Tô Minh Nguyệt khi nghe thấy lời của Vu Thành Quang thì ôm chiếc hộp lùi về sau một bước, giữ khoảng cách với anh.
Cô nheo mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn tràn đầy sự khó hiểu. Làm sao anh ta biết rằng cô đã đến bệnh viện?
Nhìn thấy cô như vậy, Vu Thành Quang giải thích: “Chất khử trùng có mùi này được sử dụng đặc biệt cho bệnh viện và có khả năng thẩm thấu mạnh.”
Vậy sao? Tô Minh Nguyệt đặt chiếc hộp đang đựng chú cún Dàu xuống, cô đưa tay áo lên ngửi thử, hoàn toàn không có mùi gì. Cô thầm nghĩ, không phải buổi trưa mình còn đi ăn rồi sao, mũi của anh Thành Quang thật nhạy nha?
Cô hạ cánh tay xuống như thể không có chuyện gì xảy ra, lại cảm thấy hành động này của mình có quá lộ liễu không?
“Em … chuyện đó …” Tô Minh Nguyệt do dự, cô không muốn nói cho người khác biết về tình trạng của mình, cô muốn bịa ra một lời nói dối nhưng lại sợ anh nhìn thấu.
Vu Thành Quang thấy cô chớp chớp mắt, đôi mắt to ngấn nước lộ ra vẻ miễn cưỡng, từ nhỏ đến lớn hiếm khi thấy cô ấy trong trạng thái khó xử như vậy.
Anh nở một nụ cười ấm áp, tiến lại gần vỗ vai cô, quan tâm nói: “Nguyệt Nguyệt, anh sẽ không hỏi chuyện riêng tư của em, em về nghỉ ngơi thật tốt nhé.”
Nói xong, anh cầm lấy chiếc túi mà hồi nãy định lên tay cho cô.
” Để anh đưa em lên nhà, đồ khá nhiều mà.”
“Không cần, không cần đâu, em thực sự ổn mà.”
Tô Minh Nguyệt đưa tay cầm lấy chiếc túi, cô nghe thấy Vu Thành Quang cười khẽ, đưa chiếc túi cho cô.
Cuối cùng, Vu Thành Quang cầm chiếc hộp đựng chú cún Dafu lên và nói: “Anh đưa túi cho em cầm, còn cái hộp này thì để anh cầm, được không.”
“… Được ạ.” Anh chàng này thật nhiệt tình nha.
Tô Minh Nguyệt thở dài xúc động, cô cùng Vu Thành Quang bước vào thang máy, trong lòng đang do dự không biết có nên giải thích chuyện bệnh viện anh vừa hỏi hay không.
Nếu biết có chuyện không hay xảy ra với cô, anh sẽ nghĩ gì, anh có cho rằng cô thật vô dụng không?
Hoặc là, anh ấy sẽ giúp cô, giống như anh ấy đã giúp Dafu, để cô có thể có một cuộc sống mới.
Nhưng mà anh ấy có thể giúp được gì, anh ấy là một bác sĩ thú y có chuyên môn còn chưa bằng cha của cô …
“Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt?”
Vu Thành Quang đã ra khỏi thang máy và đi gần đến cửa nhà Tô Minh Nguyệt, khi nhìn lại thì anh đã không thấy cô đâu nữa.
Tô Minh Nguyệt còn đang ở trong thang máy suy nghĩ về những khó khăn trong cuộc sống của cô, khi nghe thấy tiếng gọi của Vu Thành Quang, cô định thần lại thì thấy cửa thang máy đang từ từ đóng lại, cô nhanh chóng vươn tay ấn nút mở cửa.
Vu Thành Quang chạy tới, ấn nút thang máy từ bên ngoài, khi thấy cô gần như sắp bị nhốt lại bên trong thang máy, anh liền đưa tay kéo cô ra ngoài.
“Em đi trước đi.” Anh ấy một tay ôm cái hộp, tay kia buông Tô Minh Nguyệt ra, làm động tác mời cô đi trước.
