[ABO] Hoang Đường

Chương 10



Quý Liên Sinh nghe điện thoại xong, lập tức gọi Hà Tịch Dương đang nghỉ ngơi dậy, vui vẻ nói: “Tịch Dương, thứ bảy tuần này Tổng giám đốc Lục sẽ đến đoàn làm phim tham ban đấy. Cậu chuẩn bị sẵn sàng đi nhé.”

Hà Tịch Dương mở mắt ra, mặt đầy nghi hoặc: “Hả? Chuẩn bị cái gì cơ?”

“Sao ngốc quá vậy.” Quý Liên Sinh hận sắt không thành thép mà chỉ vào mũi cậu ta, “Cậu nói xem cậu cần chuẩn bị cái gì? Dùng não nghĩ cho kỹ đi, cậu có thực sự muốn nổi tiếng hay không đây!”

“Anh Quý à, hiện tại tài nguyên của em cũng khá tốt. Các fan đều nói rằng chẳng mấy chốc em sẽ nổi tiếng thôi.” Hà Tịch Dương cẩn thận nói.

Quý Liên Sinh vỗ trán: “Cậu có tài nguyên nào tốt, cậu nói thử tôi nghe xem. Bình thường job jiếc cái gì cũng chả có. Bộ phim điện ảnh này là phú nhị đại bỏ tiền làm cho vui thôi, có thể chiếu rạp đã là tốt lắm rồi, cậu còn muốn dựa vào cái này bạo hồng hả?”

Hà Tịch Dương ngồi dậy: “Không phải anh sắp xếp cho em sao?”

Quý Liên Sinh không khách khí mà tạt gáo nước lạnh vào mặt cậu ta: “Nếu Tổng giám đốc Lục không nói gì đến, tôi chỉ có thể sắp xếp cho cậu làm đá lót đường cho người khác. Vì thế cậu nhớ kỹ cho tôi, nhất định phải lấy lòng Tổng giám đốc Lục.”

“Được rồi…” Hà Tịch Dương chuyển động con ngươi, “Em biết rồi. Cảm ơn anh Quý đã nhắc nhở.”

Cũng may là Hà Tịch Dương không có ngốc đến mức không biết gì, Quý Liên Sinh thầm nghĩ.

Cả hai đang nói chuyện thì người phụ trách trường quay đến thông báo rằng buổi quay đã bắt đầu.

“Đi thôi, cố lên nha.”

Quý Liên Sinh vỗ vỗ vai Hà Tịch Dương. Hà Tịch Dương trịnh trọng đi về hướng Kiều Việt.

Dù mỗi ngày đều giáp mặt với Kiều Việt, nhưng Hà Tịch Dương vẫn không dám nhìn thẳng vào vị đạo diễn trẻ tuổi này.

Mỗi lần nhìn thấy gương mặt của Kiều Việt, Hà Tịch Dương liền nhớ lại voice chat do Mạnh Thế Phi đã gửi. Hơn nữa cậu ta cùng với Tổng giám đốc Lục có mập mờ không rõ, luôn thấy rất khó xử.

Chính là cái cảm giác tiểu tam chạm mặt với chính thất.

Hà Tịch Dương cho rằng Kiều Việt và Lục Tranh là kiểu “tình trong như đã mặt ngoài còn e”, không công khai. Chắc có lẽ hai người gặp chút trục trặc về vấn đề tình cảm, vì thế mà Lục Tranh muốn bao dưỡng cậu ta, trải nghiệm cảm giác mới mẻ.

Nhưng mà chuyện “bao dưỡng” như vậy không thể bí mật một chút được hay sao vậy?

Cũng không rõ tại sao Tổng giám đốc Lục sắp xếp cho cậu ta diễn bộ phim do Kiều Việt làm đạo diễn, lại còn muốn đến tham ban, lẽ nào hắn muốn vụng trộm ngay trước mặt chính thất? Ác nhơn thiệt chớ, cũng thú vị á, chắc mấy người có tiền đều thích chơi kiểu vậy quá… Hà Tịch Dương nghĩ bậy nghĩ bạ trong đầu.

