Tháng 9, ngày khai giảng.
Tiểu khu cách trường nhất trung Nam Gia mười phút đi xe, ánh sáng ban mai chiếu xuống mặt đất xuyên qua cành lá, những tòa nhà cổ kính cũng phủ đầy ánh sáng, mỗi ngôi nhà đều có tiếng xoong nồi, cùng sự bận rộn buổi sáng ẩn chứa mùi thức ăn chín.
“A, nóng quá…”
Ôn Hàn Thủy vẫn đang ở nhà, đang loay hoay với bát cháo trắng trước mặt. Cháo trắng vừa mới nấu xong vẫn còn bốc khói, Ôn Hàn Thủy rất vội vàng phải xúc một thìa, liều mạng dùng miệng thổi, sau đó nhanh chóng ăn thành từng miếng nhỏ.
Thuận miệng lẩm bẩm một câu bị Hứa Tịnh nghe được, đổi lại là rất nhiều câu nhắc nhở.
Hứa Tịnh vừa đưa cho Ôn Hàn Thủy một số tiền lớn để đóng học, tâm trạng lúc này không tốt, lời nói cũng không tốt.
Trẻ em từ các gia đình đơn thân phải trưởng thành sớm, Ôn Hàn Thủy cũng biết Hứa Tịnh khó khăn thế nào, vì vậy cô ngoan ngoãn nghe lời, cũng không tranh cãi. Nhưng mà nói nhiều thì càng nghe càng thêm chán nản, Ôn Hàn Thủy đành phải chuyên tâm húp cháo, thổi năm lần ăn một miếng, sau đó lại thổi năm lần… Trong lòng niệm vài lần, đọc đến mức chính mình buồn ngủ.
Tối hôm qua rạng sáng mới đi ngủ nên hiện tại vẫn còn buồn ngủ.
Không biết đã qua bao lâu, dưới tầng truyền đến tiếng gọi, Ôn Hàn Thủy buông thìa chạy tới bên cửa sổ: “Tới đây, tới đây.”
Đó là một người bạn, một người bạn thời sơ trung, bây giờ lên cao trung cũng thi đến nhất trung Nam Gia.
[***Sơ trung: Trung học cơ sở ở Việt Nam/ Cao trung: Trung học phổ thông ở Việt Nam]
Ôn Hàn Thủy chạy như gió, cầm lấy cặp sách đã chuẩn bị sẵn, khi đi ngang qua bàn tiện tay cầm bát, uống cạn chút cháo còn lại. Sau khi uống xong, cô vào bếp để vào bồn rửa rồi la to: “Mẹ, lát con về rửa”.
“Để mẹ rửa, đã mang theo mọi thứ chưa?” Hứa Tịnh nhìn Ôn Hàn Thủy vội vàng, không khỏi nhíu mày, còn chưa kịp nói, Ôn Hàn Thủy đã hấp tấp xách balo đi ra ngoài.
Thiếu nữ mười sáu tuổi tràn đầy sức sống, bước hai bậc cầu thang, thoáng cái đã nhảy xuống cầu thang, hành lang vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, ánh mặt trời dường như trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Này, Ngâm Ngâm.” Ôn Hàn Thủy vỗ vỗ Giang Ngâm. Giang Ngâm muốn nói gì đó, sau khi nhìn thấy Ôn Hàn Thủy lại đột nhiên nói: “Có phải cậu cao lên không?”
Ôn Hàn Thủy: “Hả, hình như thế thật?”
Giang Ngâm nhìn xuống ống quần của cô: “Cậu xem cái quần này biến thành quần lửng rồi.”
Ôn Hàn Thủy cười: “Cao lớn cũng được, có thể bảo vệ cậu.”
Giang Ngâm cười thành tiếng sau: “Nói hay lắm.”
Hai người họ kéo tay đi về phía trạm xe buýt.
