Chương 31: Chuyến đi chơi cuối cấp
Siêu thị Xuyên Sơn nằm ở đầu phố Sơn Xuyên là một siêu thị vô cùng hiện đại và cũng là đối thủ một mất một còn của chợ truyền thống Ông Tấn. Đi qua cánh cửa tự động đóng mở, không khí mát mẻ ngay lập tức ùa vào làm lòng người thoải mái. Bọn nhóc vì có bạn bè đi chung nên vô cùng háo hức. Tiếng chuyện trò, tiếng cười đùa vang lên rộn ràng làm cho những người đi chợ xung quanh cũng phải liếc mắt mỉm cười.
“Không cần nói gì hết, đi chơi là phải có ít bia!”- Minh Hoàng vung vẩy tay mà nói. Những bóng đèn từ trên trần nhà thạch cao rọi xuống người cậu bạn và in lên mặt sàn một cái bóng với hình thù vui nhộn.
“Mấy cái board games nữa.”- Lưu Ly cũng hùa theo.
Nam Phương dùng một ngón tay xoa xoa cằm, từ tốn nói:
“Nhà em có cờ tỷ phú.”
“Ồ, vậy tui đem theo bài uno cho hen?”- Tường Vân tiếp lời. Hai cô gái nhìn nhau cười cười, có vẻ họ sẽ trở thành bạn bè thân thiết sớm thôi.
“Không thể thiếu ma sói.”- Bắc – ít nói cực kì – Thiên bất ngờ mà chêm thêm một câu vào.
Một đám bảy người còn lại hoang mang nhìn nhau. Hình như… không có ai có sẵn ma sói ở nhà hết.
“Chia team ra đi, một nhóm mua đồ ăn, nhóm còn lại mua mấy thứ giải trí?”- Trường Thanh ngẫm nghĩ rồi đề nghị. Cả đám nhanh chóng tán thành rồi chia ra. Vì đồ ăn là nhân vật chính của chuyến đi lần này là đồ ăn nên đám đi qua khu thức ăn nhiều gấp ba nhóm đi mua bộ ma sói. Ba đứa con gái đều nằm ở đội đi mua đồ ăn vì theo ý tụi con trai: bản năng thần kì của phái nữ lúc nào cũng giúp mấy cô ấy lựa được những món đồ tốt nhất. Mà ba bạn nữ này lúc nào cũng phải có sứ giả hộ hoa đi cùng nên cuối cùng hai cậu trẻ da đen bị dư lại phải đi qua khu đồ chơi tìm mua bộ bài ma sói.
“Tui không thể tin là cuối cùng chỉ còn hai đứa mình bị bỏ lại á.”- Thiên Quân vừa nhìn một đám ba trai ba gái tung ta tung tăng đi về khu thực phẩm vừa thở dài.
“Đầu năm cũng chỉ có mình ông Thanh bà Ly là có đôi có cặp thôi, thế đếch nào vừa hết học kì 1 là ông Vũ với bà Vân tìm được người yêu tương lai luôn rồi?”- Minh Hoàng cũng chống nạnh tuyệt vọng nhìn trời.
Lại thở dài thườn thượt thêm một cái nữa, cậu bạn da đen tự nhiên lấy lại tinh thần, kéo cổ tay thằng bạn thân của mình đi về khu bán đồ chơi. Khu đồ chơi của siêu thị Xuyên Sơn là một khu vực tách biệt hoàn toàn với những khu ở tầng một. Nó nằm ở tầng hai, kết hợp với khu điện tử và bowling tạo thành một tầng dành riêng cho việc vui chơi hưởng lạc.
Đi qua những cái kệ bằng kim loại cao chót vót chứa đầy những món đồ chơi cho con nít rực rỡ muôn màu. Minh Hoàng nhìn cặp mắt của thằng bạn mình bắt đầu sáng rỡ lên, âm thầm bụm mặt thở dài.
Hay đấy, lại tới nữa rồi.
“Ê ê ê mình mua cái này được không?”
“Má ôi cái bộ xếp hình này xinh quáaa!”
“Cái này nhìn lạ vãi luôn nè, mua đi mua đi Hoàngggg!!”