“Hà Tịch Dương, chú ý đến vị trí của mình, nhớ đừng chặn camera, biểu cảm phải tỏ ra ngạo mạn một chút. Cậu đang đi đàm phán, chứ không phải đi thu tiền bảo kê.” Kiều Việt vừa mới nói chuyện với diễn viên chính Alpha trong《 Hoang đường 》, liền kêu Hà Tịch Dương lại.

Cảnh tiếp theo của《 Hoang đường 》là Alpha và Omega nói chuyện. Hai người vì hệ thống phân phối mà kết hôn. Thế nhưng hai người họ đều không hài lòng về đối phương. Vì vậy bọn họ đã thống nhất với nhau, ở nhà phải diễn cặp chồng chồng tốt đẹp, ở bên ngoài mạnh ai nấy chơi riêng, miễn không ảnh hưởng đến nhau. Địa điểm đang quay là một biệt thự biệt lập do đoàn làm phim thuê, biệt thự này cách thành phố Z khoảng 200km, giá rẻ lại tiết kiệm chi phí. Phần lớn cảnh quay của《 Hoang đường 》dự kiến sẽ hoàn thành ở đây.

“Em, em biết rồi, cảm ơn đạo diễn ạ.” Hà Tịch Dương phục hồi lại tinh thần, sờ sờ chóp mũi. Hôm nay cậu ta make up nhẹ nhàng, tóc nhuộm thành màu nâu nhạt, ánh mắt mơ màng, mặt mày hồn nhiên.

“Ừm, hai người chuẩn bị xong chưa? Thuộc kỹ lời thoại rồi chứ?”

Hai diễn viên chính gật đầu.

Kiều Việt quay sang hiện trường, hô: “Action—— “

Buổi chiều thứ bảy, Lục Tranh đến trường quay《 Hoang đường 》. Lúc hắn tới, Kiều Việt đang bận rộn.

Trên người Kiều Việt mặc một chiếc áo len màu xanh ngọc, với một chiếc quần tây màu đen, chân mang một đôi giày sneaker màu trắng. Nhìn cậu nhẹ nhàng khoan khoái lại mang lại cảm giác phóng khoáng, rất bắt mắt, dễ làm người khác chú ý đến.

“Cắt! Hà Tịch Dương, ánh mắt vừa nãy của cậu quá cứng nhắc. Phải chú ý, là cậu câu dẫn đối phương, không phải mở to hai mắt trừng rợn với người ta.”

“Chu Như Mặc, biểu cảm thả lỏng chút, cậu không biết mỉm cười là gì hay sao vậy? Các cậu tự điều chỉnh cho nhau một chút đi, một lát nữa quay lại một lần nữa.”

Kiều Việt giơ giấy cuộn tròn thành ống, lạnh lùng khiển trách. Cậu đối với tất cả mọi người ở chỗ này không chút lưu tình.

Khí chất của Kiều Việt hoạt bát hơn nhiều so với lúc trước. Giọng nói và khuôn mặt ẩn hiện sự vui sướng, cậu quả thật rất thích việc quay phim. Lục Tranh nhìn Kiều Việt như vậy không khỏi nhộn nhạo trong lòng. Hắn hận không thể đuổi nhân viên ở trường quay đi chỗ khác, muốn mỗi camera ở đây quay lại cảnh hắn xâm phạm Kiều Việt như thế nào.

Tâm viên ý mã (心猿意馬): chỉ về tâm trí bất định, nghĩa là tâm trí con người ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát, tâm ý thường luôn hướng về ngoại cảnh.

Quý Liên Sinh đứng bên cạnh Lục Tranh, bí mật quan sát nhất cử nhất động của Lục Tranh. Sau khi thấy vẻ mặt tập trung của Lục Tranh, im lặng đưa một dấu like cho Hà Tịch Dương.

