“Cô nghĩ còn có thể cùng Nghiêm Thanh Kỳ cấu kết hãm hại tôi hay sao?”
Thanh âm Vân Nhiễm Khanh mềm mại nhưng lại làm cho khuôn mặt Phạm Như Nhi trắng bệch, đôi mắt hoảng sợ trợn to, giả bộ trấn định: “Cô…… Cô đang nói cái gì? Tôi nghe không hiểu!”
Vân Nhiễm Khanh lạnh lùng mà vạch trần con át chủ bài cuối cùng của cô ta: “Chứng cứ Nghiêm Thanh Kỳ đánh cắp tác phẩm của cuộc thi thiết kế Vân Tưởng Y vô cùng rõ ràng, tập đoàn Vân thị đã nộp đơn tố cáo lên tòa, cô thay tôi nói với anh ta, tìm luật sư biện hộ cho tốt đi. Nếu không, cái chờ đợi anh ta chính là chết rục xương trong tù.”
Lúc nãy Phạm Như Nhi cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng thì bây giờ đã cảm thấy thua thảm hại.
Cô ta cùng Nghiêm Thanh Kỳ mất rất nhiều công sức, thật vất vả để có thể tiếp cận Vân Nhiễm Khanh, được Vân Nhiễm Khanh tin tưởng, lợi dụng thân phận bạn trai làm cho Ninh Dịch Thần hiểu lầm khiến cho hai người giải trừ hôn ước.
Mắt thấy kế hoạch sắp thành công, làm sao Vân Nhiễm Khanh có thể phát hiện thân phận của Nghiêm Thanh Kỳ, phát hiện mục đích của cô ta?
Phạm Như Nhi trong đầu loạn thành một đống, suy sụp té ngã trên mặt đất.
……
“Cô nói cái gì? Vân Nhiễm Khanh bắt đầu hoài nghi tôi?” Nghiêm Thanh Kỳ gầm lên một tiếng, con ngươi toát ra vẻ hung ác, nơi nào còn có bộ dáng ôn nhu và thâm tình ngày xưa?
Phạm Như Nhi khóc lóc gật đầu, “Thanh Kỳ, Vân Nhiễm Khanh muốn kiện anh vì tội ăn cắp, anh có biện pháp giải quyết không?”
“Cô không phải nói kia kế hoạch không có sơ hở, tuyệt đối sẽ làm Vân gia cùng Ninh gia trở mặt thành thù sao? Như thế nào kết quả lại là quan hệ của bọn họ càng ngày càng thân mật?” Nghiêm Thanh Kỳ hừ lạnh một tiếng, một chân đá ngã bàn trà bên cạnh.
Phạm Như Nhi kích động mà lắc đầu, khóc hoa lê dính hạt mưa, “Anh đừng nóng giận, em…… em sẽ tiếp tục nghĩ cách!”
Nghiêm Thanh Kỳ ngồi xổm xuống thân mình, ngón tay ở trên má Phạm Như Nhi lưu luyến, thanh âm ôn nhu như dỗ tình nhân nói: “Như Nhi, em làm hỏng chuyện của anh, anh nên như thế nào trừng phạt em?”
Phạm Như Nhi cũng không bởi vì lời nói uy hiếp của hắn mà lo lắng bất an, lo sợ trên mặt biến mất thay vào đó là đỏ ửng lên, không chờ Nghiêm Thanh Kỳ mở miệng, liền tự động bò đến trên giường, bày ra tư thế quyến rũ.
Nghiêm Thanh Kỳ gầm lên một tiếng, xé rách quần lót của cô, không có khúc dạo đầu mà lập tức tiến vào.
“A~” Phạm Như Nhi kêu lên một tiếng, đấm vào ngực hắn, “Nhẹ thôi, Thanh Kỳ…… em…… trong bụng em có con của anh…… Anh mạnh mẽ như thế, bảo bối…… Sẽ chịu không nổi……”
Nghiêm Thanh Kỳ ngừng lại động tác, cười tà ác đưa tay nắm lấy hai bên nhũ hoa của cô , “Em thật sự không thích cái này?”
Phạm Như Nhi hai má nhiễm màu đỏ hồng, sau đó nhanh chóng thích ứng, nhanh chóng trầm luân vào bể tình.
Nghiêm Thanh Kỳ thay đổi tư thế của cô,ép cô nằm sấp xuống, mông chổng lên cao, từ phía sau hung hang tiến vào, sau lưng cô khuôn mặt hắn âm trầm đến đáng sợ , nhưng ngữ điệu lại càng ngày càng nhẹ nhàng : “Làm sao anh có thể àm em tổn thương, tương lai em chính là mẹ của con anh.”
Phạm Như Nhi lòng tràn đầy cảm động, “A…… Thanh Kỳ, em yêu anh…… Có thể vì anh làm gì…… Em đều nguyện ý!”
Nghiêm Thanh Kỳ tươi cười trên mặt càng sâu “Thật sự cái gì cũng vì anh làm sao? Được, anh muốn em nghĩ cách phá tan sự hợp tác của Ninh thị cùng Vân thị!”
……
“Đại tiểu thư anh minh, tôi dựa theo phân phó của cô mà đi làm, quả nhiên phát hiện Nghiêm Thanh Kỳ có chút kì quái.” Trợ lý Vương đem một túi hồ sơ thật dày đặt ở trước mặt Vân Nhiễm Khanh, sự ngưỡng mộ trên khuôn mặt hoàn toàn không thể che giấu được..
Vân Nhiễm Khanh đem hồ sơ mở ra, thấy rõ nội dung bên trong, bật cười một tiếng.
Đúng như suy đoán của cô, Nghiêm Thanh Kỳ cùng Phạm Như Nhi đã sớm nhận quen biết, bốn năm trước chính là hắn đóng giả thám tử, lấy ra một đống ảnh chụp giả để lừa nguyên chủ. Mà đứa bé trong bụng Phạm Như Nhi, đúng là của hắn.
Bỗng chốc, Vân Nhiễm Khanh nhìn thấy vài cái không đúng, hỏi: “Cô có tra ra tiền mà Nghiêm Thanh Kỳ tiêu xài là từ chỗ nào mà có không?”