Diệp Khải Nguyên ngơ ngác, Tiểu Tiên cũng ngạc nhiên. Người chết sao lại là Hàn Trinh? Diệp Khải Nguyên không ngờ, Tiểu Tiên cũng cảm thấy bất ngờ, Hàn Trinh đã chết ở đây còn Đinh Linh Lâm thì sao?
Tiểu Tiên nhẹ nhàng đặt chiếc giường xuống, chầm chậm quay người đi đến trước cửa sổ, mở cửa sổ ra. Ngoài cửa sổ một màu tối sẫm màn đêm vô tình, đột nhiên buông xuống.
Nàng ngồi đối mặt với màn đêm vô tình này, trầm mặc rất lâu mới thở dài thườn thượt nói:
– Hóa ra y thị giết chết Hàn Trinh rồi mới bỏ đi.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Nàng cho rằng Đinh Linh Lâm giết Hàn Trinh à?
Tiểu Tiên nói:
– Chàng cho rằng không phải sao?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Tuyệt không phải.
Tiểu Tiên nói:
– Chàng có thể xác định chứ?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Võ công cũng có rất nhiều loại, nhưng đáng sợ nhất hữu hiệu nhất lại chỉ có một loại.
Tiểu Tiên nói:
– Loại gì?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Chỉ có võ công sát nhân, mới thật sự là võ công hữu hiệu.
Tiểu Tiên đồng ý. Nàng cũng biết có rất nhiều người võ công tuy cao, nhưng không thể sát nhân cũng không dám sát nhân.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Võ công sát nhân Đinh Linh Lâm tuyệt đối không so được với Hàn Trinh.
Tiểu Tiên nói:
– Vì vậy chàng nhất quyết cho rằng Hàn Trinh tuyệt không phải chết ở trong tay Đinh Linh Lâm?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Tuyệt không phải!
Tiểu Tiên nói:
– Nhưng bây giờ Đinh Linh Lâm đã đi rồi, Hàn Trinh lại chết ở đây.
Đây là sự thật, sự thật thì không thể phản bác.
Tiểu Tiên nói:
– Nếu không phải là Đinh Linh Lâm giết y thì ai giết y?
Người có thể giết được Hàn Trinh không nhiều. Huống hồ trong căn phòng này ngoài trừ y và Đinh Linh Lâm ra thì không có người thứ ba.
Tiểu Tiên nói:
– Y nếu không chết tuyệt sẽ không để cho Đinh Linh Lâm đi, lẽ nào có người giết y trước, rồi trói Đinh Linh Lâm mang đi?
Những vấn đề này ai có thể giải đáp được? Diệp Khải Nguyên đã bước tới mở cánh cửa sổ khác ra. Cửa sổ tuy không giống nhau, nhưng màn đêm bên ngoài cửa sổ lại giống nhau, cũng lạnh lẽo như vậy, cũng yên tĩnh như vậy. Chàng đờ đẫn đứng ở đó bất động ánh mắt của chàng cũng thâm trầm tăm tối như bên ngoài cửa sổ.
Tiểu Tiên cúi đầu, cuối cùng mới nhẹ nói:
– Ta vừa rồi không nên nói những lời đó.
Diệp Khải Nguyên trầm mặc.
Tiểu Tiên nói:
– Bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải nhanh chóng nghĩ cách đi tìm Đinh Linh Lâm, y thị….
Diệp Khải Nguyên đột nhiên ngắt lời nàng nói:
– Không cần phải đi tìm.
Tiểu Tiên rất bất ngờ, nàng không bao giờ nghĩ đến Diệp Khải Nguyên sẽ nói ra những lời như vậy, nàng nhịn không được quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn Diệp Khải Nguyên nói:
– Chàng nói không cần đi tìm sao?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Ừ!
Tiểu Tiên nói:
– Tại sao?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Đã có người biết tung tích của Đinh Linh Lâm, hà tất phải đi tìm?
Tiểu Tiên nói:
– Ai biết tung tích của y thị?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Chính nàng.
