[BJYX] Gió Mặt Trời

Chương 1: Tàn tích máy bay (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1

Tiêu Chiến thức hai đêm để chỉnh sửa ảnh, tổng cộng chỉ ngủ có 3 tiếng, sau đó vội vàng bàn giao công việc trong tay, qua loa nhét đồ vào hành lý, khó khăn lắm mới tìm ra chiếc áo khoác năm ngoái sau khi giặt sạch đã không còn mặc lại. Anh mặc chiếc áo ấy vào, nhanh chóng ra khỏi nhà. Trời còn chưa sáng, vệt phản quang trên áo khoác đặc biệt nổi bật.

Đầu cũng không gội, đến nơi rồi hẵng tính, mặt cũng có thể rửa ở sân bay. Thật sự quá buồn ngủ, anh rất mong chờ khi nghĩ đến việc có thể đánh một giấc 8 tiếng trên máy bay. Trước giờ anh chưa từng qua loa tùy tiện như vậy, có chút kinh ngạc với chính mình, hóa ra như thế này cũng không tệ.

Lúc đổi chuyến ở Copenhagen, anh nhìn thấy tin nhắn của Hoàng Tiêu hỏi anh đã lên kịp chuyến bay chưa.

Anh đã quay lại Bắc Âu, nối chuyến ngồi máy bay thêm 3 tiếng nữa sẽ đến Iceland. Hoàng Tiêu “mama” gửi cho anh một chuỗi biểu cảm, cuối cùng vẫn là khen ngợi nhiều hơn chế nhạo. Vốn dĩ Hoàng Tiêu không đồng ý việc anh đến Iceland lần này, nói tính anh rất dễ thấy cảnh mà đau lòng. Nhưng Tiêu Chiến lại nói, đau lòng thì cứ đau lòng thôi, mà cũng không đúng, đau buồn gì đó đều đã qua rồi. Ai lại có tiền mà không muốn kiếm chứ?

Thật sự có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Hơn nữa, anh cũng không thiếu chút tiền này.

Tiêu Chiến không muốn giải thích quá nhiều, bản thân anh còn chưa nghĩ thông suốt lý do đâu. Dù sao hôm đó trong vòng bạn bè có người đăng tin tuyển dụng của đoàn phim, anh vừa nhìn thấy địa điểm quay là Iceland, không hề nghĩ ngợi đã lập tức nhấp vào hộp thư, gửi sơ yếu lý lịch cùng tác phẩm. Anh còn đặc biệt nói rõ bản thân đã từng một mình đi du lịch vòng quanh Iceland, rất quen thuộc với hoàn cảnh quay phim ở đó. Quả nhiên, chưa đến 2 ngày, nhà sản xuất đã liên lạc, nói rằng nhiếp ảnh gia thực hiện bộ ảnh lần này không ai khác chính là anh.

Hai bên trao đổi công việc qua điện thoại hồi lâu, thì ra đối phương muốn mặc cả, còn đưa ra giá thấp vô cùng. Tiêu Chiến tức giận đến mức nghiến răng, nhưng cuối cùng vẫn giả vờ vui vẻ đồng ý. Quả thật có chút không coi trọng mình, làm ở Bắc Kinh nửa tháng còn có giá hơn so với nhận công việc như thế này.

Lúc hạ cánh xuống sân bay Reykjavik (1) đã là nửa đêm, trời vẫn mưa lớn giống lần đầu tiên anh đến đây. Xe buýt đêm chỉ có mình anh, kéo theo một chiếc vali to nặng. Tài xế người Iceland với hàm râu quai nón suốt quãng đường đều im lặng, trên đường đừng nói là bóng người, ngay cả một chiếc xe cũng không có.

*Reykjavik: thủ đô của Iceland.

Ngoan ngoãn nằm ở nhà nửa tháng có gì không tốt, tại sao phải vượt nửa vòng trái đất đến nơi quỷ quái này? Một năm trước, Tiêu Chiến cũng tự hỏi bản thân như vậy. Chỉ có điều lần đó anh ngồi xe buýt đến trung tâm thủ đô Reykjavik, lần này theo hướng ngược lại đi thẳng đến trấn nhỏ Vik (2).

*Vik là một thị trấn nhỏ ở cực nam của Iceland, nằm trên đường vành đai chính, cách thủ đô Reykjavik khoảng 180km về hướng đông nam. (Wikipedia)

Một lần lại một lần, liên tiếp bị đánh bại.

Anh đã ngủ đủ giấc trên máy bay, lúc này đặc biệt tỉnh táo, đeo tai nghe, nghe bài hát < Ladies And Gentlemen We Are Floating In Space > không ngừng được phát đi phát lại, cảm thấy không mất bao lâu đã đến Vik rồi.