Tiếng rú điên khùng của Thiên Quân vọng lên đến tận nóc siêu thị. Minh Hoàng một mặt “tui chết rồi nhớ đốt vàng mã cho tui”, mặt khác dùng cả tay cả chân để lôi kéo bạn nhỏ da đen nhà mình ra khỏi đống gấu bông và đồ chơi bằng nhựa đầy màu sắc. Đây là lý do vì sao cậu bạn da đen do nắng luôn rất ít khi nào chịu cho Thiên Quân đặt chân vào siêu thị. Cũng đồng dạng là ăn ở với nhau từ nhỏ như Trường Thanh và Lưu Ly, Minh Hoàng hiểu rất rõ cái tật vào siêu thị là dốc hết tiền túi ra tiêu xài của cậu bạn thân của mình.
“Không có mua gì hết, đi qua lựa bộ ma sói rồi đi tìm tụi kia nè.”- Vừa dỗ ngon dỗ ngọt thằng bạn đang gần như nằm bò ra sàn siêu thị để ngắm con gà nhựa màu vàng, bạn trẻ tóc xoăn vừa bất lực nhìn trời. Chật vật mãi một lúc sau thì Minh Hoàng mới lôi đường Thiên Quân ra khỏi khu trò chơi cùng với một bộ ma sói mới cáo cạnh và một con gà nhựa màu vàng. Vì tốn rất nhiều thời gian để lôi bạn nhỏ da đen ra khỏi sự hưng phấn quá độ vì thấy đồ chơi, còn phải tốn thêm tiền để mua con gà nhựa để dỗ cậu bạn nên hai lúc hai người đi đến quầy tính tiền thì phe mua thức ăn đã tính sắp xong rồi.
“Bao nhiêu đây là đủ rồi nhỉ?”- Tay xách một túi thức ăn to, Bắc Thiên hỏi.
“Chắc là dư luôn ấy chứ. Vấn đề bây giờ là ai giữ đống này đây?”- Tường Vũ trả lời.
Trường Thanh tay xách một bịch thức ăn, trầm ngâm nói:
“Đến chỗ của bọn tôi đi, gần trường.”
Lời đề nghị này nhanh chóng đạt được sự tán thành đến từ những người còn lại. Cả bọn vận chuyển hết đống đồ mới mua về nhà của Lưu Ly và Trường Thanh rồi ra về trong sự háo hức ngóng trông ngày thứ sáu sắp tới.
(*´ω`*)(*´ω`*)(*´ω`*)
Thứ sáu cuối cùng cũng đến trong sự mong đợi của cả khối 12 trường cấp 3 Hoa Lư. Trường Thanh và Lưu Ly mỗi người khoác một chiếc áo khoác lớp, vai đeo balo đựng quần áo và đồ dùng cá nhân đủ cho ba ngày hai đêm. Điểm khác nhau duy nhất chắc có lẽ là nàng đang ôm trên tay một chiếc gối nằm rất to còn anh thì mỗi tay xách một bịch thức ăn to tướng.
4 giờ sáng, bầu trời tối mịt, đèn đường hai bên đường nhựa tỏa ra thứ ánh sáng vàng vọt cô liêu. Không khí đẫm sương đêm, vừa ẩm ướt vừa giá lạnh.
“May là áo lớp của lớp mình là áo khoác, không thì lạnh chết mất.”- Nàng vừa cảm thán vừa ôm chặt cái gối trước ngực vào lòng.
Trường Thanh đi phía trước vài bước im lặng không đáp. Anh cẩn thận tìm những vị trí có thể chắn gió tốt nhất cho nàng. Con đường vốn kéo dài mười phút, nhưng vì sợ lạnh nên anh và nàng đều vô thức đi nhanh thêm một chút, thành ra thời gian rút ngắn còn chưa đầy tám phút.
“Trời đất hai người còn mặc đồ đôi?!”- Vừa nhác thấy bóng cặp chim cu gáy mới thành đôi không lâu ngoài cổng trường, Tường Vân đã tinh mắt mà cảm thán một câu.
Lưu Ly hai tay ôm gối, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra đằng sau đống bông xù mềm mịn đang hơi ửng lên vì lạnh. Cũng đã bắt đầu quen với sự thật mình đã có bạn trai, dù sao thì chính bản thân nàng mới là người tỏ tình trước, nàng ngạc nhiên hỏi:
“Sao bà biết hay vậy? Đây là đồ đen mà?”
