Lâm Lạc lắc lắc ly sữa trong tay, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính trước mặt. Cô uống một ngụm sữa rồi tiện tay click vào e\-mail vừa nhận được.
“Vân Diệm, A Ninh, mình trúng tuyển rồi.”
Lâm Lạc chạy ra khỏi phòng, túm lấy Chu Nhược Ninh đang ngồi trước bàn ăn, ôm lấy cô bạn nhỏ.
“Tớ trúng tuyển rồi.”
“Khoan đã nào Lạc Lạc, cậu nói rõ ràng mình nghe nào.”
“Tớ qua kì phỏng vấn rồi, được vào Lục thị rồi.”
“Thật sao?”
Chu Nhược Ninh ôm lấy Lâm Lạc, cùng chia sẻ chút niềm vui cũng như niềm hãnh diện của cô bạn thân mình. Vân Diệm ở ngoài về, nhìn thấy cảnh này chợt bật cười.
“Vân Diệm, em được vào Lục thị rồi.”
Lâm Lạc vui mừng chạy đến chỗ anh, hớn hở khoe chiến tích như một đứa trẻ. Vân Diệm có chút ngỡ ngàng trước nụ cười tươi như nắng của cô, anh đáp lại bằng một nụ cười ấm áp.
“Chúc mừng em.”
“Này, Lạc Lạc, cậu phải đãi bữa tối nay rồi.”
“Ok tình yêu, hai người đi chuẩn bị đi, mình về phòng thay quần áo.”
Lâm Lạc tung tăng chạy về phòng, Vân Diệm và Chu Nhược Ninh nhìn nhau lắc đầu. Cô gái này, thực may mắn mà.
Tối đó Lâm Lạc apply vào trang web chính thức của Lục thị, xem sơ qua một lượt từ đầu đến cuối về lịch sử công ty, về các hướng phát triển và thành tựu. Cô tuy ít tuổi nhưng về phía nắm bắt khá tốt, lại thêm sự nhạy bén có được qua đợt thực tập cuối đại học, cô chắn hẳn sẽ đón nhận tốt công việc mới này.
“Chào chị, tôi là nhân viên mới trúng tuyển vào bộ phận thư kí của tập đoàn.”
“Chào cô, cô điền vào thông tin này để chúng tôi tiến hành làm thẻ nhân viên nhé. Công việc của cô sẽ được ban thư ký phân chia.”
“Được.”
Ban thư ký của Lục thị là một ban không hề nhỏ và đòi hỏi sự chuyên nghiệp trong kĩ năng thực hành. Mỗi giám đốc bộ phận đều cần phải có thư ký để tổng hợp cũng như nắm bắt phân chia thời gian làm việc. Lục thị là một tập đoàn đa quốc gia, công việc thư ký cũng dần trở nên là một công việc béo bở.
Lâm Lạc được dẫn đến phòng tài vụ, rồi đến ban thư ký. Cô được giao nhiệm vụ thử việc trong một tuần, nếu qua một tuần làm việc đạt được hiệu suất, cô sẽ trở thành nhân viên chính thức. Cầm trên tay văn bằng, cô bắt tay vào công việc.
“Chị à, chỗ tài liệu này là của vị giám đốc ban nào ạ?”
“Chưa ai nói với em sao? Em thử chức thư ký cho chủ tịch.”
“Chủ tịch?”
“Tất nhiên rồi, ở đây phòng ban nào cũng đủ người cả, chỉ có chức thư ký chủ tịch là còn trống.”
Người phụ nữ tên Lưu Khiết An nói với cô. Lâm Lạc hơi bất ngờ về việc này.
“Chị Lưu, có nhầm lẫn không ạ? Em nghĩ công việc thư ký chủ tịch sẽ không tuyển người mới như em chứ.”
“Trước kia thì là như thế, nhưng bây giờ chỉ cần có người ứng tuyển thì lập tức tuyển dụng.”
“Có phải là…”
“Nếu em chưa sẵn sàng thì chị có thể liên hệ phòng tài vụ sắp xếp em điều hành công việc khác.”
“Khoan đã chị, để em thử việc.”
“Cô bé này, chị khuyên em khi làm thư ký cho bộ phận cao tầng thì phải một trăm phần trăm nghe theo họ, phải bán mạng đấy.”
Lâm Lạc quả thực có hơi lung lay trước những lời Lưu Khiết An nói, cô mới 25 tuổi, có thực sự sẵn sàng bán mạng vì công việc này chưa?
“Tại sao chức thư ký chủ tịch lại luôn trống ạ? Có phải có chuyện gì?”