Không lâu sau, xe buýt đến. Họ lên xe và đi vào trong. Có những bạn học khác mà họ quen biết ngồi ở ghế sau, vẫy tay ra hiệu cho họ đi qua. Sau đó, họ gặp thêm một vài bạn học sơ trung trên đường, dòng người đến trường ngày một đông hơn.
Khi đến cổng trường, họ trở thành một nhóm nhỏ sôi nổi, thu hút sự chú ý của xung quanh.
Ôn Hàn Thủy giống như một chú chim vui vẻ giữa những người bạn của cô, cô có thể nói chuyện với bất cứ ai, lúc này cô đã không gặp họ trong suốt mùa hè nên không thiếu thứ để nói. Cô đang trò chuyện với bạn thì một cô gái bên cạnh nổi giận đuổi theo đánh một chàng trai, Ôn Hàn Thủy ở ngay bên cạnh và suýt bị dính đòn.
Kẻ đuổi bắt lại chạy về phía cô.
Ôn Hàn Thủy không chút nghĩ ngợi muốn lùi thêm một bước nữa, lùi lại một bước nữa, lại lùi thêm bước nữa…
– — cuối cùng rơi vào vòng tay của người khác.
“A…”
Cô kêu lên một tiếng vì ngạc nhiên, lưng đụng vào ngực người đó, chân phải chuẩn xác giẫm vào giày của người đó. Gắng gượng đến nỗi Ôn Hàn Thủy cảm thấy đau.
“Tôi xin lỗi…”
Miệng vô thức xin lỗi, nhưng chưa kịp nói xong lời, Ôn Hàn Thủy đã bị đẩy ra không nhẹ. Người trong cuộc trong lòng có chút tức giận, nhìn độ mạnh không hổ là quan to. Ôn Hàn Thủy tỏ ra đã biết, đứng vững sau đó tiếp tục xin lỗi. Vừa nói, mắt cô tự nhiên rơi vào khuôn mặt của “nạn nhân”.
Cô rõ ràng sững sờ trong giây lát.
Chàng trai rất cao, lúc này Ôn Hàn Thủy gần một mét bảy vẫn cần phải ngẩng đầu nhìn cậu, góc độ như đang ngưỡng mộ, Ôn Hàn Thủy cảm thấy bị chèn ép không nói nên lời. Chàng trai cao ráo, dáng người đều đặn, không gầy như thân tre, hai cánh tay lộ ra cơ bắp mỏng manh, đường nét đẹp đẽ. Hướng lên chút nữa, quai hàm sắc nét, xương quai xanh lộ rõ, mang nét hấp dẫn riêng của lứa tuổi thanh thiếu niên.
Giờ phút này, khuôn mặt tuấn tú này lộ ra ánh nhìn không tốt, có chút lạnh nhạt, lông mày cau lại, mím môi nhẹ.
Cuối cùng Ôn Hàn Thủy cảm thấy tâm trạng của người kia không tốt.
Ôn Hàn Thủy rất nhanh nhìn xuống và thấy đôi giày thể thao của cậu có in hình giày của cô, trông rất gai mắt.
Mặc dù cô không biết các thương hiệu lớn nhưng cũng biết rằng giày của chàng trai không hề rẻ. Ôn Hàn Thủy nhớ bạn học sơ trung học của mình, có thể cười toe toét mặc chiếc áo phông vài chục nhưng đôi giày đều là bốn con số. Nghĩ đến đây, Ôn Hàn Thủy chỉ có thể thành khẩn mà xin lỗi.
Tiền bồi thường, cô không có khả năng trả.
Tâm trạng của Từ Phỉ lúc này thực sự rất tệ.
Đôi giày thể thao phiên bản giới hạn trên chân là lần đầu tiên cậu mang, tâm trạng tốt chưa được bao lâu, giày đã bị giẫm. Ngoài chân bị đau, Từ Phỉ còn cảm thấy đau lòng, cảm giác giống như vợ cậu bị đánh. Nhưng nếu người đứng trước là một nam sinh…
Từ Phỉ nhìn nữ sinh trước mặt thành khẩn xin lỗi, Từ Phỉ càng khó trách hơn, đáp lại lung tung, ôm một bụng đầy tức giận rời đi.
