Trong mấy ngày kế tiếp, Bạch Đa Đa lại tham gia lễ ra mắt của “Hiệp hội các doanh nhân khởi nghiệp”, tiếp đó chính là cuộc sống đại học có quy luật mà lại bận rộn.
Đồng thời phải tham gia cả hai CLB lẫn lo cho việc học, lúc vừa mới bắt đầu quả thật có chút lúng ta lúng túng, có điều may mắn cũng không phát sinh ra thời gian xung đột gì, có điều chỉ là tốn thêm chút công sức thôi, cậu vẫn thích ứng được.
Mà đồng chí Hứa Tinh vốn hay thích lướt trên trang tường bày tỏ để hóng hớt, lại đột nhiên phát hiện ra một vấn đề.
Theo lý thuyết theo thời gian trôi qua, chuyện dù hot cỡ nào thì cũng sẽ giảm nhiệt xuống, vụ ” Cá Koi ở Đại học A” lúc trước cũng là như vậy.
Mà trên tường bày tỏ của trường, ở dưới topic #bày tỏ đến bạn Luôn Vui Vẻ#, bỗng nhiên xuất hiện một ID lạ.
“@ Triệu tiên sinh: Ngày đầu tiên gặp nhau, làm hải sản cháo mà em ấy thích ăn nhất, lúc ẻm híp mắt húp cháo nhìn thật đáng yêu. [ hình ảnh 1][ hình ảnh 2]”, minh họa là ảnh chụp cháo hải sản.
“@ Triệu tiên sinh: Cùng với em ấy chơi game, Đa Đa thật sự rất lợi hại. [ hình ảnh 1]”, minh họa là à ảnh chụp màn hình chữ VICTORY rất lớn, danh sách đội được liệt kê rõ ràng trên đó.
“@ Triệu tiên sinh: Bé ngốc đáng yêu không biết làm toán cao cấp, có điều anh có thể dạy em. [ hình ảnh 1]”, minh họa là tờ giấy bài tập với đầy đủ các câu trả lời.
“… “, có rất nhiều bức ảnh hàng ngày được đăng xen kẽ vào, dù không có mặt hai nhân vật trong hình thì những lời ngọt ngào và những bức ảnh thể hiện rõ những chuyện thường ngày bên nhau như hiện ra trước mắt những người đang đọc vào. . Truyện Tiên Hiệp
Trong phần comment, mọi người nhao nhao la ó cái tên Triệu tiên sinh này level cao gớm, tuy là mỗi một “status” chỉ đăng 1-2 câu, nhưng đã từ vài tấm hình đã mô phỏng được một cuộc sống với Bạch Đa Đa đúng y như đời thật, tỏ tình mà viết đến nước này, coi như bọn họ thua.
“@ Triệu tiên sinh: Vừa mới chịu không nổi nữa mà về nhà một chuyến, phát hiện bị em ấy khóa ở bên ngoài, làm sao bây giờ “, lần này không có ảnh chụp.
Trong túc xá, Bạch Đa Đa cầm điện thoại mà Hứa Tinh đưa cho cậu, lướt qua cả đám mấy status này, liên tục che mặt, đáy lòng nổi lên chút cảm giác khác thường.
Dân chúng trong đống comment đang hóng hớt kêu là không tin được, nhưng chính cậu lại biết mấy bài này đều là thật đó! Hơn nữa, hơn nữa… con người này từ lúc nào đã chụp lại hết những khoảnh khắc này, sao cậu không biết vậy…
Ngày đó sẽ không nên phổ cập cho Triệu Bình Phong biết về cái vụ tường bày tỏ này, Bạch Đa Đa cắn răng nghĩ, lại không biết mặt mình đã đỏ ửng lên hết rồi.
Hứa Tinh ngồi ở một bên nhìn thấy hết những gì trước mắt, xoa xoa cánh tay đang nổi da gà của mình, thần thần bí bí mà hỏi thăm: “Ê này, xem dòng cuối cùng này, ông với bạn trai của ông đã cãi nhau rồi kìa”.
