Đại Thần Không Chịu Nổi

Chương 26



Sáng hôm đó Độc Cô Lạc và Sở Trì ăn xong bữa sáng, lại chỉnh trang hết nửa tiếng mới bắt đầu xuất phát. May mắn là Sở Trì chơi COS, nên đồ trang điểm trong nhà cũng không ít, người ngoài không giống Sở Trì, nếu hắn mà bị nhận ra thì toang, nên hắn tự vẽ cho mình một vết bớt xanh tìm rất lớn ở trên mặt, người khác nhìn một lần rồi thì không muốn nhìn lần thứ hai, còn cẩn thận đeo thêm cặp kính không độ của Sở Trì, Độc Cô Lạc còn tự đắc ý, nhìn thế này hoàn toàn khác hẳn hắn lúc bình thường, có khi đến Tả Khanh cũng không nhận ra đâu.

Sở Trì là học sinh nghèo, phương tiện đi lại hàng đầu chính là xe bus, thứ bảy người đi chơi nhiều, cũng may mà bọn họ đi sớm, 6 7 giờ trên xe đã đông không có chỗ nhích, đợi đến trạm cuối trên xe cũng chỉ còn lại vài người mới có chỗ ngồi xuống.

Rừng hoa anh đào ở khu ngoại thành, xuống xe đi bộ thêm nửa tiếng nữa mới tới, hai người đi song song hưởng thụ ánh nắng ban mai trên người, ánh nắng không mang theo hơi lạnh hay cảm giác khô nóng, rất ấm áp thoải mái.

Khi họ đến nơi thì chỗ rừng anh đào cũng có mấy người trẻ tuổi mặc trang phục kì quái, nam nữ đều có, phía bên đó rất náo nhiệt, hoàn toàn không để ý ánh mắt kỳ lạ của người qua đường.

“Cục cưng Tiểu Trì Trì!!”

Độc Cô Lạc nghe vậy thì giật mình, cúi đầu thì nhìn thấy vẻ mặt bất lực của Sở Trì, xem ra mấy người kì quái kia là người trong hội của cậu.

Cục cưng Tiểu Trì Trì, ừm, cũng không tệ.

Nghĩ đến đây, khóe môi hắn không tự chủ được mà câu lên, vừa cười thì cảm thấy có người đá chân mình, nhìn xuống hoá ra là bạn nhỏ kia đang trừng mắt nhìn hắn, sau đó thì tự mình đi lên phía trước.

Độc Cô Lạc khẽ sờ cằm, tên nhóc này từ hôm qua đánh hắn xong thì bắt đầu giở thói bạo lực, lẽ nào mình là chất xúc tác bạo lực sao?

Trong lúc suy nghĩ linh tinh, hai người đã đến chỗ của nhóm người kia, mấy người bên đó đã thấy bọn hắn, có mấy cô gái cười cười tiến lại gần, Sở Trì lập tức bị vây vào giữa, sau đó liền bị véo mấy cái.

Độc Cô Lạc nhìn mà giật mình, hắn là con một, không có anh chị, sau này lúc đi học vì thành tích tốt lại được thêm cái đẹp trai, nữ sinh nhìn thấy hắn đều đỏ mặt, sau năm 14 tuổi xuất đạo thì hắn cũng những người kia càng xa cách, nên đây là lần đầu tiên hắn gặp mấy cô gái bạo lực kiểu này

Sở Trì giống như con búp bê vải, bị bọn họ vây lại, mặt cũng bị véo đến hồng hồng.

Cuối cùng mấy anh trai bên kia cũng nhìn không nổi nữa mà đi cứu cậu ra “Được rồi, đừng dọa Triểu Trì nữa, mấy bà để bạn nhóc ấy nhìn thấy cảnh này không hay lắm đâu.”

Lúc này mấy cô gái cũng mới để ý đến Độc Cô Lạc bên cạnh Sở Trì, sau đó thì cả tập thể hét lên!

“Aaa!!”

Độc Cô Lạc lập tức nghĩ hay là do hắn về đáng sợ quá, không ngờ có thể hét thành thế này, nhưng mấy lời tiếp theo của các cô làm hắn cạn lời luôn.

“Aaaa! Đẹp trai tóa!!! Rất có cá tính!!”

Mấy cô gái hò hét xong bỏ Sở Trì ra, chạy qua chỗ Độc Cô Lạc, rồi bắt đầu lải nhải.

“Mẹ ơi, vẻ đẹp không đối xứng!”

“Waaaaa! Vẻ đẹp khiếm khuyết tuôi thích nhất nạ, tuôi cảm động quá, không ngờ có thể nhìn thấy một người sống sờ sờ đệp như vậy!”

“Còn sống! Còn sống đó!!!”

Thái dương Độc Cô Lạc khẽ giật, mấy bà chị này! Cái gì còn sống chứ!! Hắn căn bản đã chết quái đâu!!

“Hahahhahah….” Sở Trì cười đến gập bụng, cậu biết mấy bà chị này chắc chắn sẽ thích kiểu trang điểm này, cuối cùng cũng có người hấp dẫn sự chú ý của đàn chị rồi, thặc tốt quá mờ, hahahahah…..

