“Ngôn phu nhân, đây là báo chiều hôm nay.”
Cảnh vệ trẻ tuổi chuyển báo chiều đến vị phu nhân tao nhã đang ngồi đó.
Anh là cảnh vệ mới tới nên nhịn không được mà liếc nhìn đối phương.
Người phụ nữ này tuổi cũng không ít, nhưng bà cũng không quá chú trọng việc bảo dưỡng nhan sắc, cho nên nơi khóe mắt đã có một vài nếp nhăn, nhưng lại không khiến người khác cảm thấy bà ấy già cả hay là đã đến tuổi xế chiều. Một cái liếc mắt lại làm cho người ta cảm nhận được sự tao nhã lịch sự, chỉ thấy bà nhàn nhã mà ung dung, không giống như những quý phu nhân khác cố gắng đấu tranh cùng với thời gian, mặc dù có nếp nhăn rất nhỏ.
“Vất vả rồi.”
Người phụ nữ khẽ cười một tiếng, tiếng cười kia trong trẻo mà êm tai. Hôm nay bà mặc một bộ sườn xám cổ xưa của phương Đông, làm cho một cái nhíu mày, một nụ cười càng thêm ý nhị, khiến cậu cảnh vệ trẻ tuổi nhịn không được mà đỏ mặt.
Đúng lúc này một cậu thanh niên trẻ tuổi đi bên cạnh nhìn thấy, nhịn không được liền trêu ghẹo một câu: “Hôm nay cô thật đẹp.”
Người phụ nữ không để ý đến lời trêu ghẹo, chỉ cười nhìn anh: “Không phải hôm nay đi gặp anh trai sao, A Sóc không có ở nhà à?”
Cậu thanh niên tháo mắt kính gọng vàng xuống xoa xoa, cười đến dịu dàng: “Vâng, không có ở nhà, có lẽ là đang lo lắng chuyện của công chúa Olivia.”
“Chuyện này của Olivia quả thật khó giải quyết, vị công chúa này luôn hồ nháo.” Ngôn phu nhân thở dài, nhưng cũng không để ý nhiều, chú yếu là bà quan tâm đến đứa nhỏ của nhà hơn, “Nhưng mà A Sóc đối xử với con bé này cũng không săn sóc, có lẽ nó đồng ý với Olivia có chút hai tâm tư, nếu không con bé cũng sẽ không nháo thành như vậy.”
Cậu thanh niên trẻ tuổi có chút tò mò: “Con thấy anh hai vì công chúa Olivia mất liên lạc mà chạy lên chạy xuống, thế nào lại nhìn ra không để bụng chứ?”
Ngôn phu nhân lắc đầu cười: “Từ nhỏ con không có chơi chung với nó nên con không biết, lúc A Sóc còn nhỏ cô mang nó theo, lúc đó chúng ta cũng ăn không ít khổ rồi, thằng bé tính tình ngang ngược, luôn làm mặt lạnh, có đôi khi chọc giận cô mà sắc mặt không thay đổi, nhưng sau lại tìm cách để dỗ cô.”
“Cách gì vậy cô?”
“Cha của nó có huyết thống Zahra, huyết thống Zahra uy phong đáng sợ, nhưng bình mà bình thường vóc người thật sự là rất đáng yêu,” Ngôn phu nhân nhớ lại, nhịn không được mà bật cười lên còn thuận tay khoa tay múa chân, “Khi đó nhỏi xíu như vậy nè, là một mèo con xinh đẹp đáng yêu vô cùng, vật nhỏ đáng yêu như vậy đến dỗ thì làm sao sao tức giận được nữa chứ? Nhưng mà hình thái này quá yếu ớt, từ trước tới nay nó không thích chút này, khẳng định là cháu chưa được thấy.”
…………….
“Ông trời ơi đáng yêu quá đi mất.”
Thẩm Chi Nhu che ngực cảm thán.
Thẩm Chi Phồn đứng cách con mèo khá xa, nhưng chỉ mới nhìn đến đôi mắt màu xanh ngập mước khi trong lòng đột nhiên mềm nhũn.
Bộ dáng con mèo thật sự rất xinh đẹp, nhưng lại rất có khí chất. Tuy rằng không biết giới tính của nó nhưng Thẩm Chi Phồn lại nhìn tháy trên mặt nó lộ ra một chút hương vị anh tuấn.
Cậu nhịn không được mà cười nhạo bản thân, đại khái là do con mèo này quá đáng yêu rồi.
Thẩm Chi Nhu bị sự xinh đẹp kia đánh gục rồi, con mèo xinh đẹp này đã khiến cô lãng quên rằng nó vừa chen lách từ trên ban công đi xuống khiến bình hoa chỉ còn lại vài mảnh linh hồn, cũng khiến cô quên đi mọi kỉ niệm chua xót.
