Tôi đưa Hồng Thanh về nhà mình bắt đầu một sống hôn nhân như tôi vẫn hằng mong ước. Vừa về đến nhà, tôi vẫn theo thói quen mà kiêu lên:
– Này, Dương Dương mau xách đồ vào!
Chợt nhận ra rằng cậu ta không còn ở đây nữa, tôi gượng cười và tự xách đồ vào trong nhà. Hồng Thanh thấy thế liền nói:
– Sao mặt anh buồn vậy? Có phải anh đang nhớ nó không? Có phải anh muốn nó quay về không?
– Em bị gì vậy? Chúng ta lên lầu thôi.
—- Sáng hôm sau —-
Tôi thức dậy với Hồng Thanh đang ngủ kế bên chợt nhận ra đã trễ giờ đi làm tôi liền cấp tốc đi thay quần áo, đánh răng, rửa mặt. Trong lúc đang cấp tốc tôi lại nhắc đến tên người đó:
– Dương Dương mau mang cho tôi bộ quần áo!
Lại một lần nữa chợt thấy mình như thằng ngốc liền quay qua kiêu Hồng Thanh:
– Em ơi lấy dùm ánh bộ áo vest nhanh lên! Anh trễ giờ rồi.
Hồng Thanh mơ mơ màng màng nói lại:
– Thôi anh tự lấy đi em buồn ngủ lắm!
Tôi khá bực mình liền tự mò đến tủ quần áo lấy đồ. Quần áo có sẵn nhưng lại rất nhăn tôi căn bản lại chưa đụng đến những việc như ủi đồ hay gì cả. Đành một lần nữa nhờ Hồng Thanh:
– Em ơi, ủi dùm anh cái áo! Nhanh lên anh không biết ủi.
– Anh tự đi mà ủi! Hôm qua em mới làm móng ủi thì trầy hết rồi sao!
Tôi mặc kệ Hồng Thanh nói gì liền lo vệ sinh cho nhanh rồi đến công ty.
•
•
Đã một tuần trôi qua từ khi Dương Dương xảy ra tai nạn. Mỗi buổi tối, khi tôi về nhà cảm thấy rằng căn nhà của mình thật lạnh lẽo, không có một cảm giác gì gọi là gia đình ở đây. Hồng Thanh suốt ngày chỉ muốn đi chơi và tiêu tiền phung phí. Công ty từ khi không còn nhận trợ cấp liền xuống dốc, cổ phiếu hạ giá… Trong lúc ấy, tôi liền liếc qua căn bếp liền nhớ đến một bóng hình nhỏ nhắn quen thuộc vẫn thường ở đấy nấu ăn dọn dẹp nhà cửa. Giờ nhớ lại mới nhận ra rằng mỗi lúc tôi buồn cậu ấy luôn ở bên tôi mà an ủi dù cho lúc đó tôi không hề chú ý. Trong lúc ấy, tôi chỉ ước có ai đó đến an ủi tôi dù chỉ một chút, bổng tin nhắn reo lên tôi liền lấy ra đọc, là của Hồng Thanh:
– Anh iu à, gửi tiền cho em đi. Em hết tiền xài rồi!