Lúc này đối với Hà Tịch Dương mà nói, cậu ta chỉ cảm thấy Kiều Việt như một yêu ma quỷ quái, thậm chí còn hoài nghi rằng Kiều Việt đã phát hiện cái gì đó rồi nên mới cố ý đì cậu ta như thế.

Cậu ta học diễn xuất hơn ba năm, cũng đã có một ít thực tiễn rồi chứ không phải không có. Cậu ta tự nhận kỹ năng diễn xuất của mình không đến nỗi tệ, nhưng khi gặp Kiều Việt thì lại không thể diễn được. Mỗi lần Kiều Việt nhìn cậu ta, cậu ta liền sợ đến hoảng loạn.

Không được. Hà Tịch Dương âm thầm hạ quyết tâm. Cậu ta nhất định không thể ở trước mặt Kiều Việt mà hoảng sợ mãi như vậy được.

Sau đó cậu ta quay người lại, nhìn thấy Lục Tranh ở phía đối diện vẫy tay về phía mình.

Hà Tịch Dương tưởng Lục Tranh đang gọi mình. Vừa ngại ngùng vừa mừng thầm, bước nhỏ lộn xộn mà chạy tới.

“Tổng giám đốc Lục, anh đã đến rồi ạ.” Hà Tịch Dương đỏ mặt nói, “Vất vả cho anh rồi.”

Lúc này, Kiều Việt và rất nhiều nhân viên xung quanh đều chú ý đến Lục Tranh.

Lục Tranh chú ý tới ánh mắt của Kiều Việt, cố ý mỉm cười với Hà Tịch Dương, nói: “Tịch Dương diễn xuất không tệ, tôi có mang một chút trà bánh đến. Cậu đi xem xem có thích không?”

“Cảm ơn Tổng giám đốc Lục!” Hà Tịch Dương vui vẻ mở hộp bánh mà Lục Tranh đã mang đến. Cậu ta và Quý Liên Sinh cùng nhau phân phát cho nhân viên đoàn làm phim.

Lúc đưa cho Kiều Việt, tim của Hà Tịch Dương như thể sắp nhảy ra ngoài lồng ngực. Nhưng mà Kiều Việt chỉ là nhàn nhạt liếc nhìn cậu ta một cái rồi từ chối: “Cảm ơn, tôi không ăn đồ ngọt.”

Hà Tịch Dương cầm hộp bánh đứng đó, không biết phải làm sao.

Lục Tranh đi tới lấy hộp bánh trên tay Hà Tịch Dương, choàng vai Hà Tịch Dương nói: “Cảm phiền Kiều đạo diễn phải chiếu cố Tiểu Hà của chúng tôi rồi. Không biết Kiều đạo diễn thích ăn gì, lần sau tôi sẽ mang đến.”

“Không cần.” Kiều Việt lần lượt quan sát Lục Tranh và Hà Tịch Dương, nhắc nhở, “Đoàn làm phim không được phép cho người có quan hệ với nhân viên hay diễn viên tùy ý ra vào đây. Hy vọng ngài Lục đây đừng đến nữa, sẽ có chuyện không hay. Ngày hôm nay thì có thể nhắm mắt cho qua, lần sau không được như vậy nữa.”

Sau đó cậu quay người tiến vào phòng nghỉ.

Lục Tranh buông Hà Tịch Dương ra, móc khăn giấy lau tay: “Toát hết mồ hôi, mùa xuân đến rồi sao… Nhà vệ sinh ở chỗ nào thế?”

Hà Tịch Dương thật thà, trả lời: “À, cuối hành lang quẹo phải ạ.”

Lục Tranh gật đầu, đi đến chỗ mình cần đến, bước chân nhẹ nhàng, tựa hồ tâm tình vô cùng tốt.

Hà Tịch Dương quay lại khu vực chờ. Bên này có hai, ba diễn viên vai phụ đang xì xào bàn tán, nhưng khi nhìn thấy cậu ta thì lập tức im bặt.

Diễn viên chính Alpha Chu Như Mặc vừa ăn vừa hỏi: “Này, Hà Tịch Dương, ông chủ lớn vừa nãy với cậu có quan hệ gì thế?”