Cái gì xinh đẹp mềm mại luôn làm cho người ta cũng mềm mại xinh đẹp theo.
Cô hết sức dè dặt ân cần chạy tới, dường như là muốn sờ nó, nhưng khi cô vừa đưa tay ra, con mèo liền nhanh nhẹn lùi ra phía sau hai bước.
Cũng không thể nói là lui về phía sau, nó chính là linh hoạt nhích người một cái, có chút kiêu ngạo nghiêng đầu.
….. Không hiểu vì sao Thẩm Chi Phồn nhìn từ ánh mắt của con mèo này đọc được hai chữ ghét bỏ.
Thẩm Chi Nhu lại không có não, cô chỉ nghĩ rằng con mèo này sợ người lạ, cô liền lùi ra sau hai bước sợ nó chạy mất.
“Đây là mèo nhà ai nhỉ, xinh đẹp thật đấy, nhưng mà có chút sợ người lạ, nhìn vào thật muốn sờ sờ.”
Nói xong Thẩm Chi Nhu lại không cam lòng tiến lên muốn xoa xoa bộ lông mềm như nhung, nhưng lại bị đối phương nhanh nhẹn tránh được.
“Con mèo xinh đẹp như vậy nhất định là được nuôi trong nhà, hẳn là chuồn êm ra khỏi nhà, vậy thì cách nhà của chúng ta không xa,” Thẩm Chi Phồn thuận miệng hỏi, “Nhà bên cạnh chúng ta là ai nhỉ?”
“Bên cạnh nhà chúng ta?” Thẩm Chi Nhu nhất thời không kịp phản ứng, sau khi suy nghĩ một chút cũng chỉ thờ ơ trả lời: “A, chính là vị Ngôn Sóc Ngôn Tướng quân a, con mèo xinh đẹp đáng yêu này khẳng định không phải là anh ta nuôi, anh ta là một đàn ông độc thân làm gì có được tâm hồn thiếu nữ, ai~ đáng tiếc bề ngoài rất đẹp trai nhưng mà quá nghiêm túc, thoạt nhìn rất hung dữ.”
Mèo: “…………”
“Nghiêm túc thì có gì không tốt,” Thẩm Chi Phồn nhịn không được vì nam thần của mình mà giải thích, “Hơn nữa hung dữ chỗ nào chứ, nhớ lúc anh gặp Ngôn Tướng quân anh thấy anh ấy thật dịu dàng.”
Con mèo lại nghiêng đầu sang một bên nhìn cậu thanh niên trước mặt.
“Dẹp đi!” Thẩm Chi Nhu nhíu nhíu mày, “Toàn bộ thủ đô đế quốc đều biết anh cho anh ta đội nón xanh, em nghĩ rằng tám phần lúc này anh ta đang suy nghĩ làm cách nào để băm a băm anh đấy.”
“……” Thẩm Chi Phồn nghĩ đến chuyện này trong lòng có chút nghẹn, cậu vô lực thở dài, nhưng mà vẫn không nhịn được giải thích, “Nhưng mà vừa lúc anh muốn anh ta ký tên thì trông anh ta rất tốt mà, còn nói muốn hẹn lần sau.”
Thẩm Chi Nhu ngẩn người, sau đó thở dài, lời nói thám thía: “Anh đã quên hiện tại tuổi của anh còn rất nhỏ, anh trải đời còn chưa đủ a~”
Thẩm Chi Phồn: “……….” Đúng là về phương diện nào đó Thẩm Chi Nhu thật sự là lớn hơn so với cậu.
“Đến lúc đó, nếu vì chuyện này anh ta gọi anh ra ngoài thì ngạn vạn lần anh đừng đi ra, anh nghĩ xem, anh ta quyền cao chức trọng như vậy nhất định sẽ xem trọng mặt mũi, nhất định sẽ không chịu được chuyện vợ mình ngoại tình, nói không chừng còn mượn cớ này là thần không biết quỷ không hay xử lý anh luôn.”
Thẩm Chi Phồn dừng một chút, có chút chần chờ, “Em nói như vậy, quả thật là có chút đạo lý…..”
Mèo: “……” Nói hưu nói vượn như vậy thì đạo lý đâu ra chứ!!!
“Nhưng nếu Ngôn Tướng quân hẹn anh ra ngoài thì làm sao có thể từ chối được chứ!” Thẩm Chi Phồn tiếp tục nói, dường như có chút buồn rầu hơi cúi đầu, “Hơn nữa chúng ta lại là hàng xóm với nhau, ngày mai cũng phải nên chủ động đến chào hỏi anh ấy một chút thì mới lễ phep, nói không chừng còn có thể xóa bỏ được hiểu lầm thì sao…..”