Ở trường có rất nhiều người thích Sở Trì, cũng có rất nhiều người không thích cậu, thích thì dù cậu làm gì, nói gì thì cũng thích, ghét cậu cũng thế. Đa số nam sinh đều không thích Sở Trì, bọn họ cảm thấy một thằng con trai suốt ngày bị một đám con gái vây quanh bẹo mà không tức giận thì chỉ là tiểu bạch kiểm không có sĩ diện mà thôi.

Đương nhiên, cũng có thể vì bọn họ cũng muốn được bẹo như thế nhưng cả đời lại không có cơ hội để làm được tiểu bạch kiểm mà thôi.

Trước giờ Sở Trì không cố gắng để làm hài lòng ai, đương nhiên cũng không cố ý phải làm ai ghé, cậu chỉ muốn làm việc của mình mà thôi, người khác có thích hay ghét cậu đều không quan trọng. Chỉ cần bản thân tự thích bản thân là được, còn người khác ra sao đều mặc kệ. Hơn nữa, bạn không thích tôi, tôi cũng chẳng thích bạn, có thể thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của bạn.

Vì trong nhà còn có chị gái, đối với mấy hành động này cậu cũng quá quen rồi, cậu biết con gái đối với người mình thích mới tỏ thái độ, nếu không họ cũng lười để ý đến bạn.

Vì thế, cậu trước giờ không cảm thấy bản thân là đàn ông thì phải làm sao. Đương nhiên nếu đàn chị có thể dời sự chú ý từ cậu sang một đối tượng khác thì cậu sẽ còn vui hơn nữa.

Độc Cô Lạc nhìn thấy Sở Trì cười vui như vậy, môi cũng câu thành một nụ cười xấu xa, xem ra em cũng đắc ý ấy nhỉ.

Lách ra khỏi mấy chị, hắn đi đến bên cạnh Sở Trì, Sở Trì không biết hắn lại muốn giở trò gì. Kết quả hắn vừa đi qua đây lập tức ôm eo cậu, nói với mấy người kia: “Mấy năm nay cảm ơn mọi người đã chăm sóc Tiểu Trì nhà tôi.”

Ánh mắt đó, giọng nói đó, ôn nhu đều tràn ra rồi.

Mặt Sở Trì đổ bừng, nhưng không phải vì xấu hổ mà vì giận!

Con sói vô ơn! Đem hắn ra ngoài chơi mà còn bị hắn hại!

Nhìn mấy bà chị kia mắt đột nhiên lóe sáng, cậu tự nhủ thôi xong rồi, một ngày tươi đẹp của cậu bị huỷ trong tay tên đàn ông này rồi.

“Ây yo!”

“Người đàn ông của Cục cưng Tiểu Trì Trì à!!” .

||||| Truyện đề cử: Vợ Boss Là Công Chúa |||||

“Không ngờ ngoài đời cũng có một tổ hợp dễ thương thế, ừm, tuôi có thể yên tâm an nghỉ rồi!!”

Sở Trì nghiến răng, cậu cũng cảm thấy mình có thể đi yên nghỉ luôn rồi, các chị à, giọng có thể nhỏ hơn tí không!!! Mấy bà không thấy mấy người xung quanh đang nhìn sang à?! Đều đang nhìn tuôi đó!!!

Cậu dẫm chân con sói Độc Cô Lạc một cái, tên A Nhất chết tiệt, con sói mắt trắng tâm địa xấu xa! Anh đợi đó, lúc về cho anh chết đói luôn!

Độc Cô Lạc xém hét lên, thằng nhóc này đạp ác thật, hắn cảm thấy mấy ngón chân cũng bị đạp sưng lên rồi.

Hai người đều có suy nghĩ riêng, nhưng trong mắt người khác thì không giống vậy, đoạn tụ nha… có thể tận mắt nhìn thấy hai người kia nháy mắt đưa tình.

Cái vụ ồn ào này thẳng đến lúc Hội trưởng đại nhân đến mới kết thúc.

Độc Cô Lạc trợn trừng mắt nhìn một đám nam nữ đẩy cậu trai mới đến xuống đất, quần áo đều ném lung tung, giữa thanh thiên bạch nhật mà lại còn ở nơi công cộng nữa chứ.

Không chỉ hắn, mà mấy người bên cạnh cũng trợn mắt nhìn, đây là đóng phim à, có người thậm chí còn cầm điện thoại lên định gọi cho công an báo có nhóm cướp.

Hội trưởng đại nhân bị lột chỉ còn quần, bị đè trên đất chụp N kiểu ảnh xong mới đau khổ trốn vào nhà vệ sinh mặc lại quần áo, lén lau nước mắt.

“Đây là…Hội trưởng của bọn em à?” Độc Cô Lạc không dám chắc chắn, thế này cũng đủ thảm!

“Ừa” Sở Trì gật gật đầu, nhìn nhiều thành quen ý mà.

