-Yahhhh!! Tên khốn nhà anh dám nói như thế à!! Xí, bổn cô nương không thèm chấp loại suốt ngày bám chân bố mẹ xin tiền. – nó nói giọng khing thường…
Lần này cậu nói thật à muốn một phát đá tung con nhỏ xấc láo này bay sang tận bên kia Trái Đất… Cậu suốt ngày học với học, thời gian rảnh thì giúp bố tiếp quản tập đoàn, vậy mà nó lại nói cậu ăn bám. Thật là nhục nhã, nhục nhã a!!
-Nha đầu thối!! Nếu như không nể mặt bằng hữu ở đây là tôi đã một tay bóp chết cô rồi!! -Mặt cậu vô cảm lạnh lùng, tưởng chừng như cả căn phòng toán là hàn khí do cậu thoát ra. Không khí lúc này đây tưởng chừng như căng thẳng đến ngạt thở….Ấn tượng đầu tiên quả thật là cực kì tồi tệ…
-Quý Phàm!! Ngày mai chuẩn bị quần áo sang nhà tôi. Còn về cô, tôi sẽ không dễ dàng để yên đâu. – nói rồi cậu quay mặt bỏ đi. Để lại Quý Phàm mặt cắt không còn chút máu… ”Nha đầu Nhi!! Em gián tiếp hại bản thân rồi a”…
.
.
.
-Yahh!! Soái ca à! Em đổi ý rồi..
-Cái gì?? Đồi ý? Em muốn giết anh à?? -Quý Phàm cái mặt thộn ra trông đần hết chỗ nói…
-Anh không thấy tên khốn vừa nãy lăng mạ anh em ta thế nào à? Tên đó em dùng ngàn dao băm nát cũng không hả giận… – vừa nói nó nghiến răng ken két…
-Đã giúp thì giúp cho trót!! Chả thà em chỉ giả trai qua nhà hắn lau dọn sơ sơ một chút thui mà!! Còn việc học bên Anh thì ca ca sẽ giúp em hoàn thành một cách suất sắc…
-Phàm ca!! Anh vừa nôn ra câu gì thế?? Có cần em đút lại cho anh không?? -mặt nó hầm hầm. Gì mà ”giả trai”, gì mà ”lau dọn”. Nó nấu một gói mì tôm còn không xong, huống chi là…
Anh nó thở dài, đây quả là cực hình a!! Nha đầu bé bỏng của anh không chịu giúp anh chẳng khác nào là… cầm một con dao đâm anh mấy nhát…. -Nhi Nhi!! Trước tiên là em đổi cách xưng hô với Minh Khánh đi a!! Kẻo cậu ta phát giác thì khổ…-anh nó đổi chủ đề….
-Hừ!! Tên khốn…
-Không được
-Tên chết tiệt
-Không
-Tủ lạnh
-Không được
-Tàn nhẫn đ…
– K-H-Ô-N-G….-Quý Phàm nhấn mạnh. Tại sao Quý Nhi có thể dễ dàng nôn ra cả đống biệt danh như vậy??- Em thương anh thì giúp anh đi…
-Soái ca ca!! Không phải em không thương anh mà không không tài nào ưa nổi cái tên tủ lạnh di động đó, chỉ cần nhìn mặt cậu ta là em đã muốn sút một phát vào cái mặt dê của hắn rồi soái ca ạ!! -nó nhăn nhó…
-Chẹp!! Minh Khánh bảnh trai vậy mà em còn chê! Còn nói cậu ta là ”dê” à?? Nhi Nhi quả là đặc biệt a!! Cũng may là Nhi Nhi thông minh mới phù hợp với Minh Khánh, cậu ta chúa ghét những người vô dụng…
-Vô dụng?? -nó như vừa nghe ra điều gì đó thú vị lắm…-Ahahahahaha…
Quý Phàm dương như đang còn ”say giức mộng”, nghe tới giọng cười man rợ làm gà bay chó sủa liền quay ngoắt qua Quý Nhi nhìn thộn cả mắt…-Soái ca!! Anh yên tâm!! Nhất định em sẽ làm cho cậu ta nôn ra câu ”Tôi không cần cậu nữa” mới thôi!! Ahahaha!!
-Chẹp!! Minh Khánh, cậu gặp phải đối thủ rồi…-Quý Phàm lắc đầu…
.
.
.
Sáng khi chỉ mới 5h00, các người làm còn chưa rời khỏi giường thì hai vị thiếu gia tiểu thư đã lén la lén lút làm trò gì đó. Chỉ biết là khi hai tiểu quỷ này bắt tay hợp tác thì chắc chắc sẽ có trò gì đó… 99,9% không được bình thường…
-Này!! Bộ tóc giả đặt lệch rồi kìa…
-Búi cao chút coi, nhìn không giống con gái gì hết…
-Nè!! Mặc cái váy vô đàng hoàng…
-Caravat mà cũng không biết thắt a??