“…..” Nhất thời Thẩm Chi Nhu không thể phản bác lại được, vẻ mặt cô có chút cổ quái, “Em phát hiện ra anh đặc biệt có cảm tình với Ngôn Tướng quân nhỉ?”
Mèo con đang nằm yên lặng lắc lắc đuôi nghe lén, nó cố ý nằm sấp xuống đưa hai chân trước lên lên gối đầu chợp mắt, lỗ tai run rẩy dựng thẳng lên.
Thẩm Chi Phồn trầm mặc một chút, không biết nghĩ đến cái gì lại bắt đầu đỏ mặt mê muội, có chút ấp úng nói: “Đàn đồng có cảm tình với đối tượng mình sùng bái em không thể hiểu được đâu.”
Thẩm Chi Nhu mê man, bởi vì thật sự cô nghe không hiểu gì a~
“Không hiểu sẽ không biết,” Thẩm Chi Nhu nhịn không được lẩm bẩm lầu bầu, “Đỏ mặt cái gì không biết nữa.”
Thẩm Chi Phồn không muốn tiếp tục đề tài này, cậu ngượng ngùng chuyển đề tài lên còn mèo kia.
“Lông của nó nhìn qua thật mềm nhỉ.”
Thẩm Chi Nhu cũng lập tức bị con mèo kia dời lực chú ý, vẻ mặt có chút mong chờ đưa tay tới, nhưng mà con mèo vô cùng cảnh giác, cô vừa có xu thế muốn hành động đối phương sẽ mở to mắt nhìn, uyển chuyển nhấc chân bước tiếp trên ban công, nhìn như rất dịu dàng đáng yêu, thực ra một cọng lông cũng không tóm được nó.
Thẩm Chi Nhu sau mấy lần thất bại rốt cuộc cảm thấy tuyệt vọng, khi tuyệt vọng cô cũng ẩn ẩn ý thức được con mèo này có khuôn mặt đáng yêu nhưng bản tính thật xấu xa.
Bước chân nhịp nhàng cuốn đuôi bước đi khoái trá thong dong, ánh mắt bễ nghễ hơi nheo lại, dường như việc trêu đùa cô khiến nó cảm thấy có chút sung sướng.
Thẩm Chi Nhu có chút hoảng hốt, con mèo này thành tinh rồi hả???
Thẩm Chi Phồn cũng có chút ngứa tay, nghe nói loài mèo cố ý ngụy trang bề ngoài đáng yêu vô tội để kích động nội tâm yêu thích của con người, để đạt được mục đích sinh tồn cuối cùng.
Khi nhìn thấy Thẩm Chi Nhu nhiều lần thất bại làm Thẩm Chi Phồn cũng có chút ủ rũ, cảm thấy con mèo nhỏ quả nhiên rất có linh tính.
Nhưng mà cậu vẫn là nhịn không được muốn thử, cậu bước lên phía trước một bước.
Con mèo nghiệng đầu nhìn, cái đuôi xù lông mềm mại lắc lư.
Thẩm Chi Nhu xấu bụng chờ Thẩm Chi Phồn bị xấu mặt: “Lúc này khoảng cách của anh chưa đủ gần đâu, lại gần thêm một chút nữa chắc chắn là được.”
Thẩm Chi Phồn đối mặt nhìn con mèo nhỏ kia, trong lòng có chút không kìm được.
Ánh mắt này vô cùng xinh đẹp, lộng lẫy giống như những ngôi sao trong dải Ngân Hà.
Trong lòng cậu bỗng xuất hiện một ý nghĩa, ánh mắt mèo con ôn nhu như vậy, giống như cũng khát vọng cậu vậy.
Vì thế cậu lại tiến thêm một bước nữa.
Thẩm Chi Nhu đang sung sướng khi người bị gặp họa, âm thanh định phát ra đột nhiên im bặt, cô há hốc miệng nhìn.
Ánh sáng mặt trời dần buông xuống, ánh dương chiều ôn nhu sà xuống giống như một tấm sa vàng mỏng, trải dài bóng của cậu thanh niên xuống sàn nhà, bộ lông mềm như nhung của mèo nhỏ cũng bị nhuộm vàng. Chỉ thấy nó cao ngạo ngẩng đầu lên, trong ánh mắt mong đợi của Thẩm Chi Phồn, nó không một chút do dự nhảy vào trong lòng cậu thanh niên.
Hôm nay Thẩm Chi Nhu cảm thấy vô cùng ủy khuất.
Excuse me?
A, cả thế giới ra mà xem hai người này quen biết nhau nè, nhưng vì sao một chút thương hại con mèo nhỏ kia cũng không thèm cho cô vậy chứ, cô có sao làm điều gì sai sao?