Tô Minh Nguyệt cảm thấy, với tư cách là một diễn viên, ngày hôm nay cô thật mất mặt. Làn sau ra đường không biết có nên xem giờ hoàng đạo không?
Cô đặt ba lô xuống, muốn lấy chìa khóa, nên Vu Thành Quang rất tự nhiên đưa tay cầm lấy túi đồ cho cô.
Cô mỉm cười cảm ơn và bước vào nhà. Bố mẹ cô ấy vẫn chưa đi làm về.
Vu Thành Quang hỏi cô, “Nguyệt Nguyệt, Dafu đặt ở đâu?”
“A, anh cứ đặt nó lên bàn trà ấy.” Tô Minh Nguyệt đứng ở cửa nhìn về phía phòng khách.
Trước cửa sổ phía tây, trên chiếc khăn trải bàn của bàn trà, một tia nắng buổi chiều chiếu vào, ánh sáng dịu nhẹ như trải lên trên đó một tấm khăn ấm áp.
Vu Thành Quang bước đến và nhẹ nhàng đặt chiếc hộp xuống.
Anh nhẹ nhàng chạm vào Dafu, dặn dò Tô Minh Nguyệt, “Ba giờ sau nhớ thay tấm lót cho con cún.”
“Được rồi, được rồi, anh đừng lo.” Tô Minh Nguyệt vừa thay dép vừa nghĩ, anh viết nhiều ghi chú như vậy, chỉ thiếu ghi vào não cô nữa thôi.
“Vậy nhé, anh về đây.” Vu Thành Quang xoay người đi đến bên cạnh cô, do dự đưa tay trái ra do dự một chút, anh vẫn đưa tay chạm vào đầu cô, vẻ mặt của anh giống hệt như lúc nãy xoa đầu Dafu vậy, đầy ắp sự quan tâm, còn có một chút an ủi.
“Có chuyện gì cứ hỏi anh nhé.” Nói xong anh mở cửa đi ra ngoài.
Có chuyện gì … đều có thể hỏi anh sao? Nghĩ đến việc anh thường giúp bố cô tìm các tài liệu nước ngoài, trái tim vốn đang đầy sóng gió của Tô Minh Nguyệt lại có một tia hy vọng.
“Anh Thành Quang …” Cô chống tay lên khung cửa, nhìn bóng lưng cao gầy của Vu Thành Quang.
“Hả?” Vu Thành Quang quay người lại, nhìn cánh cửa chưa đóng, lại nhìn cô, kiên nhẫn nhắc nhở cô, “Không có ai khác ở nhà, nên khóa cửa lại.”
Khi Tô Minh Nguyệt thấy anh quay lưng rời đi, cô vừa vội vàng vừa kiên quyết.
“Buổi chiều anh… có bận không?” Cô thở phào nhẹ nhõm nói ra. “Em thực sự có một vài điều muốn hỏi anh.”
Vu Thành Quang bị Tô Minh Nguyệt giữ lại, đành quay lại trong nhà, quan tâm hỏi: “Sao vậy?”
“A, anh ngồi một lát đi, em đi pha một ly cà phê.” Tô Minh Nguyệt để Vu Thành Quang ngồi ở sô pha. Cô một mình chui vào bếp pha cà phê, tim đập thình thịch, không biết nên nói thế nào đây.
Cô lắng nghe tiếng sột soạt của máy pha cà phê, ngửi thấy mùi thơm của cà phê đang dần tỏa ra, trầm tư một lúc.
Sau một lúc, Tô Minh Nguyệt đặt hai ly cà phê lên bàn.
“Anh Thành Quang, thử tay nghề của em đi. Dù em không biết nấu ăn nhưng món này em pha rất ngon.”
Vu Thành Quang nhấp một ngụm cà phê rồi gật đầu, mắt vẫn nhìn Tô Minh Nguyệt, chờ cô mở lời.
