Dịch: Duẩn Duẩn
Louis rõ là ăn nói xằng bậy. Mấy ngày nay tôi vốn dĩ không hề nán lại sau sân khấu. Song Christine lại tin điều đó. Cô ấy biết tôi yêu hát đến thế nào, phải tội không được đào tạo thanh nhạc bài bản và chuyên nghiệp, nên phỏng chừng cũng chỉ có thể đi theo những bước nhảy để tìm đúng nhịp điệu. Ở cái tuổi này của tôi, đích xác là dốt đặc cán mai về âm nhạc.
Cô ấy lo lắng nhìn Madame Giry, hy vọng bà sẽ đứng lên nói thay tôi. Hiềm một nỗi, cô gái này có vẻ hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi với bà Giry, bởi lẽ… bấy giờ bà chỉ nói: “Meg, hãy thử đi.”
Hãy thử đi.
Bà gạt phăng hết mọi lập luận, chưa bao giờ xem xét thử xem liệu một cô bé không biết hát và chẳng có kinh nghiệm hát đơn ca như tôi có mất mặt hay bị đám đông bêu xấu hay chăng.
Tôi mỉm cười, hắng giọng bước lên sân khấu. Trong nháy mắt đèn đóm đồng loạt phụt tắt, chỉ còn chiếc đèn pha chiếu thẳng vào mặt tôi, phía sau truyền đến tiếng cười hềnh hệch của Louis và bọn bạn hắn.
Tôi đứng bất động, tự nhủ với lòng chỉ có Bóng ma mới làm tôi lúng túng, và cũng chỉ có chàng mới làm tôi bối rối. Huống hồ, tôi không cần phải lúng túng. Mặc dù bài hát này hiện tại vẫn chưa được phổ biến, nhưng hơn hai mươi năm sau nó sẽ trở thành ca khúc kinh điển của nhân loại. Ngay cả những quý bà chả có tí năng khiếu nào về âm nhạc vẫn có thể ngâm nga vài câu chớ đừng nói đến tôi.
Âm nhạc vang lên, dàn nhạc diễn tấu chẳng thèm đếm xỉa gì tới tôi. Nhạc trưởng uống một hớp nước, thong thả kẹp gậy chỉ huy ở dưới nách, nhìn tôi với tất cả sự nhàn hạ.
Tiếp đó, gậy chỉ huy của lão bỗng… rơi xuống.
Không chỉ lão, mà tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn tôi. Dẫu sao trình ca hát trước đây của tôi họ cũng đã thừa biết. Louis hậm hực dậm chân, tức đến bỏ bừng cả mặt, hắn chống eo nhìn tôi đầy thù hằn.
Nhạc trưởng dòm quanh, đoạn nhặt gậy chỉ huy lên rồi diễn tấu một cách xuất thần như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Kết thúc bài hát, cả nhà hát chìm trong im lặng. Mãi lâu sau Louis mới vội vã chữa cháy với sắc mặt xanh lét và tím ngắt thất thường, hòng muốn lấy lại lòng tự trọng: “Nếu không thì cô ta đi! Nghe nói cô ta có giọng hát động lòng người, nhìn là biết luyện tập rất chăm chỉ.”
Ông chủ nhà hát rơi vào tình huống khó xử. Tôi biết tuy tôi hát tạm ổn nhưng vẫn còn cách xa giọng nữ cao vời vợi. Suy đi nghĩ lại, tôi đề nghị nói: “Hay để Christine thử xem sao! Cô ấy sở hữu âm vực rộng mênh mông, luyến láy lại khéo léo, giọng hát cũng rất đẹp, vô cùng phù hợp với bài hát này.”
Ông chủ có vẻ không tin than lớn: “Ôi dào, mấy người đừng gây rối nữa, đây không phải trò đùa.”
Chẳng ngờ Madame Giry lại thinh lặng, không biết đang nghĩ gì. Christien khoác cánh tay tôi hệt con cừu nhỏ kêu be be, ấp úng nói: “Chị… chị không thể…”
“Chị có thể.”
“Chị sợ…”
Louis thấy thế lập tức chế giễu: “Có vài người tâm địa rắn rết, một mình bẽ mặt còn chưa đủ, phải kéo đồng bọn xấu cùng thì mới hả.”
Lời còn chưa dứt, Christien phút chốc đổi ngay giọng điệu cừu non của mình, giận dữ khoe hàm răng hổ với hắn ta: “Anh dám nói hươu nói vượn nữa xem!”