-Anh nói cài gì?? Sao anh lại không đi cạo râu hả?
-Tỉa tóc cao cao một chút
-Gớ cái bông tai đó ra coi…
Hai anh em líu lo cãi lộn làm rùm beng trong phòng thay đồ mà không thể nào dứt nổi cái miệng… Người này người kia cả hai đều không cảm thấy hài lòng khi nhìn thấy ”bản thân” mình đứng ở phía đối diện… Có lẽ vì hai anh em này quá tự sướng làm cả việc chuẩn bị mất cả hai tiếng đồng hồ…
-Này!! Anh không biết độn ngực a!!
-Nói gì? Chắc em biết bó ngực chắc…!!
Vâng!! Cuộc chiến kia vẫn còn tiếp diễn kéo đến bàn ăn… Hai anh em này quả là kì tích a, không nhận ra ai thật ai giả… Cả cha mẹ đứt ruột sinh ra chưa chắc đã biết, huống hồ chi. Nhưng quả là vẫn không thể qua mắt một người…
-Tiểu thư!! Thiếu gia!! Hai người lại định bày trò gì sao?? – một giọng nói ấm áp vang lên ở phía dưới đại sảnh…Nó mừng rỡ khi thấy Thiên Nhã, vội vã nhảy vào ôm chầm lấy anh…Ngoài Thiên Nhã ra, trước giờ chưa có ai đoán được trò của tụi nó…
Thấy nó ôm chầm Thiên Nhã, mọi người làm đều trố mắt ra nhìn?? Chuyện gì vậy a? Tại sao thiếu gia của họ lại ô chầm tài xế Bạch gia – Thiên Nhã thế kia??
-Tiểu thư! Như vậy nguy hiểm lắm!! – Thiên Nhã trách yêu nó…
Ạch!! Cái gì thế này?? Người đang ôm Thiên Nhã là tiểu thư sao?? Đến đây mọi người đã vỡ lẻ…-Chủ nhân của họ lại giở trò rồi đấy!!…
-Thiên Nhã!! Chúng em định hoán đổi trong một thời gian ngắn!! Giữ bí mật giùm em nhế!! – Quý Phàm cười xòa…Mấy làn trước cũng là Thiên Nhã nhận ra nhưng lại không nói cho lão gia nghe. Vâng!! Kết cục đó là một hợp đồng hàng tỉ của Bạch Kiêm không cách mà bay mất…Thiên Nhã gật nhẹ đầu!! Vì anh biết dù có cản thì họ cũng chả thèm nghe…
-Còn mấy người nữa!! Lo làm việc đi!! Nhớ ngậm chặt cái mồm vào đấy!! Đến tai cha mẹ tôi thì chuẩn bị về quê trồng rau đi!! – Quý Phàm hằn giọng với đám người làm trong nhà…Người nào người nấy run lẩy bẩy, thiếu gia vẫn khó tính như vậy kể cả trong bộ dạng của một cô gái đáng yêu thế kia ư??
-Nhìn cái gì? Không nghe tôi nói à?? Tôi móc hết mắt ném cho Bảo Bảo (con chó sói của Bạch gia nuôi) ăn bây giờ…
Ai da da!! Số người trước giờ Quý Phàm đối xử tử tế quả là chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay a!!! Hình như xếp đầu là Nhi Nhi, Thiên Nhã, ba, mẹ, Minh Khánh, Bảo Bảo rồi đến Vũ Cường…
-A!! Vũ Cường!! -như kịp nhớ ra gì đó quan trọng vội hét lên!!-Nhi Nhi!! Khi ở bên Minh khánh em phải cẩn thận với Vũ Cường đấy!!- cái tên ấy đánh hơi mùi con gái kinh lắm, xơ xẩy là lộ ngay!! Hơn nữa cậu ta còn rất ăn chơi, như vậy thì Nhi Nhi của anh không phải sẽ thiệt thòi à??
-Vũ Cường à?? Em nhớ rồi Phàm ca!!- nó gật đầu cái rụp rồi đi mất…Vậy mà Quý Phàm vẫn gọi í ới theo…-Nếu hắn đến gần em cứ một phát làm hắn mất khả năng sinh sản cho anh!! Nhớ đấy!!
-Em nhớ rồi mà Phàm ca!! Cẩn thận!! Nó cười…-Em yêu ca ca!!
-Em cũng vậy Nhi Nhi!! Cẩn thận đấy!! Anh yêu em, nha đầu!! -Quý Phàm dịu dàng…
Từ nhỏ cả hai đã không mấy khi nghe được những lời này từ ba mẹ nó. Nghe anh trai/em gái nói như vậy thật là ấm lòng, thật là hạnh phúc….
.