Nghe được câu hỏi, Tường Vân bĩu môi khinh thường:
“Bà nghĩ là tui bị mù hả gì? Quần cùng một kiểu, giày cũng cùng một loại. Tui dám cá luôn cái đầu của tui cho ông Thiên là hai người đang mặc hai cái áo thun giống y chang nhau.”
Bắc Thiên đi ngang qua nghe thấy được câu nói này của cô nàng bèn vươn tay vò đầu Tường Vân mấy cái, giở trò lưu manh không nói lý lẽ mà bảo:
“Dù sao cũng là của tôi, có cá cũng vô ích.”
Tường Vân bụm đầu mình, hiếm thấy mà á khẩu.
Lưu Ly ôm gối cười hì hì. Trường Thanh vừa đem số thức ăn chia bớt cho tụi Thiên Quân Minh Hoàng quay trở lại nghe thấy thế thì nhéo má nàng một cái, đầu ngón tay còn như có như không mà lướt qua vành tai nàng. Từ lúc quen nhau đến giờ, nàng mới phát hiện ra anh có vẻ như rất có hứng thú với tai nàng, đặc biệt là dái tai. Chắc có lẽ là hồi nhỏ cha nàng sợ nàng đau không cho nàng bấm lỗ tai nên bây giờ nơi này mới dễ gây sự chú ý đến như vậy?
Giỡn hớt với nhau một chút, cả đám mới chịu xếp hàng đàng hoàng cho lớp trưởng điểm danh. Tường Vũ thì đang chạy theo sau đuôi Nam Phương để giải quyết công việc gì đó của hội học sinh. Đúng 4 giờ 30, từng lớp từng lớp di chuyển lên xe buýt du lịch. Vì lớp 12.01 là lớp đầu tiên nên tụi nhóc được lên xe rất sớm. Nhưng vì phải đợi hai viên công chức nhà nước bận rộn là Tường Vũ và Nam Phương nên cả đám vẫn phải ngồi đợi thêm năm phút nữa. Trong lúc này, cô Quỳnh Anh bước lên xe với một bình cà phê sữa rất to. Cô hắng giọng một tiếng, đám học trò đang hưng phấn quá mức ngay lập tức yên tĩnh lại. Bác Quỳnh nheo mắt hài lòng, cất giọng nói:
“Mấy đứa ngã hẳn ghế ra sau hết đi rồi ngủ một chút, không là trưa đến Đà Lạt không có sức mà chơi đâu.”
Lũ học trò lớp 12.01 ngoan ngoãn làm theo lời cô. Tiếng bàn luận khe khẽ vang lên khi bọn học sinh ngã thành ghế xuống. Sau một lúc thì cuối cùng Tường Vũ và Nam Phương cũng leo lên xe và ngồi vào hàng ghế ngay phía trước hàng ghế của Bắc Thiên và Tường Vân.
Sau khi điểm danh lại một lần nữa, chuyến xe buýt đánh số 01 lăn bánh và chuyến hành trình bắt đầu. Thế nhưng, chỉ yên tĩnh được một vài tiếng sau, ngay khi ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào trở nên rực rỡ hơn, tiếng xì xầm nho nhỏ lại bắt đầu vang lên một lần nữa. Chớp lấy cơ hội này, anh hướng dẫn viên phụ trách đoàn xe số 01 nhanh chóng gắn micro vào máy và lên tiếng:
“A lô a lô, các bạn có nghe thấy anh nói không ạ?”
Tiếng nói của anh hướng dẫn viên góp phần đánh thức các bạn học sinh còn đang liu thiu ngủ. Xe buýt bắt đầu náo nhiệt hẳn lên. Sau khi phát bánh bao ăn sáng cho cả lớp, anh hướng dẫn viên du lịch mới bắt đầu giới thiệu sơ bộ về bản thân và nói lướt qua về nội dung của chuyến đi thăm thành phố ngàn hoa lần này.
“Đây, như mấy bạn đã thấy thì đoàn xe của mình đang đi trên đường quốc lộ 1A nè ha.”- Anh hướng dẫn viên, hay đúng hơn là anh Phước mở một tấm bản đồ to tổ chảng ra và bắt đầu miêu tả về hành trình của đoàn xe số 01.
“Sau đó, chúng ta sẽ quẹo sang quốc lộ 20 và đến tầm 11 giờ mình đến Đà Lạt. Các bạn sẽ nhận phòng nghỉ ngơi. Lớp mình có 37 người nên sẽ chia một phòng ba người nam nữ ở riêng.”- Ngón tay cắt cụt lủn của anh Phước di dài từ địa điểm có ghi vài chữ Thành phố Hồ Chí Minh đến một chấm tròn có chú thích hai chữ Đà Lạt.
