Kỳ Nghỉ Dài Của Ảnh Hậu

Chương 11: Chuẩn Bị 2



Trong xe, Tạ Hiểu Đông ngồi ở ghế phụ đằng trước, hỏi Triệu Vũ, “Họp báo bắt đầu lúc mấy giờ?”

Triệu Vũ ngồi bên cạnh Tô Minh Nguyệt, nhìn đồng hồ đeo tay nói: “10h30 mới bắt đầu, còn hơn một giờ nữa.”

Tạ Hiểu Đông tiếp tục: “Được rồi, em thử thăm dò xem phía bên kia họ muốn nói gì ở họp báo, anh sẽ nghĩ biện pháp đối phó. Đã sắp xếp người quen vào đội ngũ truyền thông chưa?”

Triệu Vũ gật đầu, “Sắp xếp rồi ạ. Anh đừng lo lắng. Tổng cộng có 20 phóng viên, chúng ta ít nhất có thể sắp xếp một ít người ngoan ngoãn ở đây.”

“Được rồi, lát nữa em có thể xuống xe ở sảnh họp báo, có thể liên hệ với anh bất cứ lúc nào. Anh sẽ đưa Nguyệt Nguyệt đi tìm một phòng chờ để thay quần áo.”

Triệu Vũ giới thiệu cô gái tóc ngắn cạnh mình cho Tô Minh Nguyệt, đây là Bao An An, một chuyên viên trang điểm mới được tuyển dụng từ Phòng Tài nguyên Truyền thông. Cô ấy rất có kinh nghiệm trong lĩnh vực trang điểm cho các dịp như thế này.

“Đến trường quay số 2 đi, hôm nay bên đó có buổi chụp tạp chí.” Triệu Vũ và Tạ Hiểu Đông nói xong, trước khi xuống xe nói vài câu với Tô Minh Nguyệt. ” Lát nữa nhất định phải tự mình chọn đồ, hoặc là để An An chọn, tuyệt đối đừng để giám đốc Tạ đưa ra ý kiến…”

Triệu Vũ nhìn Tô Minh Nguyệt khích lệ ,sau đó xuống xe rời đi.

Tô Minh Nguyệt nhìn về phía Triệu Vũ đang rời đi, có chút bất an, cô cũng rất quen thuộc với trường quay này. Năm đó kí hợp đồng với công ty, cô cũng tổ chức họp báo công bố tại đây.

Sẽ có rất nhiều câu hỏi của các phóng viên trong một lúc? Cô đang vắt tay lên trán, nghẹn ngào suy nghĩ.

Bao An An ở bên cạnh thấy cô lo lắng như vậy, vỗ vỗ tay cô an ủi: ” Sẽ không sao đâu.”

Chiếc xe rẽ thêm hai khúc quanh nữa và lái đến cửa một tòa nhà hình chữ nhật, tòa nhà với thiết kế phẳng ở các mặt, sơn màu nâu. Trông như một thùng carton lớn với logo của Tập đoàn được treo trên cửa: Tập đoàn Định Đông- Trường quay số 2.

Tạ Hiểu Đông nhảy ra khỏi xe và nói với Bao An An đang cầm cốp trang điểm: “Nhanh lên, nhận phòng thay đồ cho cô ấy. Nguyệt Nguyệt, đi thôi, cùng anh đến bộ phận phục trang mượn vài chiếc váy, anh sẽ giải thích thêm cho em một vài điều.

Bước chân của Tô Minh Nguyệt có vẻ ngập ngừng. Cô kéo tay Bao An An thì thầm “ Hay là chúng ta tự chọn trang phục đi, để anh Đông chọn thì….”

Tạ Hiểu Đông vội vã nói: “ Các em làm sao thế? Mắt thẩm mỹ của anh kém lắm sao?”

Hai cô gái nhìn nhau, không dám nói thật.

