Dã Thú Và Chim Hoàng Yến

Chương 24



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Liêu Lạc Hà Hy

Biên: Duẩn Duẩn

Trong bóng tối, chỉ có vị trí chỗ dàn nhạc đang trình diễn được đọi đèn phía trên chiếu xuống những vệt sáng mờ ảo. Các nghệ sĩ violon đã đặt đàn lên vai nhưng chưa kéo vĩ, nhạc trưởng lắc nhẹ gậy chỉ huy, âm thanh đầu tiên vang lên là tiếng gảy nhẹ nhàng của đàn thụ cầm(*).

(*) Còn gọi là đàn Hạc hay đàn Harpe

Phần nhạc mở màn hóa ra là khúc dạo độc tấu chậm rãi theo âm giai Đô trưởng (C) của đàn thụ cầm. Điều này trông có vẻ trái ngược hoàn toàn với những lời giới thiệu mang hơi hướng kinh dị được đăng trên tờ báo ngày hôm qua. Dưới khán đài, những lời bàn tán râm ran của khán giả ngày càng lớn.

Chàng trai tóc vàng khinh thường phun ra hai chữ: “Nghiệp dư.”

Anh chàng tóc nâu nói: “Trong một vở opera, âm nhạc luôn quan trọng hơn nội dung của chính vở kịch. Tôi thực sự không hiểu được tên ác quỷ đó nghĩ gì mà lại cho phần độc tấu của thụ cầm trình diễn vào khúc dạo đầu.”

Anh ta vừa dứt lời, đèn trên sân khấu bỗng nhiên bật sáng: Tất cả các đạo cụ đều được che lại bằng những tấm vải trắng, một bức tranh sơn dầu vẽ chân dung bằng tông màu lạnh được treo cao ở giữa. Người đàn ông trong tranh nom vô cùng điển trai, bận một bộ quần áo trang trọng tối màu, hai tay chắp lại để trước bụng, nghiêng nửa mặt nhìn về phía xa xăm.

Một người đàn ông trung niên bước vội lên sân khấu. Ông ta bận bộ đồ quản gia, tay cầm chiếc mũ da, vừa đi vừa hướng về phía sân khấu gật đầu: “Cảm tạ các vị hôm nay đã đến tham dự buổi tang lễ của chủ nhân tôi. Thời gian qua đã có không ít những lời đồn đại không hay về Ngài ấy, mọi người đều nói Ngài ấy là một kẻ gian ác, hôm nay, tôi cần phải nói lên sự thật để hóa giải những hiểu lầm không đáng có……”

Ông ta còn chưa kịp dứt lời, một luồng sáng trắng dã đã chiếu vào phía sau: Vài quý ông quý bà ăn vận sang trọng, tay trong tay nô nức bước đi. Chốc chốc lại liếc mắt đưa tình, rồi lại châu đầu ghé tai nhau thầm thì to nhỏ. Tóm lại, không ai trong số họ quan tâm đến lời nói của người quản gia cả.

Song người quản gia cũng chẳng để tâm đến, ông ta vẫn tiếp tục với giọng điệu xúc động: “Chủ nhân tôi là một người tài giỏi. Xuất thân trong một gia đình nề nếp, mười bảy tuổi đã kiên quyết đi theo niềm đam mê của mình, lên tàu hướng về đại dương mênh mông rộng lớn……”

Đúng lúc này, một cô gái trẻ tuổi đeo mạng che mặt, vận váy đen đang khom người rón ra rón rén chạy lên sân khấu, phía sau có hai tên lính canh cùng rượt theo.

Tiếng thụ cầm im bặt, những âm cao lộn xộn của violon đột ngột tấu vang, kèn clarinet và kèn cor cùng hợp tấu phát ra những âm điệu khiến người nghe hồi hộp. Cô gái nhón nhẹ mũi chân, chợt xuất hiện một chú cá biển mỏng te như cánh ve sầu, nhanh nhẹn di chuyển luồn qua mấy bộ trang phục sang trọng của những quý ông quý bà trên sân khấu.

Hai người lính canh bị đám người xung quanh cản trở, không dám rời mắt khỏi cô gái, hiềm nỗi mỗi lần định bắt lại cũng chỉ sượt qua bả vai cô ta.

