The Old Memories (Những Kỷ Niệm Cũ)

Chương 33: Rồng đỏ thức tỉnh



Vai của Ruth chùng xuống khi nhìn chằm chằm vào con chim bồ câu trắng đang tung cánh mạnh mẽ bay về phía Bắc. Mặc dù Riftan cảm thấy một chút có lỗi khi nhìn thấy cảnh này, nhưng chàng nhanh chóng gạt đi. Có lẽ vì chàng cũng không muốn rời lâu đài.

Chàng ngay lập tức gọi quản gia để chuẩn bị đồ đạc của mình và thông báo cho các hiệp sĩ về lệnh của nhà vua triệu tập chàng. Sau khi thảo luận, chàng quyết định rời Anatol một cách kín đáo nhất có thể với Ngài Lombardo và Ngài Elliot Caron. Chàng không biết tại sao mình lại được triệu tập, nhưng những tin đồn lan truyền ở Whedon rằng khi chàng được nhà vua triệu hồi gấp rút thì sẽ không có gì tốt.

“Xin hãy gửi một sứ giả ngay khi ngài gặp bất kỳ vấn đề nghiêm trọng nào.”

Uslin Rikaido nói với vẻ mặt cương nghị, tiễn họ vào sáng hôm sau. Không chỉ cậu ta mà tất cả các hiệp sĩ khác cũng mang vẻ mặt cảnh giác.

“Chắc hẳn đã xảy ra chuyện nghiêm trọng khiến ông ta phải triệu tập chỉ huy một cách vội vã vào thời điểm như thế này. Có lẽ, Bệ hạ đang cần một hiệp sĩ có thể tuần tra một cách tự nhiên bên ngoài thủ đô.”

Uslin nói thêm một cách nghiêm túc.

“Điều đó cũng sẽ đòi hỏi một hiệp sĩ thực sự có tay nghề cao.”

Riftan leo lên lưng ngựa, tâm trí chàng lướt qua những vấn đề có thể xảy ra khiến nhà vua phải triệu tập chàng trong vội vã. Chàng nghĩ đến những nhiệm vụ phỉ báng mà các hiệp sĩ bình thường thường không thể thực hiện… Không có gì xuất hiện trong đầu chàng ngoài những thứ như đào sâu vào sự bẩn thỉu hay ám sát các quý tộc nổi tiếng. Chàng nuốt những suy nghĩ hoài nghi và quay về hướng cánh cổng.

“Trước tiên, ta sẽ xem xét tình hình và sau đó liên hệ với các cậu. Trong thời gian chờ đợi, hãy chăm sóc Anatol thật tốt”.

“Hãy để cho chúng tôi, không có gì phải lo lắng cả.”

Sau đó chàng rời lâu đài cùng với Caron và Lombardo theo sau, bỏ lại các hiệp sĩ khác. Khi họ đi qua các ngôi làng, băng qua những cánh đồng vàng, một thung lũng núi đỏ đầy lá rụng trải dài trước mặt họ. Riftan băng qua những ngọn núi với tốc độ cao, cảnh giác với những con quái vật tấn công họ. Rời khỏi lãnh thổ của Anatol khiến chàng mất hai ngày mặc dù rất vội vàng, vì họ đã bị người sói tấn công năm lần.

Sau khi băng qua vùng đồng bằng, họ dừng lại để nghỉ ngơi tại lãnh thổ của Bá tước Robern trong một đêm và sau đó đi về phía Bắc trong mười ngày trọn vẹn. Khi đến thủ đô, chàng trông giống như một kẻ lang thang do phải đối mặt với nhiều cuộc tấn công của quái vật. Chàng không có cách nào trông đủ tươm tất để vào Cung điện, nhưng vẫn đi thẳng đến Drakium, không chậm trễ. Khi xuất trình giấy tờ tùy thân ở cổng, một người hầu chạy ra ngoài khu vườn để hỗ trợ họ.