Tiểu Tiên càng ngạc nhiên hỏi:
– Chàng nói ta biết tung tích của y thị à?
Diệp Khải Nguyên thản nhiên nói:
– Ta đã nói rất rõ, nàng cũng đã nghe rất rõ.
Tiểu Tiên nhìn Diệp Khải Nguyên không động đậy, không mở miệng giống như toàn thân bị thất thần.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Tứ Đại Thiên Vương của Ma giáo đích xác đã chết ba người, nhưng Cô Phong chưa chết.
Tiểu Tiên nói:
– Dương Thiên vẫn chưa chết à?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Dương Thiên không phải là Cô Phong, Lữ Địch cũng không phải.
Tiểu Tiên nói:
– Dương Thiên không bị thương sao?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Y bị thương, bị thương rất nặng nhưng người bị thương không nhất định là Cô Phong.
Tiểu Tiên nói:
– Y nếu không phải là Cô Phong, tại sao không dám để người khác biết y bị thương? Tại sao phải giấu chàng?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Vì y cho rằng ta là nô tài của nàng, cho rằng ta cũng đã gia nhập Cửu Nguyệt bang.
Tiểu Tiên đột nhiên thở dài nói:
– Lời chàng nói ta không hiểu một chút nào cả.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Nàng phải hiểu, cũng chỉ có nàng mới hiểu.
Tiểu Tiên nói:
– Tại sao?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Vì người xuất thủ làm tổn thương y chính là nàng.
Tiểu Tiên gượng cười nói:
– Ta nếu không phải là rất hiểu chàng thì nhất định cho rằng chàng đã say.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Ta xưa nay chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này cả.
Tiểu Tiên nói:
– Dương Thiên vốn là hảo bang thủ của ta, tại sao ta phải xuất thủ làm tổn thương y?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Vì y muốn giết nàng trước!
Tiểu Tiên cười. Nụ cười của nàng hoàn toàn giống nụ cười của Diệp Khải Nguyên lúc bối rối.
Nhưng Diệp Khải Nguyên lại không cười. Sự thật nét mặt chàng xưa nay chưa bao giờ nghiêm khắc đến như vậy.
Chàng sa sầm nét mặt:
– Y đã lâu muốn giết nàng nhưng không có cơ hội nên đành mạo hiểm hành thích.
Tiểu Tiên nói:
– Hành thích?
Diệp Khải Nguyên gật đầu:
– Cũng vì y đánh giá thấp võ công của nàng, có lẽ y trong lúc vô tình phát hiện nàng đã bị thương. Vì vậy quyết định thừa cơ hội này mạo hiểm làm thử.
Tiểu Tiên vẫn đang cười. Nàng không biện bác, dường như cảm thấy chuyện này vốn không đáng để biện bác.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Lúc y quyết định động thủ chắc hẳn vào buổi tối mồng một.
Tiểu Tiên lại cười cười nói:
– Giá như lén lút đi thích sát một người, tối mùng một năm mới đích là thời điểm tốt.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Khi y đi hành thích, tất nhiên là che mặt.
Tiểu Tiên nói:
– Đương nhiên.
Bất kỳ ai lúc muốn làm thích khách tuyệt sẽ không có ai dùng chân diện mục để cho người khác thấy cả.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Y vốn cho rằng chiêu tấn công đó của mình nhất định đắc thủ, nào ngờ võ công của nàng so với sự tưởng tượng của y còn cao hơn nhiều, vì vậy y không những không đắc thủ mà còn bị thương dưới tay nàng.
Tiểu Tiên cười cười nói:
– Muốn giết được ta không phải là một chuyện dễ dàng.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Nhưng nàng cũng đã đánh giá thấp y.
Tiểu Tiên bối rối:
– Tại sao?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Khinh công của y rất cao tuy không đắc thủ nhưng vẫn đào tẩu được.