“Là do chủ tịch của chúng ta khó tính. Anh ta không hợp ý liền đuổi việc, đã có không biết bao nhiêu thư ký bị đuổi rồi.”
“Thực đáng sợ vậy sao?”
“Nhưng em cứ thử việc đi, em vẫn chưa phải nhân viên chính thức, nếu có bị đuổi thật thì vẫn còn công việc cho em.”
“Được ạ.”
Lâm Lạc được một anh chàng trẻ tuổi tên Vương Quân đưa lên tầng 20, tầng của chủ tịch Lục thị. Vương Quân khá bất ngờ bởi vì ban thư ký lại dám đưa một cô gái trẻ vào bộ phận thư ký chủ tịch, thật là đang cố trêu chủ tịch hay sao?
“Cô trước đây đã từng đi làm chưa?”
“Đã có thực tập, tôi là người mới hoàn toàn.”
“Vậy cô có chắc làm được công việc này không?”
“Thực ra đây mới là giai đoạn thử việc thôi nhưng tôi sẽ cố gắng, cũng thật mong anh giúp đỡ.”
“Nói trước với cô, chủ tịch của chúng ta rất khó tính, đến cả tôi làm trợ lý thôi cũng stress lắm đây này.”
“Anh là trợ lý chủ tịch sao? Vậy sau này cần anh chiếu cố rồi.”
“Cố gắng lên nhé.”
Cao tầng Lục thị là một nơi phải nói là xa hoa đến ngộp thở. Nếu lúc bước vào Lục thị, Lâm Lạc đã phải xuýt xoa thì tầng 20 Lục thị là một nơi có cảnh giới còn cao hơn gấp 10 lần. Lâm Lạc nhìn mà muốn cắn lưỡi, có cần phải như thế này hay không? Đúng là giới thượng lưu lắm tiền.
“Chủ tịch, thư ký mới đã đến rồi.”
Vương Quân gõ cửa phòng chủ tịch, bên trong vọng ra tiếng đàn ông trầm ấm.
“Cho vào.”
Thực ra trước khi đến nhận việc, Lâm Lạc đã đọc sơ qua về công ty, nhưng số lượng thông tin về chủ tịch lại khá ít. Cô vốn chỉ nắm bắt được chủ tịch công ty là một người đàn ông hoàng kim độc thân.
“Chủ tịch, đây là cô Lâm Lạc, là người đảm nhận chức vụ thư ký chủ tịch thời gian tới.”
Người đàn ông ngồi trên ghế bọc da đen đưa ánh mắt quét qua người cô một lát rồi lại dời đến Vương Quân.
“Cậu dẫn cô gái này đến chỗ làm việc, phân công công việc cho cô ta.”
“Vâng thưa chủ tịch.”
Lâm Lạc từ đầu đến cuối đều muốn thân thiện cất lên một lời chào nhưng đều không tìm được cơ hội chen vào. Thật là, chưa gì đã thấy gian nan, người đàn ông trước mặt chưa gì đã khó dễ.
Vương Quân đem tài liệu đến chỗ cô, phân công cho cô một ít công việc, còn không quên củng cố tinh thần cho cô.
“Trợ lý Vương à, có thể nói chuyện một lát được không?”
“Cô có gì muốn hỏi sao?”
“Chủ tịch, anh ta vốn là người như vậy? Hay có hiềm khích gì? Tại sao lại không thích thư ký như vậy?”
“Thực ra chủ tịch Lục rất khó chiều, chỉ là không thích thư ký nữ. Cô cũng biết ngài ấy là người đàn ông hoàng kim nhất thành phố này, bao nhiêu người muốn leo lên vị trí bà chủ Lục thị, hay thậm chí là tình nhân của ngài ấy. Trước đây nghe đâu thư ký chủ tịch từng có vài người dụ dỗ ngài ấy, vì thế mới có thành kiến.”
“Đâu phải ai cũng như vậy chứ.” Lâm Lạc bĩu môi.
“Thôi cô làm việc đi, ngài ấy mà thấy chúng ta nói chuyện thì lại đuổi việc hết cả hai.”
Lâm Lạc bắt tay vào công việc chỉnh sửa sổ sách, ngoài ra còn phải sắp xếp lịch họp, lịch sự kiện của chủ tịch. Chức vụ cô đảm nhận vốn không dễ, cô trừng mắt, trước khi cô đến Vương Quân đã một tay đảm nhiệm, anh ta có thật là con người không thế?
Điện thoại trên bàn làm việc kết nối với điện thoại chủ tịch sáng đèn, Lâm Lạc giật mình bấm nút nghe.
“Vào phòng tôi, đem cả văn kiện giám đốc An đem đến.”
“Vâng thưa chủ tịch.”