Kế bên studio chụp ảnh có một tiệm Starbucks, Mạc Nguyệt Lãng chưa nói muốn uống loại cà phê nào, Lục Phong Thanh chỉ có thể cố gắng suy đoán sở thích của hắn.
Đầu tiên cậu nghĩ đến Americano đá, đơn giản, hào phóng, giống như phong cách của Mạc Nguyệt Lãng và tác phong làm việc đặc biệt của hắn. Nếu như sữa và siro là nguyên liệu đặc trưng, thì Americano đá không thêm đường, không thêm sữa rất phù hợp với tính cách lãnh đạm của Mạc Nguyệt Lãng.
Nhưng mà lúc đến quầy order, Lục Phong Thanh đột nhiên đổi ý. Nhìn giá cả trên menu, Americano là món có giá thấp nhất, nếu như cậu đem về ly cà phê này, Mạc Nguyệt Lãng có cảm thấy cậu rất nghèo không?
Lục Phong Thanh biết suy nghĩ này rất điên rồ, bởi vì nếu so sánh với Mạc Nguyệt Lãng, cậu thật sự là một cậu nhóc nghèo. Nhưng ít ra ở ngoài mặt, cậu không muốn bị bại lộ rõ ràng đến vậy.
Sau khi loại đi lựa chọn đầu tiên, Lục Phong Thanh không khỏi nghĩ đến lúc gặp Mạc Nguyệt Lãng ở sân bay.
Với người quen, khi tâm trạng Mạc Nguyệt Lãng tốt sẽ kể chuyện cười, không giống biểu hiện trước mặt người lạ. Cho nên nói, Mạc Nguyệt Lãng thực sự hai mặt.
Cẩn thận nghĩ lại một lúc, thực sự là như vậy. Một mặt hắn rất âm trầm, bên người còn không có trợ lý, mặt khác hắn là siêu mẫu quốc tế được mọi người chú ý, tùy tiện đi đến đâu cũng sẽ là tiêu điểm, chỉ là hai điều này cho thấy bản thân hắn vô cùng mâu thuẫn.
Từ góc độ này, xem ra nói hắn đẹp trai lạnh lùng cũng không đúng.
“Chào ngài.” Thu ngân cắt đứt suy nghĩ của Lục Phong Thanh, cậu liếc lại giá cả lần nữa, quyết tâm gọi món: “Cho tôi một ly Macchiato Caramel đá.”
Cẩn thận suy nghĩ tính cách của Mạc Nguyệt Lãng, cách Lục Phong Thanh chọn cà phê vô cùng đơn giản, Mạc Nguyệt Lãng là siêu mẫu tuyến đầu, chắc hẳn sẽ thích Macchiato gì đó.
Lúc Lục Phong Thanh mang theo một ly Macchiato Caramel đá trở về studio, Mạc Nguyệt Lãng đang trong phòng trang điểm. Mặc dù ngoại hình hắn khi không trang điểm đã hơn hàng loạt sao nam nhưng không có nghĩa là hắn cần cân nhắc đến người khác, từ chối phát huy hết sức sự đẹp trai của mình.
Lục Phong Thanh vẫn tò mò không biết ngũ quan nào trên khuôn mặt Mạc Nguyệt Lãng đặc biệt nhất để hắn có thể đẹp trai như vậy.
Lúc đầu, cậu nghĩ cặp con ngươi màu xám tro là đặc biệt nhất, vậy mà bây giờ Mạc Nguyệt Lãng đang nhắm mắt trang điểm, hắn vẫn đẹp trai đến mức khiến người khác ghen tị, lúc này cậu mới kịp phản ứng, căn bản trên mặt Mạc Nguyệt Lãng không có điểm nào đặc biệt, bởi vì các bộ phận đều hòa hợp với nhau.
“Quay về rồi sao?” Mạc Nguyệt Lãng mở nửa mắt, nhìn về phía Lục Phong Thanh. Hắn hơi nâng cằm lên, khóe mắt rủ xuống, từ một bên mặt nhìn tới, quả thực rất phong tình.