Ngày đầu tiên đi học, rõ ràng là tồi tệ nhất.
Nhìn chàng trai rời đi, Ôn Hàn Thủy lặng lẽ thở phào.
Ở trường sơ trung, cô từng chứng kiến một nam sinh bị giày giẫm lên đã tức giận đến mức đánh nhau với người ta.
Thật may là không sao.
Giang Ngâm chạy tới bên cạnh Ôn Hàn Thủy: “Cậu ấy thật đẹp trai.”
Tuy rằng Ôn Hàn Thủy không dám nhìn, nhưng vẫn đồng ý với lời khen của Giang Ngâm. Các nữ sinh về cơ bản đều mê trai, lôi kéo nhau phấn khích một cách mù quáng. Nhưng mọi người hỏi nhau nửa ngày, phát hiện không ai nghe nói đến nam sinh này.
“Không phải chứ, mỹ nam như vậy chắc chắn là rất nổi tiếng!”
Cho dù không cùng trường, nhưng ít nhiều cũng nên có một số tin đồn.
Một nữ sinh nói: “Lát nữa chúng mình đi nghe ngóng xem.”
Nhiều người cũng tốt, Ôn Hàn Thủy gần như không phải lo lắng, cô liền biết trường phân chia tòa nhà, theo mọi người đi nhanh đến dưới tòa nhà lớp mười, cùng bọn họ bắt đầu tìm tên mình trong danh sách lớp. Đây là chuyện lớn, lúc đầu Ôn Hàn Thủy nhìn vào, nhìn thấy rất nhiều tên khác nhau, suýt chút nữa quên tên chính mình.
Cũng may Giang Ngâm lên tiếng cứu nguy cho cô.
“Hàn Thủy, tên của cậu ở đây.”
Ôn Hàn Thủy chạy đến nhìn thấy tên mình, sau đó nhìn qua tất cả học sinh trong lớp một lượt. .
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Câm Của Trùm Mafia |||||
Rất tốt, không quen biết ai.
Cô không vội về lớp của mình mà theo Giang Ngâm đến lớp cô ấy dạo chơi. Một số bạn học sơ trung của cô đều ở lớp này, bọn họ chiếm chỗ ngồi ở phía sau lớp học và bắt đầu trò chuyện. Cho đến khi giáo viên chủ nhiệm lớp đến, tim Ôn Hàn Thủy đập thình thịch, cô nhận ra mình đã chậm trễ quá lâu.
Cô lao ra khỏi lớp, chạy vào lớp mình.
Lớp học im ắng.
Giáo viên chủ nhiệm đứng trên bục giảng, tự giới thiệu: “Tên tôi là Trương Bân…”
Ôn Hàn Thủy đi vào bằng cửa sau, nhìn thấy một chỗ ngồi gần đó, liền ngồi xuống không chút suy nghĩ.
Vừa mới chạy vội nên vừa thở hổn hển lại có chút nóng. Cô cố nén tiếng thở, cố gắng không làm phiền giáo viên chủ nhiệm giới thiệu bản thân, rồi nhìn quanh tìm khăn giấy, chuẩn bị lau mồ hôi.
Sau khi tìm kiếm, cô mới nhớ ra mình đã quên mang gói đồ dùng để lau bàn ghế ở chỗ Giang Ngâm.
Cô bây giờ không dám tưởng tượng trên mông mình có bao nhiêu bụi bẩn, ít nhất nhìn thấy bụi bẩn dày đặc trên bàn, Ôn Hàn Thủy cảm thấy nghẹt thở.
Không thể nghĩ, không thể nghĩ.
Ôn Hàn Thủy nhẹ nhàng sờ sờ mặt bàn, trầm giọng hỏi: “Bạn học, cậu có giấy không?”
Im lặng một lúc, bên cạnh ném qua một gói giấy. Bao bì màu đen vàng, in một đống chữ cái tiếng Anh, Ôn Hàn Thủy cho rằng đó là bính âm, nhìn hai giây rồi bỏ cuộc.
