Một Thời Ta Đuổi Bóng

Chương 10



Qúy Phi nói một cách mơ hồ. Đầu óc còn đeo đuổi ý nghĩ riêng. Đến ngày nào đó, cô sẽ tìm hiểu tại sao Trần Nghiêm không ưa cô. Rõ ràng là anh tránh né cô. Trong khi cô thì có làm gì đáng ghét đâu. Chảng lẽ vì cô dỡ? 

Buổi chiều, Qúy Phi không xuống chỗ thu mua nữa, vì biết có xuống cũng như không. Cô sẽ lại đứng lớ ngớ như một con ngốc. Và anh chàng KCS ấy cũng sẽ tiếp tục cười ngạo sự non nớt của cô. Cô sẽ trở xuống đó khi mình đã đủ lực, đã đủ sức khẳng định chính mình. 

Qúy Phi xuống phòng cơ chế tìm Trí tre. Thấy cô, anh có vẻ ngạc nhiên: 

– Sao còn trở xuống đây? Em chưa nhận việc mới sao? 

Qúy Phi đến đứng bên anh, nói nhỏ: 

– Anh có biết nhận dạng các loại tôm không? 

– Biết chứ. 

– Chỉ em với. 

Cũng như Hạ Lan, Trí tre cười với vẻ hiểu biết: 

– Bị thằng Sang làm khó rồi phải không? Em học nó không được đâu, với thằng đó, em phải bản lĩnh lắm mới hất được nó. 

– Anh cũng nghĩ như vậy sao? 

– Tụi anh, ai cũng lo giùm cho em đó. Thằng đó không dễ dãi với em như anh đâu. Chờ anh một chút. 

Nói xong, Trí tre đi dọc theo dãy bàn. Một lát sau, anh mang mớ tôm đi về phía cuối phòng. Qúy Phi đi theo, cả hai vào phòng nghỉ. Trí tre đặt mấy con tôm xuống bàn. 

– Em nhìn kỹ để phân biệt nghe, thấy có gì khác nhau không? 

Thấy Qúy Phi nhìn mớ tôm như đứa bé nhìn máy móc, anh bóc hai con tôm như đưa lên cho cô xem: 

– Đây là tôm gân, mình nó bóng và dẹp hơn con này. Nhìn kỹ rồi so sánh nhé. Con này mình tròn hơn, vỏ nó nhám hơn, thấy chưa? Tôm chì đấy. 

Nói xong, anh lại đưa con khác lên: 

– Còn con này, em có thấy gì khác không? 

– Hình như mình nó dẹp hơn. 

– Đúng rồi. Tôm thẻ đấy. Mấy cô mới thường không phân biệt được. Hỏi thằng Sang là nó cười chứ không chỉ đâu. Thậm chí nó lợi dụng sự sơ hở đó để hạch sách mình. 

Thấy Qúy Phi đăm chiêu suy nghĩ, anh nói như dạy: 

– Em phải tìm mấy người khác học kinh nghiệm, lặng lẽ mà học, đừng đeo theo hắn mất công. 

Qúy Phi chợt nói khẽ: 

– Anh Trí này! Theo anh thì trong công ty này, nhiều người ghét em không? 

– Sao em hỏi vậy? – Trí tre ngạc nhiên. 

– Anh nói thật đi. Em có điểm nào để anh ta ghét không? 

– Không có điểm nào cả. 

– Thật chứ? 

Trí tre mỉm cười: 

– Anh với thằng Trí cận cùng thống nhất một nhận xét về em: Em đẹp mà không kiêu, hiền nhưng không phải dễ ăn hiếp. Đôi lúc có hơi nhõng nhẽo một chút, nhưng cái đó là đương nhiên thôi. 

Qúy Phi vẫn đăm chiêu nhìn Trí tre. Anh nói thì cô tin. Nhưng rồi cô lại tự nhủ, cái đó chưa phải là nói tất cả. Cô rất muốn hỏi nhận xét của anh về Trần Nghiêm. Nhưng xấu hổ nên không dám. 

Hai hôm sau, Qúy Phi đụng độ với Sang một trận tóe lửa. Mà mặc dù đã chuẩn bị tinh thần trước, cô vẫn không ngờ nó trầm trọng như vậy. 

Cô biết anh chàng khó chịu ấy thường thong dong ngồi quán cà phê đến tám giờ, nên chủ động xuống sân thật sớm. 

