Đến lúc Trần Diệc Tâm ngất đi Thiệu An cũng vẫn chưa buông, tính khí còn chôn bên trong, Thiệu An lau đi nước mắt trên mặt Trần Diệc Tâm, không đành lòng tiếp tục giày vò cậu, chỉ có thể không cam tâm mà rút ra, lấy áo khoác bọc lấy Trần Diệc Tâm, sau khi mở cửa xe liền ôm người rời khỏi, rồi vào thang máy đi lên lầu.
Trần Diệc Tâm vẫn nhắm nghiền mắt rúc vào lòng Thiệu An, dường như rất mệt mỏi, nhưng trong lúc mơ mơ màng màng nhận ra Thiệu An mang mình vào phòng tắm, cậu lại rất kháng cự. Thiệu An chỉ có thể đặt đối phương lên giường trước, ngồi bên mép giường, dùng chăn mỏng đắp lên người cậu phòng lạnh.
Qua hồi lâu Trần Diệc Tâm cũng không nhúc nhích, Thiệu An nghĩ có lẽ cậu đã say ngủ rồi, không muốn quấy rầy, thân dưới của hắn còn rất phồng, nên muốn đi dội chút nước lạnh tìm về sự tỉnh táo.
Động tác hắn đứng dậy rất khẽ, nhưng Trần Diệc Tâm vẫn cảm nhận ra, ngẩng đầu nhìn về phía Thiệu An. Ánh mắt của cậu tuy mở mà không quá sáng rõ, miệng khẽ há như muốn nói điều gì, Thiệu An ngồi xuống lần nữa, nhưng ngồi xuống xong lại cảm thấy vẫn còn khoảng cách, bèn dứt khoát ngồi xuống sàn nhà, vừa tầm mắt đối mắt cùng Trần Diệc Tâm.
Trần Diệc Tâm từ từ xê dịch, đến gần Thiệu An mơ màng nói điều gì, Thiệu An không nghe rõ, cũng không hỏi lại, chỉ sáp lại thật gần, gần đến nỗi nghe rõ hơi thở của đối phương.
“Thật ra em đã nói với Mê Mẩn rằng, em là coeur của anh. Cho dù anh kết hôn cùng ai, coeur của anh cũng sẽ vĩnh viễn đặt ở nơi em.”
Thiệu An hỏi cậu: ” ‘cơ~ rờ’ là cái gì.”
Trần Diệc Tâm thò tay ra khỏi chăn, chọc nhẹ lên lồng ngực Thiệu An rồi lui về.
“Tâm đó.” Trần Diệc Tâm nói, “Em là tâm của anh.”
Một khắc đó Thiệu An cảm thấy trước mắt mình là một khoảng mê man, hắn có thể nghe được tiếng trái tim đang đập, là động, là sống.
Trần Diệc Tâm hỏi: “Em nói vậy, có phải quá tự mình đa tình hay không.”
“Không.” Giọng Thiệu An rất trầm, khiến người nghe có cảm giác thật an toàn, “Em nói đúng, em là coeur của anh.”
Trần Diệc Tâm nghe xong liền cười, nhưng rồi nụ cười dần dần phai đi, ánh mắt cũng lấp lóe, chỉ là không rơi nước mắt.
“Vậy thì anh, có thể đừng nói những lời đó hay không?”
Căn phòng vốn tĩnh lặng, sau khi lời vừa dứt, càng tĩnh lặng như tờ.
“Là lời hỏi em, người khác từng gặp em hay chưa, từng thao em hay chưa ấy.” Lúc Trần Diệc Tâm nói ra, tâm tình kích động vô cùng, “Trước kia bọn mình đã từng ước pháp tam chương, em không thích… không, em ghét anh nói những lời dò xét nghi hoặc ấy, ngày đó anh bảo em trò chuyện với người khác, em biết anh chỉ trêu đùa, nhưng thật sự, chẳng buồn cười một chút nào.”
“Chẳng buồn cười chút nào, em nghe được rất buồn. Rõ ràng em chỉ có anh, hiện tại và mai sau cũng chỉ có mình anh.”
Thiệu An đau lòng, sợ Trần Diệc Tâm rơi lệ, vội vàng đáp ứng: “Là anh sai, sau này anh nhất định sẽ không nói lời thiếu chừng mực như vậy nữa.”