“Cảm ơn cậu.”
Cô vừa rút giấy lau mồ hôi xong, vừa tò mò nhìn sang bạn cùng bàn.
Giây tiếp theo, Ôn Hàn Thủy vô tình bị sặc nước bọt, ho dữ dội, thu hút hầu hết sự chú ý của cả lớp.
Chủ nhiệm lớp Trương Bân cười: “Cẩn thận, em nóng lòng muốn giới thiệu bản thân vậy sao? Vậy chúng ta hãy bắt đầu với bạn nữ sinh này đi.”
Ôn Hàn Thủy: “…”
Em không phải, em không có.
Ôn Hàn Thủy đã bình tĩnh lại, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đứng lên giới thiệu ngắn gọn trước ánh nhìn chằm chằm của các bạn cùng lớp và giáo viên. Cô cố nói ngắn gọn lại nhưng mồ hôi trên trán cứ chảy ròng ròng, cô loay hoay mãi vừa lau vừa nói.
“Sao lại nóng thành như vậy.” Trương Bân đợi cô ngồi xuống mới thở dài, cả lớp cũng cười theo, có người nhanh miệng nói: “Chúng ta nên gọi là nước nóng!”
***Hàn Thủy có nghĩa là nước lạnh =)))))
Một tràng cười nữa.
Ôn Hàn Thủy nghĩ thầm, cứ cười đi, sau một nghìn lần tự giới thiệu, nhất định mấy người sẽ nhớ đến tôi.
Sự thật là hầu như tất cả mọi người đều nhớ đến cô vào ngày đầu tiên.
Không chỉ lần đầu giới thiệu mà cô gái xinh đẹp cao ráo luôn thu hút sự chú ý.
Ôn Hàn Thủy không nghĩ đến bất cứ điều gì khác, tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là số phận khốn kiếp, mới giẫm lên ngón chân của người khác mà bây giờ cậu ấy lại ngồi cùng một bàn với mình.
Liệu cậu ấy có ôm hận không?
Ôn Hàn Thủy cẩn thận liếc cậu một cái, trên mặt cậu không có biểu cảm nên không thể nhìn ra. Vì vậy cô lại nhìn xuống, ánh sáng quá mờ, không biết đôi giày có còn bẩn không.
Nữ sinh đến quá gần, Từ Phỉ khó chịu ho khan một tiếng.
Hành động này dường như đã khiến cô sợ hãi, cô lập tức rụt về. Nhưng trong vòng vài phút sau khi ngồi thẳng lên, nữ sinh lại bắt đầu có một số động tác nhỏ. Phần giới thiệu bản thân có chút nhàm chán, rất nhiều học sinh đang lén nghịch điện thoại di động, Ôn Hàn Thủy không chơi, ngón tay nghịch ngợm vò tóc trước trán.
Cô dường như đang kiềm chế điều gì đó, nhưng một lúc sau cũng không nhịn được nữa, quay đầu nhìn cậu nói nhỏ: “Hi, thật trùng hợp.”
Ôn Hàn Thủy nói rất nhiều.
Cô tính tình dịu dàng, không hung dữ, lần đầu gặp mặt mọi người cảm thấy rất tốt. Bởi vì cô rất hoạt ngôn nên với năng khiếu của mình cô đã kết bạn với rất nhiều bạn ở trường sơ trung. Có một điều khá thú vị, bởi vì cô thực sự nói quá nhiều nên giáo viên chủ nhiệm đã khá đau đầu cuối cùng cho cô ngồi vào bàn của một cô gái hướng nội, nửa tháng trôi qua, giáo viên chủ nhiệm lớp vài lần bắt gặp họ thì thầm trong phòng học.
Sau đó, giáo viên chủ nhiệm lớp vẫn còn đau đầu, nhưng bố mẹ của nữ sinh kia thì lại vui mừng khi nhìn thấy Ôn Hàn Thủy và muốn cảm ơn cô.