Mọi người xung quanh đều dỏng tai lên nghe.

“Hả?” Hà Tịch Dương suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói, “Anh ấy là sếp của tôi, cực kỳ lợi hại.”

Chu Như Mặc “Ồ” một tiếng, chợt nhận ra: “Thì ra là kim chủ à. Đẹp trai thật đấy, trên giường cũng lợi hại lắm đúng không? Cậu cũng ra gì phết, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được, ha ha ha…”

Kim chủ: Kim chủ là một người có năng lực về tài chính (người giàu có). Kim chủ thường chỉ những người đứng sau chi tiền (cho các minh tinh, ngôi sao). Những người này không những chi tiền không đâu mà họ đã ngủ với người được họ chi tiền (hay được gọi là bao nuôi).

“Không phải đâu, anh đừng có nói bừa. Anh ấy là sếp của tôi thật đó, chỉ là chăm sóc tôi hơi kĩ chút mà thôi…” Hà Tịch Dương giải thích mơ hồ, càng giải thích càng không ai tin. Những người bên cạnh cũng bắt đầu hùa theo Chu Như Mặc: “Vậy thì càng phải quyết liệt hơn, chớ để cho đứa khác nó cuỗm đi mất.”

Không biết là ai chanh chua mà nói một câu: “Nhìn bề ngoài cũng chẳng đẹp bằng đạo diễn. Chắc cậu ở trên giường phải tốn nhiều công sức lắm nên mới có thể làm diễn viên chính được nhỉ?”

Kiều Việt bỗng nhiên xuất hiện ở trước khung máy quay, vỗ tay hai lần: “Yên lặng chút, chỗ này là trường quay. Sau khi nghỉ ngơi thì chuẩn bị sẵn sàng, năm phút nữa bắt đầu set quay tiếp theo.”

Lục Tranh quay lại thì nhìn thấy cảnh Kiều Việt vùi đầu vào quay phim.

Kiều Việt đứng sau màn hình quay phim, khom người quan sát từng hành động của các diễn viên. Thỉnh thoảng lại điều chỉnh tư thế. Thời điểm cậu không hài lòng sẽ lặng lẽ cau mày, ra hiệu dừng quay, sau đó diễn giải cho các diễn viên hiểu. Cuối cùng bắt đầu lại từ đầu, không biết mệt là gì, một lần rồi lại một lần.

Lục Tranh không hiểu chuyện lặp đi lặp lại này có ý nghĩa gì, nhưng hắn biết đây là thế giới riêng của Kiều Việt. Một khi Kiều Việt bắt đầu tiến hành quay phim liền nhốt bản thân vào thế giới riêng ấy, bất luận người nào cũng không thể trà trộn vào được.

Lục Tranh phát hiện mặc dù Kiều Việt lúc này vẫn nghiêm túc thận trọng như trước, nhưng lại không giống mấy.

Đối với Lục Tranh thì camera chỉ là máy móc bình thường, nhưng đối với Kiều Việt mà nói nó là sinh vật biết nói.

Kiều Việt đang giao tiếp với máy quay. Đây là đoạn hội thoại không hề có một tiếng động nào, chỉ có Kiều Việt mới có thể nghe được nó nói gì.

Lục Tranh ngồi ở khu nghỉ ngơi trong trường quay, ánh mắt càng ngày càng thâm trầm.

Kiều Việt gầy hơn trước một chút. Khi cậu cúi người có thể nhìn thấy rõ xương vai và xương sống. Bù lại mông vẫn vểnh cao đầy đặn, thật khiến người ta vui tai vui mắt.

Trời tối dần, công tác quay phim của hôm nay cũng kết thúc.

Trong lúc Kiều Việt nhìn vào màn hình kiểm tra, nữ trợ lý của cậu như thể đã tính toán chính xác được thời gian thích hợp, cô đi đến bên người Kiều Việt thấp giọng nói gì đó. Kiều Việt mặt không biểu cảm mà gật đầu, thông báo cho nhân viên kết thúc công việc của ngày hôm nay, rồi bước ra ngoài trường quay.