Tuy Lục Phong Thanh miễn dịch với trai đẹp, nhưng trong lòng cũng không khỏi giật mình, không dám đối diện quá lâu. Cậu đặt cà phê lên trên bàn trước mặt Mạc Nguyệt Lãng, ánh mắt mất tự nhiên nhìn chằm chằm túi cầm tay nói: “Không biết anh thích gì nên mua một ly Macchiato Caramel đá.”
Lục Phong Thanh không thấy phản ứng của Mạc Nguyệt Lãng, cũng không biết hắn có hài lòng không. Nhưng xét về sự im lặng kéo dài một lúc lâu sau đó, Mạc Nguyệt Lãng… Đại khái không hài lòng.
“Được rồi.” Mạc Nguyệt Lãng nhẹ nhàng nói một câu, đưa tay về phía Lục Phong Thanh, “Đưa điện thoại di động cho tôi.”
“A?” Lục Phong Thanh ngẩn ra.
“Thêm Wechat.” Mạc Nguyệt Lãng nói, “Chuyển khoản cho cậu.”
“À.” Một ly cà phê hết ba mươi tệ, nói không đau lòng là giả. Lục Phong Thanh trung thực mở khóa điện thoại, đưa cho Mạc Nguyệt Lãng.
Mạc Nguyệt Lãng nhập một chuỗi ID Wechat trên thanh tìm kiếm của Wechat, nhấn thêm bạn bè, sau đó trả điện thoại di động lại cho Lục Phong Thanh. Hắn tùy tiện nhìn Lục Phong Thanh một chút, nói: “Lát nữa thêm bạn sau.”
Thêm Wechat là do Mạc Nguyệt Lãng đề nghị, Lục Phong Thanh không sợ bị hắn quỵt nợ. Mạc Nguyệt Lãng bên kia đang tiếp tục trang điểm, Lục Phong Thanh không có gì làm ngồi ở một bên.
Vừa nãy không chú ý, bây giờ rảnh rỗi Lục Phong Thanh mới để ý thấy cậu đặt ly cà phê kế bên một quyển sổ da to bằng lòng bàn tay, ở giữa kẹp một cây bút máy đã thấy lúc trước.
Mặt trước của quyển sổ phía trên cây bút đã được sử dụng, vài trang giấy có nét mực thấm ra ngoài mép, lề giấy, không giống như viết chữ, có lẽ là vẽ vời.
Lục Phong Thanh không nghĩ nhiều, nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Chốc lát sau, chuyên gia trang điểm thở phào nhẹ nhõm, lúc này ở bên kia phông nền, sân khấu, ánh đèn, nhân viên đã sẵn sàng, chỉ chờ Mạc Nguyệt Lãng.
Người phụ trách nhãn hàng trao đổi yêu cầu chụp ảnh với Mạc Nguyệt Lãng, tóm lại là muốn khuôn mặt hắn được chú ý nên sắp đặt hai tay Tống Ninh di chuyển xung quanh mặt hắn.
Mạc Nguyệt Lãng không đen mặt như lúc sáng, nhưng tâm trạng cũng không tốt hơn bao nhiêu, Tống Ninh ở bên cạnh mới vừa giơ tay lên, hắn liền mặt lạnh nhìn Tống Ninh, cảnh cáo: “Đừng đụng vào mặt tôi.”
Tống Ninh nở nụ cười: “Em sẽ cố gắng.”
Kết quả khi thợ chụp ảnh mới vừa giơ camera lên, ngón tay Tống Ninh liền xoa gò má Mạc Nguyệt Lãng, Mạc Nguyệt Lãng nhíu mày hất tay Tống Ninh sang một bên, trầm giọng nói: “Cậu làm gì đó?”
Người phụ trách nhãn hàng nhanh chóng bước tới giảng hòa: “Thầy Mạc, không chạm tay vào sẽ không đạt hiệu quả cao.”
Mạc Nguyệt Lãng không chút dao động: “Vậy các anh tự nghĩ cách đi.”
“Không phải,” Người phụ trách nhãn hàng bị làm khó nói, “Chỉ là nhẹ nhàng đụng, cũng không đến nỗi phản cảm nhỉ.”
Tiêu chuẩn phản cảm mỗi người mỗi khác, Lục Phong Thanh mặc dù chỉ là người đứng xem, nhưng cũng cảm thấy cách nói chuyện của người phụ trách rất khó chịu. Quả nhiên, Mạc Nguyệt Lãng trầm mặt, vô cảm nói: “Đây là giới hạn của tôi.”