“Ngài đã đến sớm hơn chúng tôi dự kiến.”

Riftan nhảy xuống ngựa và nhìn xuống ông ta dưới chiếc mũ trùm đầu ướt đẫm nước mưa. Cơn mưa lớn bắt đầu đổ lúc rạng đông, nó rơi nặng hạt trên đôi vai nhỏ bé của những người hầu. Người đàn ông trông khá già dặn, nhìn người trông chuồng ngựa một cái nhìn nghiêm khắc, như thể hỏi tại sao cậu ta vẫn không cầm dây cương rồi quay lại.

“Vui lòng đi theo tôi. Bệ hạ đang đợi.”

Người hầu dẫn họ đến một pháo đài lâu đài riêng biệt nằm gần bãi săn phía Đông mà không phải lâu đài chính và Riftan cau mày khi họ theo sau ông ta. Thông thường, chàng sẽ được yêu cầu dành thời gian để ăn mặc và xuất hiện trang trọng trước khi gặp nhà vua. Nó khiến chàng tự hỏi tại sao nhà vua lại hành động vội vàng như vậy, khiến nỗi lo lắng của chàng dần nhiều hơn.

“Chỉ có Ngài Calypse mới được vào phòng. Chúng tôi sẽ hướng dẫn hai vị khách còn lại đến một nơi khác để họ có thể nghỉ ngơi”.

Người đàn ông, người đã âm thầm leo lên cầu thang trong một thời gian dài, thông báo khi họ dừng trước cửa một căn phòng ở cuối hành lang của tầng ba. Riftan nhìn nhẹ các hiệp sĩ và tiến vào phòng. Hơi nóng ấm áp của căn phòng nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt lạnh ngắt vì mưa của chàng.

Chàng đứng bên ngưỡng cửa, chậm rãi quét qua căn phòng. Vua Ruben đang ngồi trước lò sưởi, đọc sách. Riftan nheo mắt nhìn cảnh đó, vì người đàn ông trông thoải mái hơn bao giờ hết. Cảnh tượng quá nhàn nhã đối với một người gấp rút gọi chàng vì chuyện khẩn cấp. Nhà vua mặc một chiếc áo dài màu hạt dẻ sẫm và quần sa tanh rộng, mái tóc vàng óng mượt như bờm sư tử.

“Cậu trông giống như một con chó săn hoang trong mưa vậy, Calypse.”

Ông ta từ từ ngẩng đầu lên sau khi lật hai trang sách. Riftan mạnh dạn bước tới, người đầy nước mưa.

“Bệ hạ yêu cầu thần đến càng sớm càng tốt khi nhận được tin nhắn. Thần đã chạy trong mưa và nhanh như gió như Bệ hạ đã ra lệnh”.

“Ta đánh giá cao sự thể hiện lòng trung thành của cậu.”

Nhà vua nói một cách mỉa mai và gật đầu ra hiệu về phía chiếc ghế đối diện.

“Đầu tiên, hãy cởi áo choàng của cậu và ngồi xuống. Tốt hơn cậu nên sưởi ấm mình bên lò sưởi”.

Riftan cởi chiếc áo choàng thấm nước và treo nó trên tường, sau đó ngồi xuống ghế. Một người hầu đang dựa vào bức tường trong bóng tối, mang cho họ một chai rượu và rót vào ly. Riftan chỉ nhìn lướt qua nhưng không chạm vào đồ uống. Có một quy tắc trớ trêu là không được uống bất cứ thứ gì trong cung điện, vì rất khó phân biệt mùi khi trộn với thuốc.

“Xin hãy cho thần biết vấn đề là gì. Lý do Bệ hạ triệu tập thần là gì?”

“Cậu vẫn có tính khí nóng nảy như cũ.”