Tiểu Tiên nói:
– Nếu muốn bắt một con hồ ly biết bay, đương nhiên cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Nàng cho rằng y đã trúng độc châm của nàng, dù có thể đào tẩu cũng không chạy xa được nhưng y còn có loại linh dược chuyên giải bách độc nên có thể tạm thời bảo vệ tính mạng.
Tiểu Tiên nói:
– Nhưng ta chỉ cần kiểm tra ra ai bị thương là biết ngay thích khách là ai.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Vì vậy y mới giấu ta, không dám để cho ta nhìn thấy vết thương của y.
Tiểu Tiên nói:
– Y nhất định cho rằng ta phái chàng đi điều tra thích khách.
Diệp Khải Nguyên thở dài nói:
– Y tất nhiên không ngờ rằng nàng đã sớm biết thích khách chính là y.
Tiểu Tiên nói:
– Ta làm sao biết được?
Diệp Khải Nguyên:
– Y cho rằng Vương quả phụ đã một lòng theo y, cho rằng Vương quả phụ sẽ bảo vệ bí mật cho y, nào ngờ….
Tiểu Tiên nói:
– Nào ngờ Vương quả phụ lại mang bí mật này nói cho ta biết.
Diệp Khải Nguyên thở dài:
– Vô luận là nam nhân tinh nhanh như thế nào đều khó tránh khỏi bị nữ nhân bán đứng.
Tiểu Tiên cũng thở dài nói:
– Điều này cũng chỉ vì nam nhân thường cho rằng nữ nhân đều là những kẻ yếu đuối ngốc nghếch.
Diệp Khải Nguyên đồng ý câu nói này.
Tiểu Tiên nói:
– Ta biết y chính là thích khách, tại sao không giết y?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Vì khi nàng giết người thường thích mượn đao người khác.
Tiểu Tiên nói:
– Có thể mượn đao người khác đi giết chính người mà bản thân mình muốn giết đích xác lại là một chuyện rất sung sướng.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Nàng sung sướng nhưng ta không sung sướng.
Tiểu Tiên nói:
– Tại sao?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Vì đao mà nàng muốn mượn lần này là đao của ta.
Tiểu Tiên bối rối:
– Thế à?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Cô Phong bị thương, ta đang tìm Cô Phong. Dương Thiên lại đúng lúc bị thương, hơn nữa không dám nói ra chuyện bị thương của mình, chuyện này giống như một cộng một, lại cộng một đúng là ba.
Tiểu Tiên nói:
– Vì ta cho rằng chàng chỉ cần tìm được Dương Thiên thì nhất định sẽ cho rằng y chính là Cô Phong.
Diệp Khải Nguyên gượng cười:
– Ta vốn cơ hồ cho rằng chính là y.
Tiểu Tiên nói:
– Chàng giải thích nghe ra dường như rất hợp lý, chỉ tiếc chàng lại quên một chuyện.
Diệp Khải Nguyên thốt lên:
– Thế sao?
Tiểu Tiên nói:
– Giết người đều có động cơ. Muốn giết ta càng nhất định phải có lý do rất tốt, vì vô luận ai cũng phải biết đó tuyệt không phải là chuyện dễ dàng.
Diệp Khải Nguyên thừa nhận.
Tiểu Tiên nói:
– Dương Thiên rất hiểu ta, ta đối xử với y không xấu, y tại sao muốn mạo hiểm giết ta?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Ta cũng rất hiểu y, y là kẻ có dã tâm rất lớn, vì vậy mới gia nhập Cửu Nguyệt bang.
Điểm này Tiểu Tiên rất đồng ý.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Y càng thâm nhập càng hiểu rõ thế lực to lớn của Cửu Nguyệt bang, dã tâm y lại càng lớn.
Tiểu Tiên nói:
– Lẽ nào y muốn làm Bang chủ Cửu Nguyệt Bang.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Y nhất định vô cùng mong muốn, chỉ tiếc…
Tiểu Tiên nói:
– Tiếc rằng chỉ cần ta còn sống y sẽ mãi mãi không có ngày ấy.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Vì thế vô luận mạo hiểm như thế nào đi nữa, y cũng phải giết nàng.