Cô tự giới thiệu mình với khách hàng và bắt đầu làm việc. Một lát sau, Sang xuất hiện. Có lẽ anh ta không ngờ cô dám chủ động như vậy, nên anh ta bị khiêu khích. Và dĩ nhiên là muốn cho cô kỹ sư nhóc này một bài học để biết sợ đàn anh. 

Anh ta đứng khoanh tay nhìn cô làm việc. Khoái chí tìm sơ hở của cô để tấn công. Nhưng tác phong của cô chững chạc đến mức làm anh ta bất ngờ. Và thấy cay cú, anh ta không tin cô nắm bắt công việc quá nhanh như vậy. 

Và vốn không phải loại người dễ tính, anh ta lẳng lặng chờ cho cô cân xong rồi bước ra hất hàm bảo một anh công nhân: 

– Anh đổ cần xé này ra cho tôi. 

Đống tôm được đổ ra. Anh ta bóc lên một mớ phía dưới cùng, nhìn cô cười đắc thắng: 

– Toàn là loại nhỏ, cô làm ăn thế này đây sao? 

Qúy Phi tái mặt đứng nhìn. Cô nhìn qua bà thương lái. Bà ta lúng túng ngó chỗ khác. Cô chưa biết làm gì thì Sang đã la lớn: 

– Cô có biết chỉ cần phân loại sai là công ty thất thoát bao nhiêu tiền không? 

Qúy Phi vẫn đứng chết sững. Không biết chống đỡ ra sao. Cô chưa có kinh nghiệm để hiểu những mánh khóe bên trong. Và dù biết Sang cố tình bươi móc mình, cô cũng không đủ linh hoạt đối phó. 

Thấy mọi người nhìn mình im lặng, Qúy Phi càng thấy hoang mang. Cô đưa mắt nhìn anh thu mua trung cấp đứng gần đó, như hỏi “tôi phải làm sao”. Nhưng anh ta nhìn lảng đi tránh né. 

Cử chỉ lúng túng của cô làm Sang khoái chí, anh ta mỉa mai: 

– Tưởng giỏi lắm, bày đặt lên mặt xấc láo. Đi học lôm bôm ở đâu rồi tưởng vậy là được rồi sao? 

Qúy Phi mím môi: 

– Nếu là người tốt bụng, thì anh đã dạy những chuyện này cho tôi. 

– Này, dốt thì nhận mình dốt, đỗ lỗi cho người khác là sao. Bộ cô tưởng cô đẹp thì ai cũng xum xoe theo cô à. Kiêu quá thế. Lầm rồi người đẹp. 

Qúy Phi tức choáng người. Trước đây ở trường cũng như ở nhà, tất cả bạn bè, người thân đều yêu mến, nuông chiều cô. Cô chưa bao giờ hình dung nổi cuộc sống có lúc phải bị nói nặng vùi dập đến thế. 

Cô cắn răng ráng đừng khóc, và nói cứng cỏi: 

– Đừng đem chuyện cá nhân nói ở đây, nói về công việc đi. 

Sang cười khinh khỉnh: 

– Công việc à? Nói thẳng ra là cô chẳng làm được cái quái gì cả. Cô chỉ được cái khôn là đem sắc đẹp ra sai khiến tụi thằng Trí phục vụ cho cô, nhưng ở chỗ này thì không đâu. 

Qúy Phi run giọng: 

– Tôi cấm anh đem chuyện ngoại hình của tôi ra nói ở đây. 

Nhưng Sang đang cố tình hạ gục cô, thấy cô bị đánh trúng yếu điểm, anh ta nói tới cùng: 

– Đây là chỗ làm việc, chứ không phải chỗ để cô biểu diễn thời trang. Cô cố tình chưng diện để che giấu yếu kém của mình, chứ gì. Chà! Định mồi chài ai ở đây hả? 

Qúy Phi quắt mắt nhìn anh ta. Rồi giọng cô trở nên rành rọt, cứng rắn: 

– Có lẽ phải cho anh một bài học, để anh biết tôn trọng phụ nữ. 

Và nhanh như chớp, cô bước tới, vung tay tát vào mặt anh ta. Sang kinh ngạc sững người. Anh ta cười gằn: 

– Ngon lắm! Cô muốn xuống đây quậy chứ gì. Được, chờ đó đi. 