Người quản gia đứng phía trước hầu như chẳng quan tâm đến chuyện này, tiếp tục nói: “Tuy nhiên, lúc Ngài ấy định quay về sau chuyến đi cuối cùng, không may đã gặp một con thủy quái khổng lồ trên biển……”

Hai người lính gác nhìn nhau trao đổi, một tên giơ súng lên ngắm vào cô gái.

“Chủ nhân đã dũng cảm chiến đấu với con thủy quái, nhưng khốn thay Ngài ấy cũng bị xúc tu của nó đâm vào má phải, khó khăn lắm mới có cơ hội sống sót. Lúc đầu, Ngài ấy nghĩ vết sẹo trên má phải là một tấm huy chương anh hùng dám đương đầu với khó khăn thử thách nên chẳng quan tâm đến vẻ xấu xí của nó. Cho đến khi trở về, Ngài nhìn thấy được trong ánh mắt của cô gái mà Ngài yêu tha thiết vẻ sợ hãi và ghê tởm……”

Nghệ sĩ violon giương vĩ lên và kéo những nốt nhạc sắc bén đứt quãng, bầu không khí trở nên căng thẳng tột độ. Giây tiếp theo, cô gái nắm lấy cổ tay của một người đàn ông trong bộ cánh đắt tiền, bắt đầu một màn nhảy xoay tròn uyển chuyển giữa đám đông.

Tên lính canh không thể ngắm trúng được, đành bỏ súng xuống một cách chán nản.

“Quãng thời gian đó, tâm trạng chủ nhân sa sút hẳn, Ngài ấy nhốt mình trong lâu đài tăm tối và uống rượu cả ngày……”

Có thể do bầu không khí trên sân khấu quá kỳ lạ, hoặc dàn nhạc được mời từ bên ngoài vào chơi quá xuất sắc mà âm thanh bàn tán bên dưới khán đài dần ít đi, nhiều người còn tập trung nhìn lên sân khấu.

Anh chàng tóc vàng bên cạnh tôi ban nãy còn tỏ vẻ khinh thường giờ đây cũng có vẻ tập trung hơn.

“Tôi lo lắng vô cùng, sợ rằng chủ nhân sẽ trầm cảm như thế này mãi mãi, thì bất ngờ thay nửa năm sau, má phải của Ngài ấy lành lặn trở lại, Ngài cũng trở nên tự tin hơn.”

Tiếng thụ cầm lại vang lên, nhưng lần này không phải độc tấu mà dàn nhạc từ hai phía cùng lướt đi là lại những âm thanh lay động lòng người. Giai điệu tao nhã và du dương hợp lại thành một bản giao hưởng êm dịu, tương phản mạnh mẽ với tiếng đàn violon điên cuồng như loài bướm đêm quý phái. Anh chàng tóc vàng lúc nãy châm biếm Bóng ma là kẻ “nghiệp dư” sau khi nghe đoạn nhạc đó liền rơi vào trầm tư.

“Tôi chỉ biết rằng chủ nhân đã ký kết một hiệp ước với ác quỷ để có thể trở lại hình dáng ban đầu… nhưng đáng tiếc, hiệp ước ấy chỉ có tác dụng khi màn đêm buông xuống, và khi ngày mới bắt đầu, chủ nhân vẫn sẽ là một người mang hình hài xấu xí…”

Cô gái bị vấp vào chân váy, mũi chân quay ngoắt lại, lùi từng bước từng bước, cuối cùng dừng lại ngay dưới bức chân dung. Bỗng dưng cô ấy đẩy người đàn ông bên cạnh ra, duỗi cánh tay như thể đã lấy thứ gì đó ra khỏi bức chân dung.

Trong chớp mắt, ánh đèn vụt tắt. Trên sân khấu, biểu cảm và động tác của tất cả diễn viên cũng đột nhiên dừng lại như hóa đá.

Một luồng sáng màu vàng chiếu xuống chỗ trống bên cạnh cô gái.

Âm nhạc nhỏ dần, tiếng trống Timpani vang lên.