“Này, các người đi đi, nếu không được thì cứ nói tên của anh, anh sẽ lên phòng thay đồ và gửi định vị cho các em.” Tạ Hiểu Đông bất lực.

Bao An An đưa cho Tạ Hiểu Đông cốp đồ trang điểm, đưa Tô Minh Nguyệt vào Trường quay số 2. Trường quay được chia thành hai tầng, đại sảnh rộng rãi trống không. Một bên là hội trường và các phòng thay đồ, một bên là vô số các trường quay nhỏ.

Tô Minh Nguyệt nhìn thấy phông nền chụp ảnh đã được đặt sẵn trong hội trường, một số nhân viên đang bận rộn điều chỉnh đèn và đạo cụ. Nhân vật chính của buổi chụp hình là một người mẫu nam cao ráo đang trao đổi với nhiếp ảnh gia về buổi chụp.

Một trợ lý nam thấy họ bước vào, liền đi tới và hỏi: “Chúng tôi đang chụp hình, hai người là ai?”

Bao An An lấy thẻ nhân viên của mình ra đưa cho trợ lý kia xem, sau đó kéo lấy Tô Minh Nguyệt và nói: “Chúng tôi ở công ty Truyền thông Định Đông. Sắp tới có một cuộc họp báo, muốn mượn vài bộ quần áo của bên anh. Có được không anh đẹp trai?”

“A… Cô là diễn viên đó sao?” Anh ta nhận ra Tô Minh Nguyệt ngay lập tức, với vẻ mặt phấn khích. “Chờ một chút, tôi sẽ đi hỏi ngay.”

Anh ta bước tới chỗ nhân viên ở hàng ghế sau ghế quản lý, nói vài câu thì một người đàn ông đứng dậy đi theo.

” Nguyệt Nguyệt! Đã lâu không gặp!” Khi người đàn ông nhìn thấy Tô Minh Nguyệt, mắt anh ta sáng lên, mở rộng vòng tay đi về phía họ. Anh ta mặc chiếc áo vest màu bạc, chiếc áo sơ mi hoa có tua rua ở viền, kiểu tóc được chải chuốt cẩn thận. Gương mặt trang điểm còn đậm hơn cả người mẫu nam bên cạnh.

Sao lại là anh ta … Tô Minh Nguyệt kéo góc áo của Bao An An.

“Người này là ai?” Bao An An sau lưng cô khẽ hỏi.

“Giám đốc nghệ thuật của tập đoàn … Chị chưa gặp sao?”

“Tôi mới đến đây được một tháng … Bình thường toàn làm việc bên ngoài.”

Người đàn ông đi tới chỗ hai người họ, nhìn Tô Minh Nguyệt, nhiệt tình nắm lấy tay cô và nói: “Nguyệt Nguyệt, càng ngày càng xinh nha. Em mới ra trường đúng không? Đi theo Giám đốc Tạ của em nên không có phim quay đúng không? Anh thấy em dáng người cũng ổn, chiều cao đủ đấy, nhưng mặt hơi tròn,… Để anh xem nào…”

Tô Minh Nguyệt lấy tay che mặt, không để anh ta véo má mình, “ Chào Giám đốc Đường, lâu lắm không gặp. Ngày trước may nhờ có anh chiếu cố. Bọn em đến đây mượn mấy bộ quần áo,…”

“Mở họp báo phải không?”

“Vâng ạ.” Tô Minh Nguyệt cố gắng hết sức để nở một nụ cười chân thành.

“Nguyệt Nguyệt, cứ gọi anh Đường được rồi, anh đã theo dõi em lớn lên, đừng câu nệ. Có nhiều bộ mới bên kia lắm, có cả những bộ được thiết kế riêng nha. Anh thấy có mấy bộ rất hợp với em … “

Giám đốc Đường ngắm nghía cô vài lần rồi nói,” Chà, em đến làm người mẫu cho Anh Đường đi … “

“Người mẫu cái đầu anh ấy! Đường Kiệt Nhân, mau lấy vài bộ quần áo ra để anh đây chọn!” Một tiếng gầm vang lên khiến Tô Minh Nguyệt giật mình. Hóa ra Tạ Hiểu Đông đã tìm được phòng thay đồ, chắc thấy bọn họ mãi không tới, liền tìm tới đây, vừa lúc bắt gặp tình huống này.