Tiểu Tiên thở dài nói:
– Sự suy đoán của chàng bây giờ dường như đã dần dần trở nên hoàn chỉnh.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Vẫn không xem là hoàn chỉnh được.
Tiểu Tiên cười nói:
– Tự chàng cũng biết thế à?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Chuyện mà ta biết có lẽ phải nhiều hơn sự tưởng tượng của nàng.
Tiểu Tiên thốt lên:
– Thế sao?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Sự suy đoán của ta bây giờ vẫn còn mấy chỗ sơ hở.
Tiểu Tiên nói:
– Chàng nói đi.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Dương Thiên lâu nay không dám hạ thủ nàng, tại sao đột nhiên lại có dũng khí?
Tiểu Tiên nói:
– Đây là điểm thứ nhất.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Người mà ta đợi vốn là Cô Phong, tại sao y cũng đúng lúc đó mà vào thành?
Tiểu Tiên nói:
– Đây là điểm thứ hai.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Nếu Dương Thiên không phải là Cô Phong thì ai là Cô Phong?
Tiểu Tiên nói:
– Đây là điểm thứ ba.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Nếu Cô Phong không hẹn Đa Nhĩ Giáp tương kiến ở Diên Bình môn, trên người Đa Nhĩ Giáp sao lại có bức huyết thư đó?
Tiểu Tiên nói:
– Đây là điểm thứ tư.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Mặc Cửu Tinh vốn là ẩn sĩ, tại sao vừa đến Trường An lại có thể tìm ra tung tích của Đa Nhĩ Giáp?
Tiểu Tiên nói:
– Đây là điểm thứ năm.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Mặc Cửu Tinh quanh năm thường ăn ngũ độc, sao lại dễ dàng bị độc tử như thế?
Tiểu Tiên nói:
– Đây là điểm thứ sáu.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Khổ Trúc vốn là người ngoài cuộc, tại sao cũng đột nhiên thảm tử?
Tiểu Tiên cười nói:
– Sự suy đoán của chàng dường như đã có sáu điểm sơ hở.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Chỉ có sáu điểm.
Tiểu Tiên nói:
– Sự suy đoán của bất kỳ ai nếu đã có sáu điểm sơ hở thì sự suy đoán này vốn không thể dùng được.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Nhưng sự suy đoán này của ta có thể chấp nhận được.
Tiểu Tiên thốt lên:
– Thế sao?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Vì sáu điểm sơ hở này ta đều có thể giải thích.
Tiểu Tiên nói:
– Chàng nói đi.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Tuy có sáu điểm sơ hở nhưng sự giải thích lại chỉ có một, chỉ cần nói hai câu là đủ.
Tiểu Tiên nói:
– Ta nghe đây.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Cô Phong chính là nàng, Mặc Cửu Tinh cũng chính là nàng!
Tiểu Tiên lại cười.
Tiểu Tiên rõ ràng là đã học lấy thói tật của Diệp Khải Nguyên, đến lúc bối rối gặp chuyện khó khăn nguy hiểm nàng cũng cười. Chẳng qua là nàng cười ngọt ngào hơn Diệp Khải Nguyên.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Chính nàng là Cô Phong vì vậy Dương Thiên mới dám hạ thủ, vì y phát hiện nàng đã bị thương.
Tiểu Tiên nói:
– Đây là điều giải thích thứ nhất, nghe ra dường như rất là hợp lý.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Vì nàng chính là Cô Phong. Vì vậy mới muốn Dương Thiên chịu tội thay cho nàng.
Tiểu Tiên nói:
– Cũng hữu lý.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Chỉ có nàng mới biết Lữ Địch là Đa Nhĩ Giáp, cũng chỉ có nàng mới có thể hẹn y ở Thập Phương Trúc Lâm tự.
Tiểu Tiên nói:
– Vì vậy Mặc Cửu Tinh cũng là ta sao?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Nàng cố ý khảm lên mặt chín cái chấm, trước sau không chịu gỡ cái mũ cỏ xuống vì dị dung thuật của nàng tuy tinh diệu nhưng nàng vẫn còn sợ ta nhận ra nàng.