Anh ta quay ngoắt bỏ đi. Qúy Phi vẫn đứng yên như pho tượng. Qua phút bàng hoàng, cô cố trấn tỉnh mình. Và quay lại nhìn mọi người. Họ cũng đang nhìn cô tò mò. Cô nói như ra lệnh: 

– Đổ hết tôm ra sân, tôi muốn cân lại. 

Bà thương lái lưỡng lự nhìn anh thu mua cung cấp. Anh ta nháy mắt ra hiệu. Bà ta đành bỏ ý định thương lượng với Qúy Phi, và cho người làm theo ý của cô. Khi làm xong, Qúy Phi thấy Hạ Lan đi về phía mình. Vẻ mặt có vẻ lo lắng, cô đến đứgn gần Qúy Phi, nói nhỏ: 

– Phó giám đốc gọi em lên đó. Có chuyện gì vậy? Thằng Sang lên tố em, nó nói em ăn chia với thương lái. Liệu mà đối phó nghe. 

Qúy Phi bật lên: 

– Anh ta hèn lắm! 

– Suỵt! Nói nhỏ chứ Phi. 

Nhưng Qúy Phi vẫn tức đỏ mặt. Cô đi thật nhanh, vừa đi vừa nói hấp tấp: 

– Em chưa thấy ai hạ cấp như anh ta, con trai như thế là hèn. 

– Khoan lên đã. Đứng lại kể chị nghe đi. Chị sẽ chỉ em cách đối phó. 

Qúy Phi lắc đầu: 

– Nói dài dòng lắm chị, đừng để anh Nghiêm chờ. 

Cô chợt khựng lại, hoang mang: 

– Theo chị thì anh Nghiêm có tin lời anh ta không? 

– Chắc không tin đâu. Ảnh công bằng lắm. 

– Mong là anh ấy đừng vì thành kiến với em mà xử ép em. 

– Ồ! không đâu. Không khi nào. Phó giám đốc không phải loại người như vậy. Chị bảo đảm đó. 

– Em cũng hy vọng như vậy. 

Qúy Phi nói một cách chán nản. Cô không hiểu sao mình đi tới đâu là có chuyện tới đó. Nhớ lại chuyện mình đã đánh Sang, cô nhắm tít mắt lại xấu hổ. không phải cô hối hận vì đã hung hăng, mà là xấu hổ với Trần Nghiêm. Thế nào anh cũng nghĩ cô hung dữ. Và rồi … 

Khi cả hai lên đến hết cầu thang, thì gặp giám đốc Phú Hoàng đi tới. Thấy Qúy Phi, ông đứng lại: 

– Sao rồi cô gái? Công việc mới ổn định chưa? 

Qúy Phi trả lời với vẻ ủ dột: 

– Dạ, con mới bắt đầu ạ. 

– Thế đi đâu trên này vậy? 

Qúy Phi cắn môi làm thinh. Hạ Lan vội xen vô: 

– Dạ, anh Nghiêm gọi lên gặp ảnh đó chú. 

– Có chuyện gì à? 

– Dạ … Qúy Phi gặp rắc rối với thằng Sang, anh Nghiêm gọi lên giải quyết ạ. 

Vốn rất chú ý đến Qúy Phi, nên chuyện gì của cô cũng làm giám đốc quan tâm. Ông bèn khoát tay: 

– Vậy thì vào đây. Tôi cũng muốn biết chuyện gì xảy ra. 

Ông đến đẩy cửa phòng Trần Nghiêm, bước vào. Hai cô gái đi theo. Trong phòng, Trần Nghiêm đang ngồi sau bàn viết. Sang ngồi về phía trước bàn. “Chắc là đã ton hót cầu viện rồi. Hèn!” Qúy Phi nghĩ thầm. Cô liếc anh ta một cái, rồi nguẩy đầu chỗ khác. 

Cử chỉ của cô không lọt khỏi mắt mọi người. Sang nheo mắt nhìn cô, cười khẩy. Dáng điệu tự đắc của anh ta làm Hạ Lan cũng không nén nổi được cái nhìn bất mãn. 

Thấy giám đốc bước vào, Trần Nghiêm đứng dậy, bước qua salon: 

– Chú mới về sao không nghỉ ngơi một buổi? 

– Nghỉ ngơi gì chớ, tôi khỏe thế này. 

Ông ra hiệu cho mọi người ngồi xuống rồi hỏi Trần Nghiêm: 

– Chuyện gì vậy? 