Vua Reuben dựa lưng vào ghế, khóe mắt nhăn lại. Vẻ mặt của ông ta không thể phân biệt được, đó là thứ gì đó giữa việc cười và cảm thấy bị xúc phạm. Sau đó, như thể đã quyết định lựa chọn trước đó, khóe môi ông ta nhếch lên và ra hiệu cho người hầu ra ngoài.

“Được thôi. Ta cũng không thích dài dòng, vì vậy ta sẽ đi thẳng vào vấn đề”.

Khi người hầu rời đi sau khi đặt chai rượu và trái cây trên bàn, nhà vua lại mở môi để nói.

“Có một cuộc họp được tổ chức tại Osyria liên quan đến Hiệp ước Hòa bình giữa Bảy Vương quốc vài tháng trước. Nó thường là một cuộc họp mặt theo nghi thức, nhưng lần này, có một vấn đề nghiêm trọng đã được thảo luận.”

Riftan chờ ông ta tiếp tục, mang một vẻ mặt nghiêm túc. Ruben nhấp một ngụm từ ly rượu để làm ẩm môi, tiếp tục với giọng bình tĩnh.

“Theo báo cáo của các Đại Tư tế, rất có thể vị vua độc ác của lũ quái vật sẽ thức tỉnh ở Dãy núi Lexos.”

Riftan không nắm bắt ngay lời nói của nhà vua và nhướng mày. Sau một lúc suy luận, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khi chàng hiểu ra.

“Ngài đang nói rằng Rồng Đỏ sẽ thức tỉnh?”

“Chính xác mà nói, bây giờ nó đã thức tỉnh.”

Nhà vua chỉnh chàng với giọng điệu bình tĩnh và cầm chai rượu lên, rót đầy ly.

“Như cậu đã biết, Dãy núi Lexos đã là lãnh địa của con rồng trong một thời gian dài. Không ai có thể đặt chân lên ngọn núi lửa và phá vỡ những rào chắn được đặt bởi con quái vật đó trong hơn hai trăm năm qua. Nhưng vài tháng trước, những diễn biến kỳ lạ bắt đầu xảy ra gần dãy núi Lexos.”

“Những diễn biến kỳ lạ, ý Bệ hạ là…”

“Quái vật bắt đầu đổ từ trên núi xuống và tấn công con người. Điều này chỉ có nghĩa là có thứ gì đó đang phát triển bên trong các rào chắn. Và đó không phải là tất cả, có những vết nứt hình thành trên khắp dãy núi. Các linh mục tuyên bố rằng đó là tất cả các dấu hiệu dẫn đến sự thức tỉnh của con rồng”.

Giọng của nhà vua trầm hơn và ảm đạm hơn.

“Secto sẽ trỗi dậy và gieo rắc điều ác trong những năm tới. Chúng ta cần đưa ra phương án ngăn chặn trước khi điều đó xảy ra.”

Mặt Riftan tối sầm lại. Chàng chưa bao giờ nhìn thấy một con rồng tận mắt, nhưng chỉ cần đọc những ghi chép về nó, chàng có thể hình dung rõ ràng về mức độ đáng sợ của con quái vật. Chỉ tưởng tượng ra trước mắt chàng, con quái vật to lớn với sức sống gần như vô hạn, sức mạnh phép thuật và hơi thở phun ra lửa khắp thế giới, đã khiến chàng rùng mình.

“… Đó có phải là lý do tại sao Bệ hạ triệu tập thần không?”

Nhà vua khẽ vẫy tay khi đọc được vẻ căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt Riftan.

“Thư giãn đi, ta không yêu cầu cậu đánh bại Rồng Đỏ ngay lập tức. Ta triệu tập cậu vì ta cần một người có thể đi qua địa bàn phía Đông Nam, có nhiều kiến ​​thức về quái vật và có thể giữ kín miệng. Ta cần ai đó thu thập thông tin về Dãy núi Lexos trước khi thành lập một đội thám hiểm. Rất khó để tìm một hiệp sĩ ở Whedon có nhiều kinh nghiệm như cậu. Bên cạnh đó, việc để các Hiệp sĩ Hoàng gia thực hiện nhiệm vụ này có khả năng cao thu hút sự chú ý của công chúng.”