Louis: “…”
Tôi: “…”
Tôi dịu dàng vuốt mái tóc nâu vàng của cô ấy, khập khiễng thì thầm bên tai cô ấy: “Lên đi, em biết chị hát rất tuyệt. Em tin chị.”
Christine trở lại với khuôn mặt mỏng manh, yếu mềm. Cô ấy chớp đôi mắt to tròn, đoạn rũ mi rụt rè nói: “Vậy để tôi thử! Nếu hát không hay, mấy người cũng đừng trách tôi và Meg đấy.”
Louis: “…” Cô gái, cô giả vờ giả vịt gì đấy?
Tôi đặt hai ngón tay lên môi, tặng cô ấy một nụ hôn gió khích lệ.
Sao cô ấy có thể hát không hay được cơ chứ?
Ngoài Bóng ma ra, cô ấy là người có thiên phú ca hát nhất mà tôi từng được biết.
Quả nhiên, ngay khi Christien vừa cất giọng, hội trường rơi vào im lặng như thể thời gian đã ngừng trôi, bỏ lại đây những khoảng lặng xa vắng.
Mọi người ai nấy đều sốc nặng. Có lẽ họ nghĩ giọng hát của tôi đã là tiêu chuẩn cao nhất của một nữ diễn viên ba lê rồi, nào có ngờ Christien vừa mở miệng bọn họ đã hiểu ngay “chả phải nữ vũ công ba lê nào không biết hát giọng láy thì không phải là một diễn viên giỏi.”
Nhất thời, ông chủ nhà hát nhìn tổ ba lê chúng tôi với đôi mắt đầy hàm ý, như thể muốn nói rằng: “Còn ai có thể hát nữa, đứng ra đây!”
Tổ ba lê::”…”
Sắc mặt Louis nom khó coi cực kỳ, như thể vừa nuốt phải trái đắng. Nếu nói giọng hát của tôi hắn có chút không phục thì đến lượt giọng của Christien, hắn chẳng có cớ gì để chỉ trích hay bắt lỗi cô ấy.
Âm nhạc kết thúc, Christien liếm môi với vẻ chưa thỏa mãn. Cô ấy đưa hai tay lên xoa cổ rồi quay đầu nhìn tôi, thấy thế tôi liền giơ cao một ngón cái với cô ấy.
Không hồi hộp mà cũng chẳng bất ngờ, vai chính cuối cùng được trao cho Christine. Cô ấy xách nhẹ làn váy, chạy chậm đến cạnh tôi, với hai gò má ửng đỏ hây hây, cô ấy nói nhỏ với tôi: “Meg, em hát cũng rất tuyệt, thật đấy.”
Tôi hiền lành vỗ vai cô ấy: “Chị yêu dấu, chị hát tuyệt hơn em nhiều.”
“Ôi, chị quên kể với em. Lý do chị có thể hát hay như vậy là vì vẫn luôn có một thiên thần âm nhạc âm thầm dạy chị. Madame Giry nói, chỉ khi nào chị có thể đứng trên sân khấu biểu diễn thì mới được nhìn thấy diện mạo thật của thiên thần.” Nói đến đây, cô ấy nhỏ giọng thì thầm: “Chị không biết chàng ta trông thế nào, liệu có giống thiên thần không nhỉ…”
Những gì cô ấy nói sau đó tôi không thể nghe thấy, vì dường như có một quả bom đang oanh tạc bên tai tôi, phút chốc, bốn phương tám hướng chỉ còn lại một tiếng nổ đinh tai nhức óc. Tôi sững người nhìn cô ấy, mồm miệng mở to, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại không thể nói lên lời.
Sao tôi có thể quên chuyện này được chứ?
Ở kiếp trước, vào cái đêm mà Christine trình diễn trên sân khấu, cô ấy đã bị Phantom bắt đi và mất tích trong nhiều ngày liền. Mặc dù tôi vốn biết đó là một trải nghiệm không lấy làm vui vẻ, thậm chí còn kinh hãi đến tột độ, song tôi vẫn cảm thấy khó chịu và đau đớn tột cùng. . truyện tiên hiệp hay
Christine cúi người, nhìn chăm chú vào mắt tôi, hỏi với vẻ lo lắng: “Sao thế, Meg? Em thấy khó chịu ở đâu à?”
Tôi miễn cưỡng cười trừ: “Không có gì chị ạ. Nghỉ một lát là tốt liền ấy thôi.”
Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện. Quay về quá khứ, quen biết Phantom, hát ca khúc chàng viết, sô lô trước mặt nhiều người và nhận được sự tán thành… Phỏng như cho tôi một ảo giác mình đang phổ bài nhạc Perfect Life vậy. Nhưng rồi những lời của Christien ngay tức khắc làm trái tim tôi chìm xuống tận đáy vực. Tôi bàng hoàng nhận ra có những chuyện có thể thay đổi được, nhưng cũng có những chuyện chỉ có thể mở to mắt nhìn nó đi theo quỹ đạo vốn đã được định sẵn.
Chẳng hạn như Christine rồi sẽ tỏa sáng như ánh sao.
Chẳng hạn như, Bóng Ma rồi sẽ yêu… cô ấy.
Nghĩ đến điểm cuối cùng ấy, hô hấp tôi bỗng trở nên nặng nề, con tim tôi như bị thiêu đốt đến bỏng rát. Tôi nhận ra đó chính là lòng ganh tị xấu xa đang trổ mầm trong mình.
Đêm đó, tôi mơ một giấc mơ.
Trong mê cung mù sương dưới lòng đất, tôi thấy Phantom ngồi đối diện với tôi, một chân chàng tùy tiện gác lên bàn, đầu cúi thấp, chàng đang khắc thứ gì đó trong tay bằng một con dao nhỏ. Những mảnh vụn gỗ rơi lả tả xuống chân chàng như tuyết, chàng không hề ngẩng đầu mà tập trung khắc nó rất nghiêm túc.
Tôi không dám đến gần, chỉ dám nấn ná phía xa xa. Một lúc sau, khối gỗ trong tay chàng dần thành hình, là một cô gái bận váy cưới… Vụn gỗ rơi xuống ngày càng nhiều, và linh cảm xấu trong lòng tôi ngày càng nặng nề hơn. Cuối cùng, con rối gỗ khéo léo tinh xảo của Christine nằm gọn trong lòng bàn tay chàng.
Ngay lúc ấy, Phantom đột nhiên ngẩng đầu lên, hai con ngươi lạnh buốt của chàng chiếm lấy đôi mắt dòm dỏ của tôi: “Cô đang nghĩ gì?”
Tôi lùi lại một bước.
Chàng chậm rãi cất con rối vào ngăn kéo rồi thong thả mang lại đôi găng tay mà chàng ném ở bên: “Tôi đoán, cô đang nghĩ vì sao tôi lại không khắc cô?”
Không phải, không phải, tôi không hề nghĩ vậy.
Tôi định nói điều đó, nhưng miệng tôi lại chỉ phát ra được những âm thanh ú ớ cùng với tiếng hít thở dồn dập.
Chàng tiến lại gần tôi từng bước, đưa ngón cái và ngón trỏ bóp chặt lấy cằm tôi một cách rất thô lỗ, chàng nhìn chằm chặp tôi với cặp mắt tàn nhẫn như muốn rút gân lột da tôi, và rồi dứt khoát buông một lời cay độc: “Cô không nhìn lại mình thử xem. Cô có cái quái gì mà tôi phải khắc cô.”
Đừng nói nữa.
“Cô chẳng thể so sánh với Christine bất kể về sắc đẹp hay tài năng. Dựa vào đâu mà tôi phải khắc cô? Dựa vào bài hát tự tay tôi viết cho cô chăng?”
Xin chàng, đừng nói nữa.
“Cô thật sự nghĩ rằng bài hát đó viết cho cô ư?” Vẻ mặt chàng trông có vẻ bình tĩnh nhưng giọng nói lộ rõ sự khinh miệt: “Nhẽ nào cô chưa từng nghĩ tới ngoài cô ra còn có người phù hợp hát nó hơn?”
Dường như có một bàn tay vô hình đang bóp nát tim tôi, những giọt nước mắt nóng hổi tuôn dài trên gò má. Bởi không thể phát ra được âm thanh nên tôi đành lùi bước về sau với đôi mắt đỏ hoe và lồng ngực phập phồng kịch liệt vì nghẹt thở.
Cùng lúc đó, một tay Bóng ma đã chống lên bức tường đá sau lưng tôi. Hóa ra trong vô thức tôi đã lui đến ranh giới cuối cùng chẳng thể lui được nữa.
Chàng không hề cúi đầu mà cất giọng thờ ơ tới cực điểm trên đầu tôi: “Vậy nên đừng ảo tưởng vô ích. Bởi lẽ, cô vĩnh viễn chẳng có tư cách hát với tôi.”