– Dưới chỗ thu mua có xảy ra mâu thuẫn nhỏ. Con chỉ mới tìm hiểu một phía thôi. Con đang chờ hỏi cô Phi. 

Anh định để giám đốc làm việc với hai người, nhưng ông đã khoát tay: 

– Cậu cứ giải quyết tiếp đi, tôi chỉ nghe để biết thôi. 

– Vâng. 

Anh quay qua Qúy Phi: 

– Cô Phi, cô giải thích gì không? 

Qúy Phi mím môi nhìn thẳng vào mặt Sang: 

– Tôi muốn nghe anh nói trước. Nói tất cả những gì anh đã nói với phó giám đốc. Anh thuật lại trung trực đi. 

Sang nhún vai: 

– Được thôi. Tôi đâu có gì khuất lấp phải giấu. 

Anh ta thấy Qúy Phi thật ngu khi tạo điều kiện cho anh ta vạch lỗi của cô. Nhất là có mặt giám đốc, anh ta bèn tranh thủ tình cảm của ông: 

– Thưa chú, con không muốn chỗ làm việc mà có sự xích mích nội bộ, như vậy dễ tạo điều kiện cho mấy thương lái thao túng người của mình. 

Qúy Phi ngắt lời một cách nóng nảy: 

– Ai thao túng ai, anh đừng có phóng đại sự việc. 

Sang vẫn mềm mỏng: 

– Cô Phi nóng tính quá. Cô như thế làm tôi mất mặt với mọi người rồi. 

Qúy Phi lườm anh ta một cái. Chợt bắt gặp ánh mắt răn đe của Trần Nghiêm. Cô cắn môi làm thinh. 

Sang bắt đầu tấn công cô: 

– Trước hết, tôi phê bình sự vô kỷ luật của cô. Cô mới xuống nhận việc có một buổi, thế rồi nghĩ suốt hai, ba ngày. Tôi muốn hướng dẫn công việc cho cô, cũng không biết cô ở đâu mà tìm. 

Trần Nghiêm nhìn Qúy Phi đăm đăm. Không hiểu anh đánh giá hành động của cô ra sao. Qúy Phi bị áp lực của đôi mắt anh đè nặng gần như khủng bố tinh thần cô. Cô không hiểu nổi anh ta nghĩ gì. Và nổi sợ biến thành tức. Cô mím môi nhìn Sang, căm ghét: 

– Có thật anh tốt bụng thế không? Khi tôi xuống nhận việc, hỏi gì anh cũng không chịu nói, thái độ vậy mà bảo là hướng dẫn à? 

– Nhưng cô hỏi nhiều câu ngô nghê quá, tôm mà cô cũng không phân biệt được, thì làm sao cô đối phó được với thương lái. Họ sẽ qua mặt cô ào ào thôi. 

Qúy Phi quê đỏ mặt, làm Hạ Lan cũng ái ngại cho cô. Thấy giám đốc lặng thinh, còn phó giám đốc thì nhíu mày không hài lòng. Cô xấu hổ đến phát khóc. Nhưng cô cố dằn nước mắt: 

– Tôi thừa nhận đó là điểm yếu của tôi. Và tôi nói thêm về sự vắng mặt của mình. Chính vì anh không muốn hướng dẫn tôi, nên tôi phải tự tìm người khác học hỏi. Về nguyên tắc, có thể tôi vô kỷ luật, nhưng trên thực tế, nếu ở lại cũng không học hỏi gì thì có mặt làm chi. 

Sang hơi khựng lại, Qúy Phi mới nói một câu mà anh ta bắt đầu đuối lý. Anh ta chuyển sang chuyện khác: 

– Nhưng cô có thừa nhận cô sơ suất quá không. Nếu lúc nảy, tôi không cho đổ hết tôm ra, thì cô đã đánh tôm nhỏ lên loại hai rồi. Cô biết lỗ bao nhiêu không? 

Rồi anh quay qua phân trần với giám đốc. Qúy Phi tức khí lên nên quên hết sợ: 

– Rõ ràng là anh cố ý hạ tôi. Nếu không tại sao ngay từ đầu, anh không bảo đổ ra? 

– Vì cô làm việc rành rẽ lắm mà – Giọng Sang đầy vẻ châm biếm. 