Bên dưới khán đài cũng dội lại những tiếng cảm thán không ngừng.

Một bóng người cao gầy từ phía xa đi đến. Anh ta mặc chiếc áo choàng đen, đội mũ trùm đầu, đi giày da, hoảng hốt thở hổn hển lê bước về phía trước. Chiếc áo choàng bay nhè nhẹ, men theo từng bước đi của anh ta mà nâng lên rồi rủ xuống hôn lấy mắt cá chân.

Khoảnh khắc anh ta xuất hiện, tim tôi như ngừng đập một cách khó hiểu, một dự cảm kỳ lạ dâng lên trong lòng, tôi liền cầm chiếc ống nhòm mà người dẫn chỗ đã chuẩn bị nhìn về phía sân khấu.

Nhưng thật thất vọng, chiếc mũ của anh ta quá rộng và to, đến đường nét của xương quai hàm còn không thể nhìn rõ chứ đừng nói là khuôn mặt, cố gắng lắm cũng chỉ có thể nhìn thấy cổ và yết hầu của anh ta.

Khi nhìn thấy anh ta, cô gái kia bỗng hát lên một điệu Aria với sự phấn khích tột độ, thì ra người đàn ông mặc áo choàng đen này chính là ác quỷ. Không nói đến ca từ của bài hát, trước hết khúc Aria này có giai điệu rất đẹp. Anh chàng tóc vàng im lặng nãy giờ, còn chàng tóc nâu có vẻ không hiểu gì về âm nhạc, cọc cằn nhận xét: “Tên ác quỷ này không phân biệt được giữa Recitative(*) và Aria sao? Rõ ràng là điệu Aria, mà lại chen vào những đoạn hát ngắn như tự thuật.”

(*) Recitative là lối hát nói tự thuật

Chàng tóc vàng trầm giọng nói: “……sự luân chuyển bất tận của thanh âm.”

“Gì chứ?”

“Không có gì.”

Anh chàng tóc vàng để ý đến vẻ mặt của cậu bạn thân, không nói gì nữa cả, nhưng tôi đã hiểu ý của anh ta: “sự luân chuyển bất tận của thanh âm” chỉ sự kết hợp giữa Recitative và Aria trong vở kịch. Khó mà xác minh được thủ pháp nghệ thuật này là do ai sáng tạo, nhưng vào thời đại của Bach đã thấy nó được sử dụng, sau này dưới bàn tay tài ba của Wagner(*), kỹ thuật này trở nên thịnh hành và ngày càng phát triển. Nhưng dẫu gì nó vẫn là một kỹ thuật gây nhiều tranh cãi trong giới âm nhạc.

(*) Johann Sebastian Bach (1685-1750), là một, nghệ sĩ,, đại hồ cầm và đàn thuộc thời kỳ (1600 – 1750)

Ác quỷ không hát. Anh ta nghe cô gái diễn xướng xong, bèn khẽ hỏi: “Có muốn ta cứu sống mẹ cô không?”

Thanh âm mang theo ma lực chết người, tuy rằng giọng điệu lạnh nhạt, dường như không hề lên xuống nhịp nhàng nhưng lại ẩn chứa một loại mê hoặc ghê gớm.

Giọng anh ta khác hẳn với Phantom, song cảm giác khi nói chuyện thì thực sự… quá giống. Tai tôi không khỏi nóng rực lên, thất thần trong giây lát.

Cô gái kia gật đầu.

“Vậy cô có biết chuyện gì đã xảy ra với người cuối cùng từng ký kết giao dịch với ta không?”

Anh ta vừa dứt lời, luồng sáng vàng biến mất, khúc nhạc dạo kết thúc. Khi đèn trên sân khấu sáng lên lần nữa, bối cảnh đã được thay đổi: Tấm vải trắng phủ lên đạo cụ được lấy xuống, bức tranh sơn dầu ở giữa sân khấu đã được mang đi, màu sắc chủ đạo trên sân khấu bấy giờ là đỏ sẫm và vàng đất. Một người đàn ông trong trang phục tối màu, cúi đầu, từ từ xuất hiện khi tiếng đàn cello nặng nề ngân lên như hơi thở của đại dương.