Tiểu Tiên nói:
– Nhưng tại sao ta lại muốn cải trang thành Mặc Cửu Tinh?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Vì nàng muốn giết Đa Nhĩ Giáp.
Tiểu Tiên nói:
– Ta muốn giết y? Tại sao muốn chàng đi.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Vì nàng muốn để ta tận mắt chứng kiến cái chết của Đa Nhĩ Giáp, nhưng chết trong tay của Mặc Cửu Tinh.
Chàng nói tiếp:
– Đa Nhĩ Giáp rất có thể biết Mặc Cửu Tinh là nàng vì vậy chiêu sát thủ cuối cùng đó của y không thực sự thi xuất ra, không ngờ nàng lại thừa cơ giết y.
Tiểu Tiên lắng nghe.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Đó vốn là một màn kịch cố ý diễn cho ta xem, Đa Nhĩ Giáp cũng thông đồng diễn trò rất tốt, ngay những lời hai người nói cũng chỉ là diễn trò mà thôi.
Tiểu Tiên nói:
– Tại sao y lại muốn đến diễn cái màn này?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Vì hai người diễn cái trò này vốn là vì muốn giết ta, vì vậy y mấy lần giao hẹn với ta, không để cho phi đao của ta xuất thủ, để cho nàng có cơ hội giết ta.
Tiểu Tiên nói:
– Ta không giết chàng.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Nàng không giết, là vì kẻ mà nàng thật sự muốn giết không phải là ta mà là Đa Nhĩ Giáp, y đến chết cũng không ngờ kết cục cuối cùng của cái trò này lại đột nhiên thay đổi.
Nghĩ đến sự kinh ngạc và đau đớn trong ánh mắt lúc sắp chết của Đa Nhĩ Giáp, Diệp Khải Nguyên cũng không khỏi thở dài nói:
– Y chết quả thật rất oan khuất.
Tiểu Tiên nói:
– Chàng thông cảm y sao?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Ta chỉ thông cảm cái chết của y.
Tiểu Tiên thản nhiên nói:
– Con người đó phải chết, y chết không oan uổng. Vì y vốn là một kẻ ngu xuẩn.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Y ngu xuẩn sao?
Tiểu Tiên nói:
– Ngu xuẩn cũng có rất nhiều dạng, ngạo mạn, tự đại cũng là một dạng trong đó.
Diệp Khải Nguyên không cách gì biện bác. Ngạo mạn tự đại đích xác là một trong dạng ngu xuẩn, hơn nữa rất có thể là một dạng nặng nề nhất.
Tiểu Tiên nói:
– Nhưng ta không ngu xuẩn, bây giờ ta nói chung là đã hiểu rõ ý của chàng.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Nàng phải hiểu rõ.
Tiểu Tiên nói:
– Chàng nói ta cải trang thành Mặc Cửu Tinh, rồi lại tìm Lữ Địch tính toán giết chàng nhưng cuối cùng lại giết y.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Nghe ra điều này đích xác là một chuyện rất hoang đường nhưng sự tính toán này tuyệt đối tỉ mỉ.
Tiểu Tiên nói:
– Có lẽ vì nó bất khả tự nghi, vì vậy mới hữu hiệu.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Phong huyết thư đó tất nhiên cũng là một phần trong kế hoạch.
Tiểu Tiên thốt lên:
– Sao?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Bản thân Dương Thiên tất nhiên cũng biết bí mật của y sớm muộn sẽ bị nàng phát hiện, nên đã quyết định đào tẩu.
Tiểu Tiên nói:
– Thế lực của Cửu Nguyệt bang bao trùm khắp thiên hạ, y có thể chạy thoát tới đâu chứ?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Lần này y đã nhận sự dặn dò hành động tất nhiên đặc biệt cẩn thận, vì vậy y chọn đi chọn lại, mới chọn được một nơi mà nàng không ngờ được.