Dừng một chút để các bạn học sinh có thể tiếp thu, anh lại nói tiếp:
“Các bạn nhớ cho anh là mình nghỉ ngơi đến đúng 12 giờ thì xuống nhà hàng khách sạn để ăn trưa ha. Sau khi ăn trưa xong thì tầm 2 giờ 50 mình sẽ tập trung về xe để đi tham quan thác Datanla và Nhà ga cáp treo Đà Lạt. Tầm 6 giờ tối mình sẽ về lại khách sạn để ăn cơm và thời gian còn lại thì anh để cho cả lớp được tự do hoạt động.”
“Các bạn có câu hỏi gì không?”- Sau khi kết thúc màn thuyết trình ngắn về chuyến hành trình sắp tới, anh Phước ngẩng đầu lên hỏi.
Bạn học Minh Khâm giơ tay lên rồi hỏi:
“Tụi em có thể quẫy trên xe không anh?”
“Nếu bác tài đẹp trai của đoàn mình cho phép thì em muốn quẫy cỡ nào cũng được.”- Anh Phước với quả đầu xoăn xoăn và cái trán hơi rộng quá khổ hấp háy đôi mắt của mình một cách hài hước. Bác tài đang lái xe đằng trước cũng phối hợp theo mà giờ tay lên cao, làm một động tác ok ra hiệu cho bọn học trò muốn làm gì thì làm.
Và thế là, tụi con trai ngồi ở hàng ghế cuối cùng không biết lôi từ đâu ra một cái loa kẹo kéo to bự và bắt đầu nối dây vào điện thoại. Chưa đầy hai phút sau, tiếng nhạc xập xình vang lên. Cả lớp 12.01 bắt đầu điên rồi.
Hơn phân nửa số học sinh lao ra khỏi ghế ngồi và đứng trên lối đi dài hẹp của xe buýt. Bọn nhóc dựa theo sự nghiêng ngả của chuyến xe và nhịp nhạc mà lắc lư, lâu lâu còn có đứa xém té lộn cù mèo vì xe đột ngột thắng gấp. Tiếng nhạc rất to, đâm vào màng nhĩ và gần như có thể khiến cho nhịp tim của từng người trở nên vô cùng rõ ràng.
“Lên thôi anh chị em ơi!!!”- Thiên Quân, con người bay lắc sung nhất gào lên. Tiếp theo sau đó là tiếng hô hào ủng hộ của các bạn học khác. Màn xe bị che kín cả lại, tụi nhóc bật đèn pin điện thoại lên quay điên cuồng.
Âm nhạc dâng lên đến đoạn cao trào, tiếng hát theo, tiếng cười và thi thoảng còn là tiếng chửi nhau chí chóe cũng bị đẩy lên tông cao nhất. Đứng yên trên sàn xe thậm chí còn có thể cảm nhận được mặt sàn đang nâng lên rồi hạ xuống theo nhịp dậm chân còn đều hơn lúc học đi đều theo hàng ngũ của môn Thể dục. Bác Quỳnh ngồi ở hàng ghế đầu tiên lắc đầu cười, nhấp một ngụm cà phê rồi nhờ bác tài lái chậm lại một chút vì lý do an toàn. Anh Phước hướng dẫn viên ban đầu còn làm giá từ chối dăm ba câu, lát sau thì lại trở thành người quẫy sung thứ hai chỉ sau cậu nhóc lớp trưởng. Mặt ai nấy vã đầy mồ hôi trong khi máy lạnh xe vẫn đang chạy đều đều. Thậm chí hai con người được xưng là không nên đụng đến của lớp là Trường Thanh và Bắc Thiên cũng bị lôi vào dẩy nhạc với các bạn học.
Nhìn những khuôn mặt quen thuộc xung quanh đang đỏ rân rân lên vì hăng máu và vui sướng, cảm giác được những cái va chạm bất cẩn đến buồn cười, trong lòng tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng hiện lên một suy nghĩ:
Có thể tuổi trẻ của chúng ta, nhờ vào chuyến đi này, sẽ xanh mãi mãi!
CHƯƠNG 31, KẾT THÚC.