“Tôi cầu xin Ngài.” Anh ta nhìn xuống sàn, cất lên câu hát đầu tiên.

Tôi sững sờ, bỏ chiếc ống nhòm xuống. Anh ta không phải Bóng ma.

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Quần áo của anh ta giống hệt với người trong bức tranh lúc nãy, vậy thì anh ta chính là nam chính của vở “Người hai mặt” này. Nhưng tại sao nam chính không phải là Bóng ma?

Ngoài vai nam chính, Phantom còn có thể đảm nhận vai gì khác trong vở kịch này chứ… lẽ nào chàng sẽ vào vai tên ác quỷ kia?

Vừa nghĩ đến đây, tên ác quỷ cũng đã xuất hiện trên sân khấu. Hắn ta đứng ở chỗ cao nhất, chẳng hề mảy may liếc nhìn đến nam diễn viên kia, phong thái lạnh lùng và cứng rắn: “Vô dụng thôi, ta chỉ chấp nhận lời khẩn cầu một lần duy nhất.”

“Mong Ngài cho phép tôi cầu xin thêm lần nữa, tôi không muốn sống mãi mãi trong bóng tối.”

Ác quỷ bất động nói: “Ta nói rồi, ta chỉ đáp ứng ngươi một lần duy nhất.”

Trong âm thanh mơ hồ mà giá buốt của cello, vẫn có thể nghe thấy văng vẳng tiếng thụ cầm chậm rãi của khúc dạo đầu ban nãy. Tôi bất chợt nhận ra, đoạn nhạc này rất có thể là ca khúc chủ đề của vở “Người hai mặt”. Tôi cố lóng tai nghe thật kỹ, nó thoáng qua nhẹ nhàng như những hạt mưa êm ái không thể thâm nhập vào biển cả và cứ thế bị làn gió tạt đi tạt đi mãi để rồi từ từ tan biến mất.

“Ánh sáng mặt trời xé toạc thân thể này, lột bỏ lớp mặt nạ ngụy trang của tôi, màn đêm giúp tôi che đậy sự xấu xí. Ban ngày, tôi mặc áo choàng đen và đeo mặt nạ trắng, tất cả phục trang được chuẩn bị khi màn đêm buông xuống.” Nghệ sĩ thụ cầm gảy dây đàn lần nữa, giọng của nam chính cũng dần dần trầm xuống: “Nhưng làm sao một người bình thường có thể sống mãi trong bóng tối?”

“Chí ít trong bóng đêm huyền bí, ngươi là một kẻ tuấn tú và ngạo nghễ.” Âm thanh của ác quỷ vẫn lạnh lùng và tràn đầy ma lực, thế nhưng lạ thay nó lại khiến tôi cảm thấy hắn ta đang muốn lôi nam chính ra khỏi bóng tối để ánh sáng xé toạc lớp da của anh ta.

“Tôi muốn cùng cô ấy vui đùa dưới ánh dương rực rỡ.”

“Làm gì có chuyện tốt đẹp như thế xảy ra trên đời này.”

“Vì vậy tôi mới cầu xin Ngài.”

Tiếng cello biến mất, thay vào đó là âm thanh trầm ấm và vững vàng của piano, lặp lại hai âm đô trưởng một cách vô tình.

Ác quỷ chắp hai tay phía sau, bước chầm chậm về phía nam chính, rồi bất ngờ đưa tay ra, hướng chiếc má phải gớm ghiếc của mình về phía khán giả và cất lên giọng hát mang theo nỗi nhục nhã nhưng đầy hống hách: “Một kẻ đạo đức giả chỉ đáng được sống trong bóng tối.”

Lúc này, tên ác quỷ trên sân khấu không chỉ giống với Bóng ma, mà còn mơ hồ hiện lên một bóng dáng khác đã từng xuất hiện trong kí ức của tôi.

Là ai nhỉ?

~~~

P/s: Hồi hộp, hồi hộp quá ạ ^^

Hình ảnh minh họa:

chapter content

Đàn Hạc, Đàn thụ cầm

chapter content

Trống Timpani – trống định âm

chapter content

Kèn Cor (Cor de chasse) – Kèn thợ săn


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.