Nói tóm lại, Ôn Hàn Thủy cũng không phải vừa ý Từ Phỉ, cô chỉ nói quá nhiều.
Từ Phỉ không muốn nói chuyện, nhưng phớt lờ cô cũng thật quá thô lỗ, vì vậy cậu nghiêng đầu gật đầu nhẹ với cô. Cậu cho rằng như vậy là kết thúc, nhưng không ngờ Ôn Hàn Thủy lại nhờ nó để tiếp tục nói chuyện với cậu. [đăng tại https://www.wattpad.com/user/aristocraticboy]
Từ Phỉ: Thật phiền phức.
Ôn Hàn Thủy không biết cậu đăm chiêu suy nghĩ gì, ít nhất là trong cuộc trò chuyện với người kia, cô cảm thấy Từ Phỉ chỉ hơi lạnh lùng chứ không thực sự kháng cự nói chuyện, xem đi, mỗi câu cô nói cậu đều đáp lại.
Chỉ có thể nói rằng đó là một sự hiểu lầm tuyệt vời.
Điều đáng mừng là phần tự giới thiệu đã sớm kết thúc, giáo viên chủ nhiệm nói nhiều chuyện về việc đóng học phí và sắp xếp người chuyển sách, về phần những người khác nộp xong học phí có thể về ký túc xá thu xếp đồ đạc hoặc có thể về nhà. [vui lòng không re-up đi nơi khác]
Ôn Hàn Thủy không vội về nhà mà đi chơi với một vài người bạn quen biết.
Mãi đến giờ tự học buổi tối, cả hai mới gặp lại nhau.
Trong lớp, sách các môn học chất đống ngay ngắn bên cạnh bục giảng, trông rất khoa trương. Trương Bân bố trí một ít học sinh phát sách từ trước ra sau, tiếng ồn ào cũng theo tầng tầng lớp lớp truyền đến.
Phòng học dãy cuối có chút yên tĩnh, Từ Phỉ có vẻ đang giải đề, Ôn Hàn Thủy cũng không quấy rầy cậu, im lặng viết tên lên trang bìa, thỉnh thoảng lật xem nội dung sách, tiết học buổi tối đầu tiên nhanh chóng trôi qua.
Sau giờ học, Ôn Hàn Thủy không thể nhịn được nữa.
Yên tĩnh quá lâu nên cô muốn tìm người nói chuyện, nhưng mắt nhìn thấy Từ Phỉ đang viết đề bài cho nên Ôn Hàn Thủy liền hướng mục tiêu sang phía xung quanh. Cái liếc mắt này, Ôn Hàn Thủy nhìn thấy Giang Ngâm đang ở ngoài phòng học, trong lòng có chút nghi hoặc.
Cô ấy làm gì ở đây?
Giang Ngâm đang tìm Ôn Hàn Thủy, liền nhìn thấy cô ngồi ở cạnh cửa liền đi tới. Lớp học rất ồn ào nên không ai để ý đến Giang Ngâm. Bàn trước mặt Ôn Hàn Thủy không có ai, vì vậy Giang Ngâm tự nhiên ngồi xuống, dựa vào sách của Ôn Hàn Thủy, nói với vẻ kích động bị kìm nén: “Hàn Thủy, tớ đã thăm dò được rồi.”
Ôn Hàn Thủy nhất thời quên mất, khó hiểu nói: “Cái gì?”
“Nam sinh sáng nay đó!” Giang Ngâm nói rất nhanh, “Cậu ấy tên là Từ Phỉ, nhưng không dễ chọc, tớ nghe nói không phải người trong vùng, bởi vì đánh nhau nên chuyển đến trường chúng ta. Xem ra gia đình cũng rất giàu có, à, đây không phải là vấn đề, Hàn Thủy à, những kẻ nhỏ nhen và bạo lực như vậy chúng ta phải tránh xa…”
Từ Phỉ đang làm bài ngẩng lên nhìn họ.
Giang Ngâm: “…”
Ôn Hàn Thủy: “…”