Hiếm khi thấy được một Vik trời quang đãng, không khí rất tốt, gió đêm không lạnh, chỉ là tóc mái của anh cứ bết dính vào trán rất khó chịu, dù sao cũng đã 4 ngày chưa gội đầu.

Tiêu Chiến bước vào khách sạn duy nhất ở thị trấn Vik, lấy hộ chiếu ra để làm thủ tục nhận phòng. Khách sạn là do đoàn làm phim đặt, tiêu chuẩn tạm được, một năm trước anh cũng ở chỗ này. Các thành viên khác trong đoàn đã đến vào sáng nay, Tiêu Chiến là người cuối cùng. Anh không ngờ vừa ra khỏi thang máy đã gặp người quen.

“Anh…vừa mới đến?”

Một năm không gặp, Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, trái lại không hề có cảm giác xa cách. Cũng may không có thái độ đó, nếu không sẽ như người dưng. Anh sợ nhất là hai người quen biết lại xem nhau như kẻ xa lạ.

“Ừ, em cũng theo đạo diễn Trương đến đây quay quảng cáo à?” Tiêu Chiến tháo một bên tai nghe, tai còn lại vẫn đang phát bài nhạc kia. Anh cho tay vào túi chỉnh nhỏ âm lượng, giả vờ tỏ vẻ bình tĩnh.

Giả vờ bình tĩnh, là một trong những kĩ năng diễn xuất tốt nhất của anh.

“Ừ, em đến để ghi âm. Anh là nhiếp ảnh gia nhập đoàn muộn mà mọi người nói?”

Tiêu Chiến gật đầu: “Anh có việc riêng, làm xong mới vội vàng chạy đến nên không bay cùng chuyến với mọi người.”

Thành thật mà nói, Tiêu Chiến không ngờ Vương Nhất Bác cũng có mặt trong đoàn phim này. Bất ngờ này thật cmn quá sức chịu đựng mà.

Vương Nhất Bác mặc đồ ngủ rộng thùng thình, người vẫn gầy như thế. Cậu miệng ngậm bàn chải, lững thững đi về phía máy giặt tự phục vụ ở cuối hành lang. Chắc hẳn cậu cũng vội chạy để kịp chuyến bay, ngay cả quần áo cũng chưa kịp giặt.

Đây là một tin tức tốt, đồng nghĩa với việc hiện tại không có ai ở bên cạnh chăm lo cuộc sống cho cậu. Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến trong lòng thoáng chút dễ chịu, song anh không dám nghĩ nhiều, dù sao vẫn chưa tới lúc.

“Anh ở phòng nào? Em 205.” Vương Nhất Bác nói.

Sau một năm, Vương Nhất Bác cuối cùng đã ở tại khách sạn mà trước đây cậu không thuê. Càng kì diệu hơn nữa là Tiêu Chiến ở ngay phòng bên cạnh.

“206.”

Vương Nhất Bác vẻ mặt không thay đổi, khẽ gật đầu: “Sáng mai bắt đầu làm việc, anh biết chưa?” Thật ra, cậu vốn dĩ muốn nói ngày mai bắt đầu làm việc, anh nghỉ ngơi sớm một chút. Ăn nói vụng về, nói được một nửa lại sửa lại. Kì lạ, bình thường cậu có nói lắp như vậy bao giờ?

“Đã biết.” Tiêu Chiến mặc dù đến muộn, nhưng cũng không đến mức chưa xem lịch trình. Anh hất cằm một cái, xem như chào tạm biệt Vương Nhất Bác, quẹt thẻ vào phòng, soi gương rồi mới thấy hôm nay mình thật xấu.

Lòng ngập tràn hối hận, sớm biết như vậy lúc ở sân bay Copenhagen đã tranh thủ sửa soạn một chút rồi.

2

Lần đầu tiên gặp Vương Nhất Bác là trong đống tàn tích của máy bay ở gần thị trấn Vik.

Hôm đó, Tiêu Chiến định dạo quanh Reykjavik, hôm sau sẽ đi về hướng đông. Không hiểu sao lại mất ngủ, ở trong phòng vô cùng nhàm chán, mới sáng sớm, anh đã rửa mặt rồi ra ngoài. Kết quả dọc đường đi chẳng có cửa tiệm ăn sáng nào mở cửa, khắp phố chỉ có các đôi nam nữ rời khỏi vũ trường với bộ dạng say khướt uể oải, vui vẻ chào tạm biệt nhau. Hôm ấy, vừa đúng là cuối tuần.

