Đám thiếu niên nam sủng đều không ngờ được “bảo bối” trong lòng của trang chủ Kim Bảng sơn trang lại có mạch não khác người như vậy. Những lời nói bóng gió hay trực tiếp gì cũng không đả động được y, ngược lại bọn họ giống như con hát mua vui cho y vậy. Thực sự là khiến người ta sôi máu.
Thiếu niên có vẻ ngoài mị hoặc nhíu mày nói:
“La công tử, chúng ta là đến thăm hỏi ngươi, dù ngươi không để mấy người chúng ta vào mắt thì cũng nên nói gì chứ, như vậy chúng ta mới có thể biết mà cáo từ, từ nay về sau sẽ không đến quấy rầy ngươi nữa.”
Những lời này chẳng khác nào đang nói La Tứ Thiếu cậy sủng sinh kiêu, coi thường bọn họ, kéo giá trị thù hận cho y.
Quả nhiên một thiếu niên khác không nhịn được tiếp lời hắn:
“La công tử, mặc dù ngươi hiện tại được trang chủ sủng ái, nhưng về sau thì chưa chắc, nam nhân đều là có mới nới cũ, một ngày nào đó trang chủ tìm thấy người hợp ý hơn ngươi, ngươi cũng sẽ giống như chúng ta thôi.”
Vì thế nên bớt ra vẻ thản nhiên đi, thiếu niên thầm nghĩ trong lòng.
La Tứ Thiếu đang nhai nhồm nhoàm chợt dừng lại nhìn người nọ, khó hiểu hỏi: “Như vậy không phải rất tốt sao?”
Y đang mong mà không được đây.
Đám người: “…” Ngươi nói vậy là có ý gì?
Aaa… Người này vì sao không để ý chút nào hết vậy? Có người không chịu thua nói:
“Công tử đừng ra vẻ được tiện nghi còn khoe mẽ, đợi ngươi bị thất sủng rồi xem ngươi còn nói vậy được không.”
Hình Thiên càng nghe càng nhíu chặt mày, đám nam sủng này thật lắm mồm, đây chẳng khác nào đang nói xấu hắn trước mặt phu nhân, đúng là không thể tha thứ. Hắn bước nhanh đến trầm giọng nói:
“Ý của các ngươi là nói bản trang chủ rất hoa tâm phải không?”
Đám người trong đình nghe thấy giọng hắn vang lên, tất cả liền vội vàng luống cuống đứng dậy tiếp đón, duy chỉ có La Tứ Thiếu làm như không thấy vẫn bình tĩnh ngồi đó.
Thiếu niên vừa lên tiếng có chút hoảng hốt, cúi đầu lí nhí đáp: “Trang chủ hiểu lầm rồi, Hoàng Sa không có ý đó. Chỉ là…”
“Tất cả các ngươi lập tức cút hết cho ta.” Không đợi thiếu niên nói xong Hình Thiên đã mất kiên nhẫn đuổi người.
Hắn phải mau chóng nắn lại suy nghĩ không tốt về nam nhân trong đầu La Tứ Thiếu mới được, nhỡ đâu phu nhân của hắn tin lời đám người này, không cần hắn thì phải làm sao?
Đám thiếu niên vội vàng chạy chối chết, Hình Thiên liền quay sang mấy nha hoàn đang cúi đầu một bên, lạnh giọng nói:
“Đi gọi quản gia tới đây.”
Đợi cho nha hoàn rời đi hết, hắn mới tiến lại gần La Tứ Thiếu.
“Phu nhân đừng nghe người khác nói xằng nói bậy, vi phu làm người quang minh lỗi lạc, tuyệt đối không giống đám nam nhân ngoài kia có mới nới cũ, hoa tâm gì gì đó. Ngươi cứ yên tâm.”
La Tứ Thiếu: “!!??”
Y làm sao mà phải yên tâm với không yên tâm? Lại nói, Hình Thiên ngươi quang minh lỗi lạc cái mẹ gì. Có mà miệng nam mô bụng một bồ dao găm thì có.
Hình Thiên lau khóe miệng dính vụn bánh của y, hai mắt chợt tối lại: “Điểm tâm rất ngon sao? Trông phu nhân ăn vui vẻ như vậy, vi phu cũng muốn nếm thử.”
Nói rồi hắn kéo cằm La Tứ Thiếu lại gần, đôi môi mỏng lạnh bạc dán lên.
Lúc quản gia đầy mồ hôi chạy tới nơi, trông thấy trang chủ nhà mình đang đè phu nhân lên bàn đá giữa đình hôn kịch liệt. Mặt già của ông khẽ đỏ, xoay người ho khụ khụ:
“Trang chủ tìm lão nô sao?”
Hình Thiên buông La Tứ Thiếu đã mềm nhũn trong ngực ra, đặt y ngồi lên đùi, sau đó mới chậm rãi đáp:
“Ông lập tức đem đám nam sủng ở hậu viện giải tán cho ta, từ nơi nào thì trả về nơi đó.”
“Còn nữa, đi báo cho những đường chủ dâng người đến, chỉ tiêu lợi nhuận năm sau nếu không đạt được thì chờ bị đá xuống đi.”
Quản gia co rút khóe môi, thầm nghĩ đám người kia mà nghe được tin này chắc hộc máu mà chết quá.
Thân là cấp dưới, đã lao tâm khổ tứ tìm niềm vui cho lão đại, không được khen thưởng thì thôi còn bị cảnh cáo một phen, ai mà không tức chứ. Nhất là trang chủ rõ ràng cũng tỏ ra vô cùng hưởng thụ, mới quay đi đã lật mặt rồi, đúng là thất thường còn hơn cả nữ nhân khi đến kì nữa.
Sau khi quản gia lĩnh mệnh rời khỏi, Hình trang chủ lại tiếp tục âu yếm mỹ nhân. Hắn tựa cằm lên vai La Tứ Thiếu, dùng chất giọng tà mị cuốn hút thủ thỉ bên tai y:
“Phu nhân thấy không, ta đã đuổi hết mấy tên nam sủng kia rồi, giờ chỉ còn mình ngươi thôi.”
Vành tai La Tứ Thiếu bị hơi thở nóng bỏng của hắn quét qua khẽ đỏ lên, y mất tự nhiên quay đầu đi, cố không để ý đến sự ái muội của hắn nói:
“Cái này liên quan gì đến ta.”
“Phu nhân thật khiến người ta đau lòng, ngươi chừng nào mới chịu để ý đến vi phu đây?” Hình Thiên thở dài ai oán nói.
Hắn biết La Tứ Thiếu không hiểu chuyện tình cảm, nhưng cứ dậm chân tại chỗ thế này thật khiến người bất an. Chẳng may y rời khỏi hắn thì sao? Nghĩ đến việc mình sắp phải đi xa một chuyến, Hình Thiên không khỏi lo lắng, hắn suy nghĩ một chút liền nói:
“Sắp tới vi phu sẽ ra ngoài giải quyết công việc làm ăn, phu nhân ngươi cũng theo ta đi đi.”
Chỉ có khi đặt y bên người hắn mới có thể yên tâm được.
La Tứ Thiếu nghe được hai chữ “ra ngoài”, tâm đột nhiên nổi lên gợn sóng. Y khẽ quay đầu nhìn hắn: “Ta có thể đi sao?”
“Tất nhiên, đến lúc đó ta sẽ đưa phu nhân đi ngắm cảnh bên ngoài, dù sao ngươi cũng lâu rồi chưa ra khỏi phủ.”
La Tứ Thiếu không hề do dự đồng ý ngay: “Được!”
Có cơ hội ra khỏi nơi này là tốt rồi.