Qúy Phi hếch mặt lên: 

– Đúng, tôi tự tin mình làm được việc, trừ những lắt léo mờ ám. Và tôi nghĩ, trước kia anh đã thao túng cho thương lái, nên họ mới thiếu rạch ròi như vậy. Anh đã tập cho họ thói quen mập mờ. Tôi chỉ là nạn nhân của sự mập mờ đó. Tôi mới vào làm mà. 

Cách nói thẳng táo bạo của cô khiến Sang muốn chết đứng. Trần Nghiêm vẫn giữ vẻ trầm ngâm kín bưng. Nhưng giám đốc Hoàng thì nhìn anh ta một cách nghiêm khắc. 

Gậy ông đập lưng ông. Sang đâu có ngờ Qúy Phi thông minh và nhạy bén đến thế. Anh ta bắt đầu hết dám coi thường cô. Nhưng vốn là một tay láu cá, anh ta xoay qua chuyện khác ngay: 

– Còn một điều nữa. Một kỹ sư học vấn như cô, lại có hành động quá thiếu văn hóa. Cô đám nói về hành động lúc nãy của cô không? 

Qúy Phi thản nhiên: 

– Tôi đã đánh anh, tôi không chối cãi điều đó. 

Trần Nghiêm quay phắt lại nhìn Qúy Phi.Trong mắt anh lóe lên tia ngạc nhiên và phê phán. Cái nhìn đó làm Qúy Phi cắn môi cúi xuống. Cô lén liếc nhìn qua giám đốc, ông ta cũng có vẻ không bằng lòng. Cả Hạ Lan cũng tròn xoe mắt vì ngạc nhiên. 

Trần Nghiêm nghiêm trang: 

– Cô không còn cách giải quyết nào nữ tính hơn sao? 

Giám đốc cũng có vẻ không hài lòng: 

– Làm thế, người ta sẽ đánh giá công ty đấy. Chà! Chuyện này không thể cho qua đâu. Tại sao cô thô bạo thế chứ? 

– Anh ta đã xúc phạm con. 

– Xúc phạm thế nào? 

Qúy Phi trừng mắt nhìn Sang, rồi nói rành rọt: 

– Anh ta đem chuyện cá nhân ra miệt thị con, bảo con là mồi chài đàn ông. 

– Cái gì? Cậu nói thế à? – GIám đốc nhíu mày. 

Sang làm thinh. Anh đưa mắt nhìn Qúy Phi một cách hằn học. Cô hếch mặt lên đáp trả cử chỉ của anh ta rồi nói tiếp: 

– Anh ta đã nói năng thiếu văn hóa, hạ cấp. Và cho dù có bị đuổi, thì tôi vẫn hành động như vậy, nếu anh ta coi thường phụ nữ như thế. 

Tức quá, cô nói tiếp: 

– Tôi không hề hối hận việc làm của mình, nếu không cho anh ta một bài học thì mới là đáng ân hận. 

Giám đốc giơ tay chận lại: 

– Tôi không muốn chuyện này xảy ra trong công ty. Cô đã nóng nảy quá rồi, cô gái ạ. 

Qúy Phi bướng bỉnh: 

– Con không cho như thế là nóng nảy. Và nếu bây giờ ai xúc phạm kiểu đó, thì con cũng sẽ phản ứng như vậy, kể cả người đó là lãnh đạo. 

Hạ Lan hoảng hồn bấm tay Qúy Phi: 

– Phi! 

Giám đốc khẽ cau mặt, vẻ không hài lòng. Trần Nghiêm nhìn khuôn mặt bướng bỉnh của Qúy Phi với vẻ nghiêm khắc. Nhưng anh vẫn nói trầm tỉnh: 

– Nếu cô không biết dừng lại ở mức giới hạn, cô sẽ còn gặp nhiều rắc rối đấy. không ai yêu cầu cô sợ lãnh đạo, nhưng cô phải biết sợ nội quy của công ty. 

Qúy Phi bậm môi làm thinh. Anh vẫn không rời mắt khỏi cô và nhấn giọng: 

– Cô đã vi phạm trật tự trong công ty, và hơn thế nữa, đã có cử chỉ thiếu văn hóa. 

Qúy Phi cảm thấy bị xử ép, cô tức lên, nước mắt bắt đầu ngân ngấn. Cô cố cãi: 

– Thế em phải im lặng để người khác xúc phạm mình, vì giữ nội quy sao? Vậy nội quy có cấm nam giới coi thường phụ nữ hay không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.