Mạc Nguyệt Lãng đã nói đến đây, người phụ trách nhãn hàng không tiện tiếp tục kiên trì nữa, dù sao hắn chỉ là người làm công, không dám đắc tội với người khác. Hắn lấy điện thoại di động ra, khúm núm nói: “Vậy để tôi xin chỉ thị của cấp trên.”
Mới chụp ảnh hai phút, tiến đột nhiên bị đình chỉ, Lục Phong Thanh nghe bên cạnh có người khẽ bàn luận, nói lần trước gặp Mạc Nguyệt Lãng chụp quảng cáo, rõ ràng rất dễ nói chuyện, hôm nay không biết xảy ra chuyện gì, vừa đến đã làm khó người phụ trách.
Lục Phong Thanh mơ hồ cảm thấy việc này có liên quan đến Tống Ninh, nhưng tính cậu không nhiều chuyện, nên cũng không nghĩ nhiều.
Khi người phụ trách nhãn hàng đang trao đổi với cấp trên, mọi người đang trò chuyện và thu xếp thiết bị, Lục Phong Thanh không có việc gì làm, đang định xem có giúp được gì không thì đột nhiên có người vỗ bả vai cậu: “Cậu là người của Nhạc Ngu hả? Bên kia có rác, cậu giúp dọn dẹp một chút đi.”
Lục Phong Thanh quay đầu lại, phát hiện cậu ta là người mở cửa lúc sáng, chắc hẳn là nhân viên quản lý studio này. Studio này là sản nghiệp của Nhạc Ngu, lẽ ra người phụ trách của Nhạc Ngu phải thu dọn rác nhưng Lục Phong Thanh sáng sớm đã đến đây, rõ ràng là người mới chưa hiểu chuyện, chắc hẳn vì thế nên bị sai đi làm việc vặt.
Có điều Lục Phong Thanh cũng không tức giận, bởi vì cậu vốn đến đây để làm việc vặt.
Cậu cầm lấy thùng rác bên cạnh bàn, đem giấy bọc và hộp thức ăn mọi người để lại ném vào thùng rác, đến khi cậu dọn sạch sẽ rác trên bàn thì thùng rác trên tay đã đầy.
Để lại cái thùng đầy rác ở đây cũng không được, cậu buộc chặt túi rác, tìm người hỏi vị trí của thùng rác lớn, theo hướng của người kia chỉ, đi đến cửa sau studio.
Cửa sau studio là cửa kéo kim loại dày nặng, Lục Phong Thanh chưa từng đến đây, cũng không biết cửa sau hướng ra đâu, cậu mang theo túi đẩy cánh cửa kim loại. Kết quả một giây sau, một giọng nam không báo trước lọt vào tai cậu: “Không phải anh thích em dùng tay giúp anh ra nhất sao?”
Lục Phong Thanh nhất thời cứng đờ tại chỗ, bởi vì cậu ý thức được mình dường như không nên xuất hiện ở đây.
Bên ngoài cửa sau là sân nhỏ có thể chứa ba đến bốn người, hai bên có ba bậc thang, là nơi thích hợp để hóng gió và hút thuốc. Mạc Nguyệt Lãng ra đây hẳn để hóng gió, Tống Ninh lại theo ra ngoài, hay là hai người hẹn trước nói chuyện, nói chung là du có thế nào, trước mắt Lục Phong Thanh cũng không nên ra đây.
Hơn nữa vừa nãy Tống Ninh nói cái gì?… Dùng tay làm?
Lục Phong Thanh tuy rằng đơn thuần thành thật, nhưng không phải kẻ ngốc. Kết hợp với các dấu hiệu trước đó, cậu dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra được, Mạc Nguyệt Lãng và Tống Ninh từng là người yêu, hơn nữa Mạc Nguyệt Lãng thích tay Tống Ninh, thích Tống Ninh dùng tay giúp hắn…
Đây là cái gì chứ, lượng thông tin quá nhiều rồi.
Vẻ mặt Lục Phong Thanh phức tạp nhìn thùng rác phía dưới bậc thang, sợ hãi nói: “Tôi… Đến đây vứt rác.”