Lúc đầu cậu cũng bị doạ, hồi đó mới lên đại học, lần đầu tiên đến câu lạc bộ manga anime, vừa vào đã thấy hội trưởng đại nhân chỉ mặc mỗi quần tạo dáng chụp ảnh.

Sau đó nửa học kỳ Sở Trì không đến câu lạc bộ nữa, cậu cảm thấy nhóm người này không được bình thường lắm, kết quả đến học kỳ 2, bị đàn chị nhìn thấy trong tờ đơn đăng ký vào câu lạc bộ của cậu hồi trước, vừa hay đang thiếu người COS một nhân vật, mà cậu lại vừa phù hợp nên bị kéo đến. Sau này, Sở Trì phát hiện mấy người này có hơi điên, tư duy hơi khó hiểu, nhưng thật ra lại rất dễ thương, nên cậu vẫn luôn ở đây.

Còn về hội trưởng thì luôn bị bắt nạt, đây là điều không hề thay đổi.

Độc Cô Lạc hiểu rồi, thì ra tất cả các đời Hội trưởng đều bị áp bức đủ đường, đủ lại quấy rồi, lại còn bị tra tấn, bảo sao không ai dám ngồi vào vị trí này.

Hội trưởng đã mặc xong đồ quay lại, có thể thấy trái tim cậu ta có thể chịu đựng được quá tốt, vượt qua cả người thường.

Tất cả thành viên đều đến đủ rồi, chơi cũng chơi xong rồi, bắt đầu làm việc thôi.

Gần đây nhóm COS bị chìm đắm trong bộ truyện tranh《Tử Bất Ngữ》, nên chỗ hôm nay họ tới là để chụp cảnh của Thố Nhi Thần, mà người duy nhất được chọn để làm Thố Nhi Thần là — Bạn học Sở Trì.

Lúc này bạn học Sở Trì còn không biết bản thân là nhân vật chính ngày hôm nay, ngốc ngốc chạy đi xem mấy nụ hoa anh đào chưa nở, còn tự hỏi không biết có thể nhìn thấy nó nở hoa không.

Vừa mới đứng chỗ gốc cây đã bị đàn chị kéo đi mất.

Sở Trì tưởng mình vẫn đóng vai người qua đường giáp như mọi khi, kết quả đàn chị lại lấy một bộ quần áo cho cậu, chất lượng bộ quần áo này rất tối, chi tiết làm cũng rất tinh tế, dưới anh mặt trời lộ ra màu trắng của bộ đồ nhùn hơi hơi chút màu hồng trắng, vạt áo chấm đất, có vẻ bộ đồ này làm tốn không ít công sức.

Thậm chí thắt lưng và nhưng phụ kiện nhỏ cũng được làm vô cùng tinh tế.

“Đàn chị, đây là gì?”

Đàn chị cười cười: “Y phục hôm nay của em đó.”

Sở Trì nuốt nước miếng, khó khăn chỉ vào cái mũ tai thỏ mà đàn chị cầm “Cái này….”

“Tí nữa cưng phải đội lên chứ sao.”

“Không bao giờ!” Sở Trì định chạy, bộ quần áo đó đẹp thật đó, nhưng cậu dù sao cũng là con trai, bắt cậu đeo tai thỏ làm gì chứ! Hố chết người rồi!

“Cục cưng Tiểu Trì Trì! Cái này không phải do cưng quyết.”

Độc Cô Lạc đợi ở bên ngoài đột nhiên nghe thấy tiếng hét thảm của Sở Trì, hắn không nhịn được mà tiến vào xem mấy cô gái kia định làm gì.

Vừa bước được hai bước đã bị một người kéo lại, “Này, huynh đệ, tôi khuyên cậu đừng đi vào, bằng không chút nữa lại bị đá ra.”

Người vừa nói là hội trưởng của câu lạc bộ Manga-Anime, Độc Cô Lạc nhìn cái vẻ mặt uể oải của cậu ta thì biết chắc hẳn cậu trai này chịu không ít áp bức rồi. Lúc mà hắn vẫn đang do dự thì cửa mở.

Có người từ bên trong bị đẩy ra ngoài, bộ đồ người đó mặc rất dài, cảm giác như lỡ giẫm vào vạt áo nên không đứng vững chuẩn bị ngã.

Độc Cô Lạc đứng rất gần cửa, liền thuận tay đỡ người ta một cái, lúc người kia ngẩng đầu lên, hai người nhìn ngốc rồi.

Sở Trì không kịp nghĩ sao Độc Cô Lạc lại ở đây, Độc Cô Lạc là kinh ngạc đến đứng hình, Sở Trì đã được trang điểm qua, bình thường biểu cảm lạnh nhạt, lần này cư nhiên trang điểm thành một cảm giác kinh diễm không nói thành lời. Hơn nữa con đeo thêm một đôi tai, mẹ nó, sao lại dễ thương đến vậy cơ chứ!!

Nghĩ rồi Độc Cô Lạc không tự chủ mà nhìn môi của cậu, không biết là…..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.