Dường như cả thế giới đều đang vui vẻ, ngoại trừ anh.

Cũng không phải, ít nhất vẫn còn một người cũng đang đau lòng giống anh. Là người vợ mà anh vừa làm xong thủ tục ly hôn ở trong nước.

Anh đói muốn chết rồi, dù sao hôm qua chỉ ăn có một bữa dở tệ trên máy bay. Cũng may đầu đường có cửa hàng tiện lợi 24 giờ, có thể mua được hotdog thịt cừu nóng hổi. Lúc ăn hotdog, anh quyết định phải nhanh chóng rời khỏi thành phố này.

Tiêu Chiến ăn hai cái hotdog rồi trở về khách sạn thu dọn hành lý, sau đó ngồi phương tiện công cộng đi thuê xe. Ở Iceland, nếu bạn không thuê một chiếc xe, bạn sẽ không thể đi đâu được. Trong lúc chờ thuê, anh tranh thủ đặt khách sạn ở Vik, rất nhanh đã tìm được, vì ở Vik cũng chỉ có một khách sạn duy nhất. Khi chất được hành lý lên xe cũng đã quá giờ cơm trưa, anh nóng lòng rời đi, định gắng nhịn khi đến nơi sẽ ăn luôn.

Rời khỏi Reykjavik không bao lâu, trời bắt đầu đổ mưa. Mưa càng lúc càng lớn, cần gạt nước liên tục hoạt động, cố gắng lau đi từng đợt nước xối trên kính chắn gió. Thời tiết của Iceland dường như không chào đón anh.

Trên quốc lộ 1 có rất nhiều ô tô đang lưu thông, do thời tiết thất thường của nơi đây, cục giao thông vận tải địa phương yêu cầu tất cả các phương tiện phải bật đèn pha. Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào những chiếc xe phía đối diện, từng chiếc một gầm thét lao vút qua bên cạnh như thể đang cười nhạo anh.

Đến ngã ba phía trước rẽ vào sẽ cách bãi tàn tích máy bay (3) không còn xa. Đây là một trong số ít những điểm tham quan đếm trên đầu ngón tay nằm trong kế hoạch du lịch của Tiêu Chiến. Gió thổi nhẹ hơn một chút, mưa vẫn rơi, bầu trời âm u. Anh lấy một chiếc áo mưa từ cốp xe, mặc vào rồi đi bộ đến đống tàn tích.

Rõ ràng anh đã đánh giá thấp khoảng cách từ bãi đậu xe đến xác máy bay. Dưới chân là bãi cát đen do đá núi lửa phong hóa tạo thành, không nhìn thấy được điểm đầu, nhưng có một con đường nhỏ hướng về phía xa, có lẽ là do các du khách giẫm lên đi mãi mà thành.

Tiêu Chiến đi dọc theo con đường nhỏ, trên đường đi gặp từng tốp khách du lịch đang quay trở về. Càng đi càng sâu mà lại không thấy bóng dáng xác máy bay đâu. Mưa vẫn rơi không ngừng, mắt thấy trời sắp tối, Tiêu Chiến có chút ủ rũ. Xem chỉ đường thì phát hiện không có tín hiệu, muốn hỏi thăm người đi đường xem còn bao xa nhưng lại không muốn nói chuyện với người lạ. Càng đi càng ít người, không biết đi bao lâu, cuối cùng nhìn thấy một bóng trắng ở phía xa xa. Đó hẳn là lớp vỏ kim loại của máy bay phản chiếu ánh trăng mờ ảo xuyên qua các tầng mây. Ngoại trừ một điểm nhỏ đó, những nơi khác đều bao trùm một màu đen.

Anh quay đầu lại, phía sau càng đáng sợ hơn, đã sớm hóa thành một vùng đất hoang vu chìm trong bóng tối.

Tiêu Chiến cúi đầu nhìn chiếc áo khoác màu trắng sữa trên người, phía trên có dải phản quang màu bạc. Thời khắc này, bản thân cùng xác máy bay kia thật giống nhau, lẻ loi lang thang trên hòn đảo giữa Đại Tây Dương rộng lớn.

Dầm mưa suốt một đường đến lạnh thấu xương, anh ngửa mặt lên trời để mưa đá không ngừng vỗ vào hai bên gò má. Thật mẹ nó kích thích mà, hôm nay cho dù có chết ở chỗ này, đoán chừng cũng sẽ không có người biết.

Nghe nói đây là một chiếc máy bay quân sự của Mỹ vào những năm 1970. Trong lúc bay gặp phải thời tiết xấu lại hết nhiên liệu, phải hạ cánh khẩn cấp ở chỗ này.