Tay Bạch Đa Đa run lên một cái, Hứa Tinh vội vã đỡ lại cái điện thoại đang chuẩn bị rớt xuống, la lên: “Ông tướng ơi làm ơn để ý dùm cái, đây là điện thoại của tui đó!”
“Ông nói bậy gì vậy, tui không có bạn trai”, Bạch Đa Đa đưa điện thoại trả lại cho Hứa Tinh xong, vội vã sửa lại cách dùng từ sai của cậu bạn.
Hứa Tinh cười he he ý nói không tin: “Còn ngại ngùng gì nữa, giấu giếm với tui chi?”
Bạch Đa Đa nóng nảy: “Ai cũng nói chỉ là giả thôi, sao ông cứ khăng khăng tin là thật vậy”.
Hứa Tinh cắt đứt lời, lướt lại lên trang trên cùng, chỉ vào tấm ảnh đang chơi trò chơi mà nói với cậu: “TThấy cái ID trong bức ảnh này không, đây chả phải là nick của ông trong trò Liên minh huyền thoại à. Tất nhiên là những người khác không biết được, nhưng tui chơi với ông nhiều rồi còn gì.”.
Thôi tiêu, Bạch Đa Đa than thầm ở trong lòng một tiếng, làm sao cậu lại không có nghĩ tới chuyện này nhỉ. Lúc hai người bọn họ mới quen có trao đổi với nhau tên nick trong mấy game phổ biến, có đợt chơi chung điên cuồng với nhau, đứa bạn đã từng đánh biết bao nhiêu trận với mình làm sao có thể không nhìn ra đầu mối quá rõ ràng này.
Nhưng cậu lại không thể nói thật với Hứa Tinh, trong đầu không biết làm sao nói cho qua chuyện này, thuận miệng nói bừa: “Đó là anh họ của tui đó, tuổi tác cũng không lớn hơn tui bao nhiêu. Dạo gần đây ảnh qua nhà thăm tui, nhân tiện ở vài ngày, hai anh em từ nhỏ quan hệ cũng không tệ lắm, nhưng bởi vì ảnh lớn hơn tui mấy tuổi nên bình thường mới chăm sóc cho tui kiểu vậy đó”.
“Thiệt hay xạo vậy”, Hứa Tinh nghi ngờ liếc nhìn Bạch Đa Đa còn không dám đối diện cậu ta, nói rằng, “Vậy sao công còn nhốt người ta ở bên ngoài vậy hả?”
Nói lên chuyện này, Bạch Đa Đa nghĩ, xem tình hình thế này, đương nhiên là do Triệu tiên sinh mới nghỉ được một nửa đã quay về, nên mới phát hiện mình đã xóa sạch hết vân tay thông tin của anh ấy. Thật ra bản thân cậy lúc làm như thế cũng không có nghĩ quá nhiều, chỉ là do kích động nhất thời, đã nghỉ rằng có vấn đề gì thì sau nửa tháng hai người gặp lại rồi hẵng nói tiếp!
Không nghĩ tới lại về sớm, vậy cậu có nên tìm thời điểm để nói rõ ra cho anh biết hay không…
Thấy Bạch Đa Đa bắt đầu thất thần, Hứa Tinh vỗ cái bốp vào tai cậu, triệu hồn người về: “Ê cái ông này, tui đang hỏi ông mà, nãy giờ còn chưa trả lời tui nữa, ông đang xạo với tui đó hả”.
“Aizz”, Bạch Đa Đa thở dài, mặt mang ưu sầu, dùng ánh mắt hài hước mà nói với bạn mình, “Ừa thì tui xạo ông đó, giờ ông làm được gì nào”.
“Ế?” Hứa Tinh giơ lên nắm đấm như muốn hù dọa cậu rồi hạ xuống, bị Bạch Đa Đa cười hì hì tránh ra.
Sau khi hai người lại náo loạn một hồi, Hứa Tinh mới bắt đầu nghiêm túc nói với cậu: “Đa Đa à, tui coi ông như anh em nên có một câu muốn nói, dù cho ông có tìm người nào cũng nhớ phải cho tụi tui coi mặt đó, tui ‘duyệt’ giúp ông cho. Dù gì thì tui cũng là, hè hè, xuất thân từ cái chỗ toàn hủ nữa nữa, mắt nhìn người rất khắt khe, không hợp là tui giúp ông đá nó liền”.