Lục Tranh hoàn toàn bị phớt lờ. Hắn chặn nữ trợ lý của Kiều Việt lại, làm bộ tôi không để ý không quan tâm hỏi: “Ai tới vậy?”

Nữ trợ lý ngẩn người, hỏi ngược lại: “Nhìn ngài quen quen, có phải chúng ta đã gặp ở đâu rồi?”

“Đã từng gặp ở phòng làm việc của Kiều đạo diễn.” Lục Tranh cố ý dừng lại một chút, “Tôi là… bạn của Kiều đạo diễn.”

Nữ trợ lý đột nhiên ngẩng đầu lên: “Tôi nhớ ra rồi, năm ngoái ngài và ngài Bành đến tìm đạo diễn của chúng tôi cùng một ngày! Thì ra là ngài. Trùng hợp thật đấy, hôm nay ngài Bành cũng tới. Đạo diễn đi gặp ngài ấy rồi.”

“Ngài Bành? Bành Thừa?” Lục Tranh kinh ngạc nói, “Anh ta thường xuyên tới đây à?”

“Đúng vậy. Ngài Bành một tuần đến ba lần, mỗi lần tới đều mang trà bánh. Vào buổi khai máy phim điện ảnh, anh ấy còn mời toàn bộ đoàn phim một bữa tiệc thịnh soạn. Lúc này đã tối rồi, chắc là hai người có hẹn đi ăn cơm tối…” Nữ trợ lý như bà dì hàng xóm mà cười, hạ thấp giọng nói, “Để tôi nói nhỏ cho ngài nghe cái này. Ngài Bành đang đeo đuổi đạo diễn của chúng tôi đấy. Tôi tận mắt nhìn thấy anh ta tặng hoa, có phải quá ngọt ngào rồi không! Mặc dù vị Alpha kia tuổi có chút lớn, nhưng không sao cả, bây giờ không phải đang thịnh trend A già O trẻ hay sao? Hơn nữa, ngài Bành vừa đẹp trai lại vừa có tiền, sánh đôi với đạo diễn quả thực là ông trời tác hợp mà…”

Hai bàn tay của Lục Tranh nắm chặt thành cú đấm trong túi quần tây, ánh mắt hiện lên vẻ u ám không rõ, ngữ khí ôn hòa mà ngắt lời nữ trợ lý: “Cảm ơn cô, tôi biết rồi. Xin hỏi phòng của đạo diễn Kiều ở chỗ nào vậy, cậu ấy nói tôi ở trong phòng đợi cậu ấy. Nhưng mà tôi không nhớ rõ phòng của cậu ấy là phòng số mấy, cũng không đưa chìa khóa cho tôi.”

Nữ trợ lý cho rằng Lục Tranh và Kiều Việt có chuyện quan trọng cần thương lượng, thay mặt đạo diễn mà xin lỗi: “Xin lỗi ngài nhé, chắc là đạo diễn bận quá nên quên mất. Để tôi dẫn ngài đến đó, tôi có thẻ dự phòng.”

“Được, cảm ơn cô.” Nữ trợ lý vừa quay người lại, Lục Tranh lập tức thu lại nụ cười của mình, trên mặt lộ ra thần sắc khó lường.

Sau khi Hà Tịch Dương tẩy trang xong, đi ra ngoài thì không thấy Lục Tranh đâu nữa. Quý Liên Sinh kéo cậu ta vào một góc, nói một cách ý vị sâu xa: “Tổng giám đốc Lục có việc nên đã về khách sạn rồi. Số phòng của hắn là 2019… Tịch Dương, cơ hội luôn đến với những người có sự chuẩn bị. Tôi đi trước, cậu nhớ biểu hiện tốt một chút đấy.”

Hà Tịch Dương lè lưỡi, nhỏ giọng đáp lời: “Em biết rồi. Tạm biệt anh Quý ạ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.