Tiểu Tiên nói:
– Nơi nào?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Trường An thành.
Tiểu Tiên nói:
– Nơi đây chính là Trường An thành.
Tiểu Tiên hỏi:
– Khổ Trúc cũng là đồng mưu trong chuyện này hay sao?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Vì vậy y mới sớm bị nàng sát nhân diệt khẩu, tất cả những người có liên quan đến chuyện này đều đã bị nàng sát nhân diệt khẩu.
Tiểu Tiên nói:
– Còn Tống chủ nhân và gã khổng lồ kia?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Bọn họ chính là bằng hữu của Dương Thiên nhìn thấy ta ở Diên Bình môn cũng có ý diễn trò để yểm hộ Dương Thiên nhập thành. Dương Thiên bị thương thế nào bọn họ tất nhiên biết.
Tiểu Tiên nói:
– Bí mật này đương nhiên không để cho chàng biết, vì vậy ta cũng sát nhân diệt khẩu bọn họ.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Ta đã sớm tính đúng nàng đã có chiêu này, vì vậy họ chết rồi ta không cảm thấy bất ngờ.
Tiểu Tiên thở dài nói:
– Như vậy xem ra người bị ta giết thật không ít.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Rõ ràng không ít.
Tiểu Tiên nói:
– Ta thậm chí còn sẽ tự mình giết chính mình.
Nàng thở dài nói tiếp:
– Giả như ta chính là Mặc Cửu Tinh há không tự mình giết chính mình sao?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Mặc Cửu Tinh chết không phải là nàng.
Tiểu Tiên nói:
– Không phải sao?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Nàng biết ta nhất định sẽ không có cái khẩu vị như thế để theo nàng, ăn những món ăn kinh sợ đó, vì vậy đã sớm chuẩn bị thay người, đợi ta đi rồi nàng liền độc sát người đó.
Tiểu Tiên nói:
– Vì Mặc Cửu Tinh đã chết, chuyện này đến chết cũng không có đối chứng.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Đây là một kế hoạch cực kỳ chu mật.
Tiểu Tiên mỉm cười nói:
– Cũng là một câu chuyện rất hay.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Ta cũng hy vọng đây chẳng qua chỉ là một câu chuyện mà thôi.
Tiểu Tiên phảng phất rất ngạc nhiên nói:
– Lẽ nào đây không phải là một câu chuyện?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Sự trùng hợp của chuyện này quá nhiều, chỉ có chuyện thật mới có nhiều trùng hợp như thế.
Tiểu Tiên nói:
– Lẽ nào chuyện thật còn ly kỳ hơn cả một câu chuyện?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Thông thường đều là như vậy.
Tiểu Tiên tươi cười nói:
– Nghe chàng nói như vậy ngay chính ta cũng có hơi tin câu chuyện này là có thật.
Nàng cười rất là dịu ngọt, chân thật:
– Nhưng kế hoạch của ta cực kỳ chu mật sao bị chàng khám phá?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Vô luận là kế hoạch chu mật như thế nào, đều khó tránh có chỗ sơ hở.
Tiểu Tiên nói:
– Kế hoạch này cũng có sao?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Những sơ hở trong sự suy đoán của ta, cũng chính là chỗ sơ hở trong kế hoạch của nàng.
Tiểu Tiên nói:
– Thế sao?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Tại vì nàng nếu không phải là Cô Phong, thì tuyệt nhiên không thể tạo thành nhiều trùng hợp như thế.
Tiểu Tiên nói:
– Bây giờ chàng đã hoàn toàn chắc chắn rồi à?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Cho đến sau khi ta nhìn thấy vết thương của bọn họ mới hoàn toàn xác định.
Tiểu Tiên nói:
– Bọn họ là những ai?
– Dương Thiên, Tống chủ nhân, gã khổng lồ và Khổ Trúc. Bọn họ vốn là những người không liên quan với nhau, vốn không thể chết trong tay cùng một người, nhưng vết thương trí mạng của bọn họ thì đều hoàn toàn giống nhau.