“Giám đốc Tạ, đừng nóng?” Đường Kiệt Nhân không bận tâm đến tiếng gầm của Tạ Hiểu Đông, tiếp tục nói: “ Tính vẫn nóng nảy như trước, lần này anh gây chuyện không nhỏ nha!”

“ Nói ít thôi, anh làm việc nhanh lên đi, bọn tôi đang có việc.”

“Haha, sao tôi dám từ chối yêu cầu của anh Tạ, sau này nhất định phải nhờ anh Tạ nói tốt trước mặt chủ tịch nha.”

Đường Kiệt Nhân nói xong liền đi về phía một căn phòng khác, Tạ Hiểu Đông mặc dù rất tức giận nhưng vẫn nhìn Tô Minh Nguyệt ra hiệu. Hai cô gái lập tức làm theo.

“Bọn họ vẫn hay nói chuyện với nhau thế này à?” Bao An An nói thầm với Tô Minh Nguyệt.

“Chà … Bọn họ trước đây làm việc cùng nhau. Sau này vì tư tưởng khác nhau, gặp mặt liền cãi nhau suốt thôi.”

Tạ Hiểu Đông và Đường Kiệt Nhân gia nhập Tập đoàn Định Đông cùng lúc, và cả hai đều làm công việc quản lí tài chính, cả hai có quan hệ khá tốt. Sau đó Đường Kiệt Nhân biết gia cảnh của Tạ Hiểu Đông, cho rằng Tạ Hiểu Đông đã dựa dẫm vào cha mình mà cướp đi nhiều cơ hội của mình nên thường xuyên chế giễu, sau đó hai người đã xảy ra ẩu đả nên quan hệ của họ thành ra thế này.

Đường Kiệt Nhân bật đèn trần trong phòng thay đồ, hai cô gái reo lên khi nhìn thấy những dãy quần áo tinh xảo bên trong.

“Không tồi chứ, hai người cứ từ từ chọn đi.” Đường Kiệt Nhân cười mãn nguyện.

Họ nhanh chóng chọn ra 3 bộ váy vừa nhất. Đường Kiệt Nhân nhìn Tô Minh Nguyệt thử từng bộ, khen ngợi nói “ Thật tuyệt nha, nhưng mà em lại đi theo nhầm người. Nguyệt Nguyệt, khi nào muốn làm người mẫu, em phải đến chỗ anh Đường nha.”

Tô Minh Nguyệt có chiều cao gần 1m7, thân hình thon thả, khuôn mặt có nét cổ điển. Theo anh nghĩ, cô rất hợp chụp những bộ ảnh nghệ thuật.

Thấy hai cô gái đang tranh luận nên mượn bộ nào, Đường Kiệt Nhân bước qua nói: “Anh thấy bộ này đẹp, bộ kia cũng đẹp. Được rồi, xem em thích màu hồng nude hay đỏ san hô? Chà, bộ này không hợp … Đừng hỏi ý kiến anh Tạ nhà em, bộ quần áo anh ấy thích toàn mang phong cách của hai mươi năm trước thôi. “

Tạ Hiểu Đông đứng ở cửa khịt mũi, thản nhiên liếc nhìn mấy bộ váy. Như nhớ ra điều gì đó, anh lấy điện thoại so sánh những bức ảnh mà Triệu Vũ vừa gửi cho anh, nghĩ ra một kế hoạch…

Anh chỉ vào chiếc váy trắng mà Đường Kiệt Nhân cho rằng không phù hợp và nói: “Tôi muốn bộ này!”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.