Ninh Dịch Thần nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu cô, đôi mắt đã khóa chặt hình dáng của cô, như thể cô chính là toàn bộ thế giới của anh ta.
“Khanh Khanh, cầu xin em hãy cho anh một cơ hội.”
【 Độ hảo cảm tăng mười, khoảng cách hoàn thành nhiệm vụ còn 80%. 】
“Tôi……” Vân Nhiễm Khanh mới muốn mở miệng, Nghiêm Thanh Kỳ liền hoảng sợ mà cao giọng, lấn át tiếng nói của cô: “Khanh Khanh, để anh đưa em về nhà đi!”
Đối mặt với ánh mắt mang theo sự đau khổ của Ninh Dịch Thần, ánh mắt Vân Nhiễm Khanh tối lại.
Âm thầm suy nghĩ một lát, cô nghiêm túc mở miệng: “Dịch Thần, có cái gì muốn nói thì đợi tôi trở về đi.”
Cô nghĩ đầu tiên là giải quyết Nghiêm Thanh Kỳ, sau đó lại cùng Ninh Dịch Thần bình tĩnh nói chuyện.
Tất nhiên Ninh Dịch Thần hiểu được hàm ý trong câu nói của cô, huyết sắc trên mặt biến mất sạch sẽ, con ngươi mang theo sự bất lực, nơi nào còn có phong phạm lãnh khốc của tổng tài ở thương trường chém giết ?
Nhìn Ninh Dịch Thần trở nên như vậy, Vân Nhiễm Khanh nhịn không được mà hạ thấp giọng nhanh chóng nói: “Tôi chắc anh đối với sự tình bốn năm trước cũng rất hiếu kì? Có lẽ tôi sẽ chờ anh điều tra rõ ràng liền sau đó tìm cách để có thể bắt tôi tới tay!”
Thanh âm mang theo ý cười, giống như bình minh vì Ninh Dịch Thần mà mang đến ánh sáng, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn lãng không che giấu được sự mừng rỡ.
“Em……”
Vân Nhiễm Khanh vươn tay ra và đặt tay lên bờ môi của hắn, ngăn lại những điều hắn muốn nói ra. Trước khi hắn kịp nói gì đó, chớp chớp mắt, xoay người cùng Nhiêm Thanh Kỳ với vẻ mặt suy sụp rời đi.
Ninh Dịch Thần si ngốc mà nhìn theo nơi cô rời đi, cho đến khi hình bóng của cô hoàn toàn bị che khuất, Catharine cuối cùng cũng xuất hiện.
“Ninh tổng, việc ngài muốn tôi điều tra đã điều tra ra được, Vân tiểu thư cùng Nghiêm tiên sinh chỉ là bạn học của nhau ở đại học, từ trước đến nay không hề thân thiết. Từ trong miệng bạn cùng của Nghiêm tiên sinh cũng có biết được một chút, Nghiêm tiên sinh về nước, thuần túy là để giúp học muội, để có thể chiếm được tình cảm của học muội……” Catharine lo sợ bất an mà chú ý đến phản ứng của Ninh Dịch Thần, sợ hắn đột nhiên phát điên, ăn tươi nuốt sống bản thân cô.
Ngoài dự đoán, vẻ mặt của Ninh Dịch Thần hoàn toàn là nghiêm túc cùng lạnh nhạt, thế nhưng lộ ra một chút ý cười:”Tôi vừa nhìn đã biết, hắn không phải là bạn trai của Khanh Khanh.”
Trong lòng Catherine thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chân chó mà tiếp tục bổ sung: “Tôi còn từ bạn cùng phòng của Vân tiểu thư biết được vài điều, Vân tiểu thư ở nước ngoài nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ cho đàn ông tiếp cận, buổi tối thậm chí sẽ trộm khóc thút thít.”
Ninh Dịch Thần hận không thể hung hăng đánh chính mình hai bạt tai, hắn rốt cuộc có bao nhiêu ngu xuẩn, mới có thể làm cô gái mà hắn yêu thích bỏ ra nước ngoài, khóc cũng phải trốn ở trong chăn.
Lửa giận trong lòng lại bốc lên, hắn đối với sự tình bốn năm trước càng thêm tò mò, thanh âm lạnh băng: “Đi điều tra Phạm Như Nhi, cô ta ở trong trường học rốt cuộc làm cái gì, mà lại để cho Khanh Khanh tức giận đến mức phải xuất ngoại. Thuận tiện thủ tục từ chức, cũng ở đế đô tung ra tin đồn, không được có người thuê cô ta!”
Catharine chấn động, miệng thiếu chút nữa có thể nhét vào một cái trứng gà, không rõ Phạm Như Nhi như thế nào sẽ có liên quan tới chuyện này.
Nhưng mà nhìn bộ dáng tức giận của Ninh Dịch Thần, cô không dám hỏi nhiều, vội vàng cúi đầu đồng ý.
Buổi tối mùa hè, mặt trăng toả sáng trên bầu trời, gió đêm phơ phất thổi tan đi không khí ngột ngạt của một ngày oi bức. Trong khung cảnh đẹp đẽ này, Nghiêm Thanh Kỳ ngồi trong xe lòng lại tràn ngập một cỗ áp lực.
Ánh sáng lốm đốm của đèn neon chiếu trên khuôn mặt kiều mỹ của Vân Nhiễm Khanh, giống như phát ra một ánh sáng nhạt, nhu hòa mà lại mỹ lệ.
Nghiêm Thanh Kỳ nhìn đến sắp ngây ngốc.
Tay trái của hắn nắm chặt, thật sự hy vọng con đường này không có điểm dừng, thật sự hy vọng vĩnh viễn không cần nghe những lời nói thốt ra từ đôi môi xinh đẹp kia.
Thật không may……