Nhiên liệu của Tiêu Chiến cũng gần cạn kiệt. Anh không hiểu nổi tại sao có người muốn chụp hình cưới ở đây, không thấy xui xẻo à?

Tiêu Chiến là một nhiếp ảnh gia, việc phân tích hoàn cảnh quay chụp đã trở thành một loại bản năng. Anh không thể không thừa nhận nơi đây rất thích hợp để chụp hình. Bốn bề đều là bãi cát đen mênh mông, cho dù là từ hướng nào, cũng có thể tìm được góc máy bay đẹp nhất. Bất kể là thời điểm nào, bất kể mặt trời đang ở đâu, đều có thể tận dụng ánh sáng tự nhiên một cách tối đa.

Trừ phi không có ánh sáng như vào những hôm không trăng hoặc giữa đêm đen. Khi ấy, đây sẽ chỉ là một đống sắt vụn, máy ảnh dù có tốt đến đâu cũng không thể nào chụp được.

Đi dưới mưa hơn một tiếng đồng hồ chỉ để đến xem một đống sắt vụn. Anh thầm nghĩ chuyến đi này còn gì có thể tệ hơn nữa không. Đúng là tức đến bật cười.

“Người Trung Quốc?”

Một cái đầu bất ngờ xuất hiện từ trong buồng lái vỡ nát khiến anh bị dọa một phen.

Tiêu Chiến ngây ngốc gật đầu, không ngờ lúc này ở đây vẫn còn người, hơn nữa còn là người Trung Quốc.

Người kia hai ba bước nhảy khỏi khoang máy bay, trong tay cầm một vật gì đó lông xù. Áo khoác trên người cậu rất mỏng, khuôn mặt dưới mũ len đỏ bừng vì lạnh. Có thể do người quá gầy nên nhìn vào như đang bơi trong quần áo, khiến trang phục trông có vẻ mỏng manh.

“Anh có mang theo đồ ăn không?”

Người nọ không hề khách sáo đi thẳng vào vấn đề.

Tiêu Chiến tìm khắp người hồi lâu, chỉ mò được nửa bao thuốc lá: “Chỉ có cái này, hút không?”

Thanh niên lắc đầu, lấy từ trong túi Nike màu trắng sau lưng ra một gói bánh quy: “Tôi còn tưởng nếu anh có đồ ăn thì chúng ta cùng nhau chia sẻ. Vậy anh ăn chút bánh quy của tôi đi.”

Tiêu Chiến cảm thấy người này thật thú vị. Anh dùng đầu ngón tay bẻ một miếng, vụn bánh rớt xuống hòa vào bãi cát đen mất dấu.

Vùng đất hoang vu đêm xuống không hề yên tĩnh. Hạt mưa đập vào lớp vỏ kim loại của máy bay gây ra âm thanh vang dội. Tiêu Chiến vẫn đang mặc áo mưa, đi xung quanh xác máy bay vài vòng rồi mới bước vào buồng lái. Bên trong trống rỗng, giày anh giẫm lên sàn phát ra tiếng vang.

“Có lửa không?” Tiêu Chiến hỏi.

Người kia đứng sát bên cạnh, đeo một cặp tai nghe lớn, đang nghịch thiết bị gì đó trong tay, không nghe Tiêu Chiến hỏi chuyện.

Tiêu Chiến dùng chút pin ít ỏi còn sót lại mở Google Maps, tín hiệu rất yếu, nơi này cách bãi đậu xe khoảng 4 km.

Đi bộ 4 km trong mưa không phải là không thể, vấn đề là đêm tối mịt mù, trên đầu và dưới chân đều một màu đen, điện thoại sắp hết pin, con đường nhỏ lúc trước cũng không nhìn thấy nữa, muốn thuận lợi tìm được bãi đậu xe là chuyện gần như không thể nào.

Anh cau mày thở dài. Người kia cuối cùng cũng tháo tai nghe xuống, thu hồi thiết bị trên tay, dường như nhì thấu những gì anh đang nghĩ: “Con đường này không có tín hiệu, không thể dò bản đồ. Nếu anh không có đèn pin công suất mạnh, tối nay đừng nghĩ đến chuyện quay lại.”

“Vậy cậu có bật lửa không?” Tiêu Chiến hỏi.

Đối phương lắc đầu.

Ngay cả thuốc cũng không thể hút. Chuyến du lịch này của anh quả nhiên vẫn còn có thể tệ hơn.

(1) Reykjavik

chapter content

chapter content

(2) Thị trấn Vik (Vík í Mýrdal)

chapter content

(3) Xác máy bay (Sólheimasandur, Iceland)

chapter content


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.