Bạch Đa Đa thấy cậu bạn nghiêm túc đến nỗi dùng tiếng phổ thông, mặc dù có chút buồn cười cậu bạn vốn là trai thẳng băng mà bày đặt đòi ‘duyệt’ giúp mình, nhưng vẫn cảm thấy ấm áp trong lòng.
Vì vậy gật đầu, cũng nghiêm túc đáp lại bạn mình, “Ừ, nhưng vẫn còn chưa tới lúc đó đâu”, sau đó đổi lại thành khẩu khí của những người hướng dẫn muốn cổ đông tinh thần, vỗ vỗ bả vai Hứa Tinh, nghiêm trang nói rằng: “Nhiệm vụ của chúng ta bây giờ là học tập cho thật giỏi, mỗi ngày làm giàu “.
“Sau này giàu sụ rồi cũng đừng quên bạn đấy nhé”, Hứa Tinh cũng vỗ vai Đa Đa.
Bạch Đa Đa cười xòa.
…
Mà ở bên ngoài phía sau khu biệt thự, trợ lý cá nhân mở cửa xe ra, nhìn ông sếp nhà mình ngồi ghế sau mặt mày bí xị, hiển nhiên tâm tình vô cùng không tốt.
Trong đầu anh ta điểm lại từng chuyện, sớm đã suy ra được lý do. Đã nhiều ngày nay ông chủ của mình đã trở về nhà họ Triệu làm một trận long trời lở đất, tuy thế cục có vẻ vội vã, nhưng bởi do thân phận của ông chủ và sự chuẩn bị nhiều năm qua, thiên la địa võng thu được bày ra khí thế hết sức to lớn, mấy con châu chấu căn bản vốn đã mục nát nhiều qua nên có nhảy loi choi lên cũng chả ra được gợn sóng gì.
Nói tóm lại là xem như khá thuận lợi, trả thù nhà họ Triệu chỉ là một mục tiêu nhỏ không phải là trọng điểm của ông chủ nhà mình. Chỉ cần mấy ngày từ khi anh ra trận đến khi kết thúc công việc là đã xong việc rồi, cũng không đến mức làm cho ông chủ của mình phải quan tâm như lúc này.
Liên tưởng đến hành trình hôm nay của Triệu Bình Phong, cộng thêm việc anh mới vừa một thân một mình vào khu biệt thự này, lại không bao lâu đã đi ra, trong lòng trợ lý cá nhân nổi lên một suy đoán hết sức to gan.
Đừng nói là do vị tình nhân bí ẩn kia của ông chủ Triệu đang chơi trò giận dỗi nha? Cái gì mà “Sự nghiệp của anh quan trọng hay là quan trọng hơn”, “Cuối cùng đến lúc nào anh mới cho em danh phận…” kiểu kiểu thế…
Rốt cuộc là mặt mũi của người kia phải tới cỡ nào nhỉ. Theo anh ta được biết, Triệu Bình Phong đã mơ ước người ấy biết bao năm nay, dạo gần đây thật vất mới dược ở chung ăn đến miệng, bây giờ cũng chỉ đành mặt bí xị mà để bị đuổi ra ngoài, vẫn không dám dùng vũ lực.
Nhưng cậu trợ lý kia hoàn toàn không biết, người chân chính cần một danh phận, thật ra không phải là tình nhân kia mà chính là ông chủ của mình. Một bên anh ta nhìn Triệu Bình Phong, vẻ mặt tò mò mà miên man suy nghĩ, một bên vừa ngồi lái xe.
Dạo này những tin đồn xấu rất căng thẳng, thế lực rình rập trong bóng tối không ít, vì không muốn để cho người khác tra được gì mà đi quấy rối Bạch Đa Đa, xe riêng mà Triệu Bình Phong đi đều xuất hành theo một hướng đi đã được vạch sẵn, cộng thêm vô số những xe thế thân và xe bảo vệ khác để tiến hành đánh lạc hướng và đề phòng, đúng thực là mất rất nhiều tâm tư.