Nhà vua xoa bộ râu rậm rạp với vẻ mặt nghiêm túc.

“Sẽ có một tiếng động lớn nếu tin tức về sự thức tỉnh của rồng lan truyền. Càng lâu càng tốt, ta muốn giữ bí mật này cho đến khi đội thám hiểm được thành lập. Cậu có thể là người sẽ bí mật thu thập thông tin đó không?”

Riftan trầm ngâm nhìn xuống tấm thảm lấm tấm những giọt mưa và chậm rãi gật đầu.

“Bệ hạ định khi nào bắt đầu chuyến thám hiểm?”

“Cuộc thám hiểm sẽ bắt đầu chưa đầy nửa năm kể từ bây giờ. Sức mạnh phép thuật của Secto sẽ hồi phục hoàn toàn trong khoảng hai, ba năm. Chúng ta cần tìm và tiêu diệt con rồng trước khi điều đó xảy ra”.

Dãy núi Lexos là một nơi chưa được con người biết đến và đặt chân đến trong gần hai trăm năm. Nhiều lớp lá chắn được dựng lên bởi con rồng và tất cả các loại quái vật man rợ sinh sống trong khu vực. Phá vỡ những rào cản đó và đánh bại lũ quái vật sẽ là việc không hề dễ dàng.

“Ngài đang mong đợi tập hợp bao nhiêu người cho chuyến thám hiểm?”

“Khoảng 40.000 người. Đó có lẽ sẽ là lực lượng chinh phạt lớn nhất ở Whedon và Dristan”.

Vua Ruben từ từ đứng dậy và đi về phía cửa sổ. Ông ta lặng lẽ nhìn vào ô cửa kính đang nhỏ giọt vì cơn mưa tầm tã và khung cảnh xám xịt một hồi lâu. Sau đó, ông ta quay lại và tuyên bố.

“Ta đang có ý định giao chuyến thám hiểm này cho tay Công tước.”

Riftan mở to mắt trước tuyên bố ngớ ngẩn của nhà vua. Chàng phá lên cười, hình dung ra cảnh người đàn ông quý tộc mang một thanh kiếm nhỏ, có nạm ngọc quanh thắt lưng của mình.

“Sẽ không dễ dàng đâu.”

“Ta không coi thường sự ảnh hưởng của hắn; hắn vẫn là chư hầu của ta. Hắn ta sẽ cần một cái cớ hợp lý để công khai làm trái mệnh lệnh của ta.”

Nhà vua cười nham hiểm, lắc ly rượu trong tay.

“Tuy nhiên, lần này hắn sẽ không thể tìm ra bất kỳ lý do nào đâu. Dãy núi Lexos nằm ngay bên cạnh lãnh thổ của Công tước. Không ai có thể bỏ mặc nhiệm vụ bảo vệ lãnh thổ của mình trong khi đòi quyền sở hữu đối với nó. Nếu Công tước xứ Croix từ chối mệnh lệnh dẫn đầu đoàn thám hiểm của ta, rất nhiều quý tộc sẽ chế giễu hắn. Tranh chấp hiện tại của hắn với Dristan cũng sẽ khiến hắn gặp bất lợi”.

“… Danh dự, hay mạng sống? Ông ta sẽ lựa chọn cái nào?”

“Hắn sẽ chọn mạng sống của mình.”

Ruben khẳng định chắc chắn về những lời nói của mình.

“Ta biết rõ Công tước. Hắn đặt danh dự của mình lên hàng đầu và quan trọng nhất, nhưng sẽ không bao giờ đặt cược tính mạng của mình. Việc gửi quân sẽ không dễ dàng với hoàn cảnh hiện tại của hắn với Dristan.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.