Tiểu Tiên thở dài nói:
– Điều này quả thật vô cùng trùng hợp.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Sự trùng hợp cũng chính là chỗ sơ hở.
Tiểu Tiên nói:
– Vì vậy ta không những là Bang chủ của Cửu Nguyệt bang mà cũng là một trong Tứ Đại Thiên Vương của Ma giáo?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Là Cô Phong.
Tiểu Tiên nói:
– Đừng quên Cửu Nguyệt bang và Ma giáo vốn là những đối thủ không đội trời chung.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Ta không quên.
Tiểu Tiên nói:
– Vậy thì sao Bang chủ Cửu Nguyệt bang lại gia nhập Ma giáo?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Vì Bang chủ của Cửu Nguyệt bang là người thông minh, y biết tiêu diệt địch thủ không phải là cách thức hay nhất.
Tiểu Tiên nói:
– Thế nào mới là cách thức hay nhất?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Thu phục, lợi dụng biến sức mạnh của địch thủ trở thành võ khí của chính mình.
Tiểu Tiên nói:
– Cách thức này đích xác rất tuyệt.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Nhưng cách tổ chức của Ma giáo quá bí mật, sức mạnh quá to lớn, muốn thu phục nó cũng chỉ có một cách.
Tiểu Tiên hỏi:
– Cách gì?
Diệp Khải Nguyên đáp:
– Làm Giáo chủ Ma giáo.
Tiểu Tiên nói:
– Muốn làm Giáo chủ Ma giáo thì nhất định phải nhập Ma giáo.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Vì vậy mà nàng nhập Ma giáo.
Tiểu Tiên nói:
– Ma giáo sau khi lão Giáo chủ tạ thế, quyền lực bị Tứ Đại Thiên Vương phân tán đi, không ai muốn chọn Giáo chủ mới, giao lại quyền lực của mình đã nắm.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Tứ Đại Thiên Vương nếu đã chết ba rồi thì sao?
Tiểu Tiên tươi cười nói:
– Vậy thì người còn lại dù có không muốn làm Giáo chủ e rằng cũng không được.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Chỉ tiếc loại người giống như Đa Nhĩ Giáp bọn họ không thể dễ chết.
Tiểu Tiên nói:
– Đương nhiên sẽ không.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Nàng đương nhiên cũng không thể tự mình xuất diện đối phó với bọn họ.
Tiểu Tiên nói:
– Ta hành sự xưa nay không muốn quá mạo hiểm.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Vì vậy nàng chỉ có dùng một cách mới có thể giết được bọn họ.
Tiểu Tiên nói:
– Chàng nói là dùng cách gì là tốt nhất?
Diệp Khải Nguyên nói:
– Mượn đao của người khác.
Tiểu Tiên xoa tay nói:
– Đúng rồi! Muốn giết người như bọn họ, nhất định phải mượn đao người khác. Hơn nữa còn phải mượn một cây đao đặc biệt.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Nhưng nàng cũng biết, đao của ta tuy nhanh nhưng lại không dùng để sát nhân.
Tiểu Tiên nói:
– Vì vậy ta mới tốn nhiều công sức như thế rào nhiều vòng như thế.
Diệp Khải Nguyên nói:
– Nàng cũng nhất định có nằm mơ vẫn không tưởng nổi, rằng vẫn có người nhìn thấu suốt bí mật của nàng.
Tiểu Tiên nhìn chằm chằm Diệp Khải Nguyên, rất lâu sau mới thở dài nói:
– Chuyện gì chàng cũng có thể nhìn thấu suốt, tại sao chàng lại không nhìn thấu suốt trái tim của ta?
Diệp Khải Nguyên ấp úng:
– Ta…
Tiểu Tiên nói:
– Ta đối xử với chàng thật giả như thế nào, lẽ nào chàng không nhìn thấy một chút nào cả hay sao?
Trong đôi mắt mỹ lệ của nàng chất chứa một nỗi u oán và bi thương không thể nói thành lời. Điều này là thật hay giả đây?