Hôm nay anh thật lòng khao khát được gặp Bạch Đa Đa ngay, mới chịu không nổi, gác lại hết công việc để chạy đến đây gặp cậu một chút.
Kết quả lại phát hiện vân tay của mình không thể mở cửa được.
Muốn mở cửa này ra rất đơn giản, nhưng anh cũng không thể manh động.
Vì vậy sau đó Triệu Bình Phong đăng nhập vào số tài khoản trên diễn đàn mới được đăng ký cách đây vài ngày, có chút đau đầu mà đăng lên trên tường bày tỏ. Anh cho rằng bản thân mình nghĩ không hiểu vì sao Bạch Đa Đa đột nhiên lại cáu gắt với cậu, nhưng biết đâu các sinh viên sàng sàng tuổi ở Đại học A sẽ biết.
Nhưng mà anh đã đứng ở cửa chính đợi hơn nửa tiếng, lướt qua mấy comment cũng toàn những comment cười trên nỗi đau của người khác, thỉnh thoảng có mấy comment hihi haha nghĩ kế sách, nhưng đều là những kế sách ngốc bựa theo kiểu Mary Sue không đáng tin cậy chút nào.
Cái gì ở mà bày ra nguyên một cốp xe hơi đầy hoa hồng để bày tỏ trước mặt mọi người, ở dưới sân ký túc xá bày ra ngọn nến hình trái tim để cầu xin tha thứ, thậm chí còn có người đề nghị anh nắm tay người ta kéo lên giường làm một trận thì tốt rồi, một lần không được thì ba hai lần…
Thật ra muốn ôm người ta vào lòng, trực tiếp bày tỏ tình yêu, nhưng điều kiện chưa chín muồi.
Lúc này mới có tình cảnh mới đầu mặt anh còm bình thường, giờ mặt lại xị xuống.
Chờ anh ngồi trên xe để đi đến khu vực an toàn rồi, mới gọi điện thoại kêu tài xế và dì giúp việc đang chăm sóc cho Bạch Đa Đa, đêm nay không cần đi làm nữa. Sau đó trực tiếp phân phó cho trợ lý đi đổi xe cho anh, tự mình lái đến cửa phía Bắc của Đại học A, đi tóm người về.
Vì vậy lúc Bạch Đa Đa đang phơi nắng mà lẩm nhẩm hát, lúc chậm rãi đi tới cửa tìm kiếm chú tài xế nhà mình, mắt nghiêng qua đã chạm phải một người đàn ông trước mắt đang cầm điếu thuốc mà nuốt khói nhỏ mây.
Phía sau Triệu Bình Phong có làn khói dày nên vẻ mặt nhìn không rõ, nhưng Bạch Đa Đa lại có thể rõ ràng cảm giác được chỉ mới mấy ngày nhìn không thấy, trên thân người này lại thấy có gì đó khá xa lạ hơn xưa.
Là cảm giác sắc bén lại như bị đè nén, sâu thẳm trong đen tối khó có thể đoán được. Cậu đột nhiên như được tỉnh ngộ ra, đây mới thật sự là Triệu Bình Phong, đây mới là một Triệu Bình Phong trong ngày thường, khác với khi đối mặt với cậu, tính cách này đã bị áp chế dưới vẻ ôn hòa đầy cưng chiều.
“Tiểu thiếu gia “, Triệu Bình Phong ấn dập đầu thuốc, kêu tên cậu thật nhẹ nhàng.
Thôi xong, trong thoáng chốc ý nghĩ đầu tiên của Bạch Đa Đa là, mình bị bắt gặp chuyện không mang dù theo rồi.
Lập tức phản ứng kịp mà nhớ ra chuyện Triệu Bình Phong đã phát hiện mình xóa vân tây anh.
Bạch Đa Đa nhìn nụ cười khôn khéo, cười như không cười của người đàn ông anh tuấn trước mắt, linh hoạt xoay người, nhấc chân muốn bỏ chạy.