“Khụ, Anh Thành Quang, anh có nhớ khi em hỏi anh liệu có con vật nào bị PTSD ( rối loạn căng thẳng sau sang chấn) không?”
“Nhớ chứ, hôm qua anh đã nói qua rồi.”
“Ừm, phải …” Tô Minh Nguyệt sờ sờ mũi, cô đứng dậy đi tới bên cửa sổ, không dám đối diện trực tiếp với ánh mắt anh.
“Em có một người bạn cùng lớp, có quan hệ tốt với em. Lúc trước cô ấy bị thương phía ngoài…”
Tô Minh Nguyệt chống tay vào tấm kính, từ từ cảm nhận nhiệt độ của mặt trời.
Cô tự điều chỉnh lại tâm tư của mình một chút, nói tới nguồn gốc của sự căng thẳng và kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà bác sĩ đã nói khi cô ấy đi khám hôm nay.
Cô quay lại, nhìn Vu Thành Quang và nói: “Anh Thành Quang, anh nghĩ cô ấy … có trị được không?”
Vu Thành Quang nhanh chóng hiểu Tô Minh Nguyệt muốn nói gì, anh thật ngưỡng mộ khả năng nói dối của cô.
Nhưng anh ấy sẽ không vạch trần lời nói dối của Tô Minh Nguyệt, anh nhẹ nhàng hỏi: “Vậy, bạn cùng lớp của em bị PTSD và không thể quay phim. Em cùng cô ấy đi khám, bạn em không đồng ý với kế hoạch điều trị mà bác sĩ đưa ra. Anh hiểu như vậy có đúng không?”
Tô Minh Nguyệt cảm thấy bản thân quá nhan trí rồi, liên mồm nói đúng rồi, đúng rồi.
“Bạn em hiện tại rất vội quay phim trở lại à?”
“Đúng vậy.” Tô Minh Nguyệt gật đầu, “Rất vội ạ. Em… Bọn em vừa mới tốt nghiệp, có thể anh không biết, rằng nữ diễn viên chỉ có vài năm tuổi trẻ thôi, bây giờ mà không quay phim, em … bọn em không muốn đợi đến 30 tuổi để đóng vai mẹ của người ta. “
Vu Thành Quang bật cười, anh hỏi lại: “Căn bệnh này không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày. Phương pháp của bác sĩ là đúng. Em hy vọng cô ấy đi đóng phim càng sớm càng tốt? Hay muốn cô ấy có thể nghỉ ngơi?”
“Em…?” Tô Minh Nguyệt bẻ khớp ngón tay, “Nghỉ ngơi thì vẫn muốn, nhưng thay vì nghỉ ngơi, vẫn là muốn thoát khỏi áp lực để đi làm.”
“Xin lỗi, anh không nghiên cứu sâu về vấn đề này, không thể chỉ cho em một cách sai sót được. Anh nghĩ em … bạn em tốt hơn nên làm theo phương pháp của bác sĩ.”
“Mặc dù như vậy, không thể chỉ có duy nhất một phương pháp chứ …” Tô Minh Nguyệt thở dài, cô cầm cà phê lên, uống một ngụm lớn, ngẩng mặt lên nói: “Anh Thành Quang, nếu là anh, nếu sau khi tốt nghiệp, anh không thể trở thành một bác sĩ thú y, bỏ phí mấy năm học ngành này, thì anh sẽ làm gì? “
“Ừm, Anh sẽ thử những cách khác.” Vu Thành Quang ngẩng đầu lên, nhìn đôi môi vẫn còn vết sữa của cô, anh cười nhẹ, lấy khăn giấy trên bàn trà rồi đưa cho cô.
Tô Minh Nguyệt không hiểu anh muốn nói gì, đang thắc mắc thì cô thấy bàn tay của Vu Thành Quang đang cầm khăn giấy đặt cạnh miệng và nhẹ nhàng lau cho cô.
Cô cảm thấy tim mình lỡ mất nửa nhịp, cô mơ hồ nghe thấy cửa nhà có tiếng lách cách của chìa khóa vặn mở.