“Em còn nói với Mê Mẩn rằng: nhóc nhỏ như vậy đã có thể nói nhất kiến chung tình, vậy nhóc nhất định sẽ tìm được người yêu nhóc, cũng sẽ tình nguyện yêu người. Như vậy nhóc là một cá nhân độc nhất vô nhị. Nhất kiến chung tình chỉ là một khởi đầu, nhóc sẽ có không chỉ một khởi đầu, đấy là vận may của nhóc, nhưng nhóc nhất định phải đưa ra lựa chọn chính xác—-“
Nói đến đây, Trần Diệc Tâm ghé tới, trao cho Thiệu An một chiếc hôn.
“Giống như em của năm hai lăm tuổi đã lựa chọn anh.”
Khóe miệng Trần Diệc Tâm khẽ nâng lên, nhưng khóe mắt vẫn có gì đó ướt át, giọt nước mắt kia, giống như nước mắt nàng tiên cá, sạch sẽ đến mức khiến Thiệu An sinh ra ảo giác nó sẽ hóa thành hạt ngọc trai.
Trước khi hoàn toàn bị cơn buồn ngủ đánh úp, Trần Diệc Tâm khẽ lầm bầm: “Em rất may mắn.”
Thiệu An đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho nước lạnh xối lên thân thể mình.
Vật dưới quần đã yên tĩnh lại, nhưng trái tim thì chẳng có cách nào.
Trong tim hắn là Trần Diệc Tâm.
Hắn nghĩ đến đoạn trí nhớ ít ỏi được khôi phục lại, ngày mười tám tháng năm năm ấy hắn bao nhiêu tuổi?
Mười chín, hay là hai mươi?
Hắn của độ tuổi ấy đã bị Trần Diệc Tâm làm cho kinh động, lời đầu tiên thốt ra đã khắc chế vô cùng, chỉ cần hắn kích động không hiểu chuyện thêm chút nữa thôi, đảm bảo sẽ như đứa trẻ bốn năm tuổi kia, dứt khoát nói, tôi vừa gặp đã yêu anh.
Anh thích em.
Thiệu An vốn rất để bụng, chuyện giữa hắn và Trần Diệc Tâm có thể là hắn cưỡng ép còn Trần Diệc Tâm không thể phản kháng hay không, hắn hiểu rằng loại chuyện này có khả năng thật sự tồn tại.
Dù là mối tình đầu, hay những kiểu tình yêu khác, những cô gái Thiệu An không còn nhớ mặt kia đều có một điểm chung, chính là lời chia tay đều do các cô đề cập.
Thiệu An có ngoại hình, gia thế, thành tích tốt, là kẻ chu đáo khiến người ta không tài nào bắt lỗi, chỉ là con người thì không hoàn hảo.
Lòng chiếm hữu của hắn rất mạnh, mạnh đến nỗi các cô gái ấy không thể nào chịu được.
Mà một trong những nguyên nhân của khuyết điểm ấy, là vì hắn là một đứa con riêng bị đem về, từ nhỏ đến lớn gặp qua quá nhiều ân oán nhà giàu và bằng mặt không bằng lòng, khiến cho hắn đã sớm không còn tin tưởng, trên thế giới này sẽ có thứ tình yêu nào rực cháy.
Cho đến khi hắn bị nụ cười của Trần Diệc Tâm đánh trúng.
Trần Diệc Tâm như vậy quá chói mắt, đáng giá được tất cả mọi người chiêm ngưỡng thán phục, chỉ là Thiệu An không nỡ để bất kỳ ai được chứng kiến.
Bây giờ, Thiệu An của tuổi hai mươi lăm tưởng tượng lại cái năm mười chín, cho dù hắn biết những chuyện phóng đãng hoang đường sẽ thương tổn Trần Diệc Tâm, nhưng để hoàn toàn chiếm được một người ‘gặp rồi mới biết tồn tại’, hắn cũng sẽ làm.
Nếu quả thực như vậy, nhờ đoạn qua lại bị đánh rơi này mà hắn sinh lòng hối hận, có lẽ cũng hiểu tại sao mình lựa chọn quên đi, có lẽ giống như một phép ẩn dụ cho việc cần chấm dứt.
Năm năm, hắn có không nỡ, thì cũng đã đến lúc trả lại tự do cho Trần Diệc Tâm.
Nhưng chân tướng chưa chắc đã như hắn tưởng tượng.
Trần Diệc Tâm hoàn toàn không oán giận hắn, ngược lại, Trần Diệc Tâm ỷ lại vào hắn, cần hắn, thích hắn.
Hắn đã xem qua tài liệu về Trần Diệc Tâm, thời đại học từng phát biểu ở FLR, phương hướng nghiên cứu là so sánh giữa văn học Đức- Pháp, sau khi tốt nghiệp cậu không lập tức học lên thạc sĩ, mà để trống hai năm gap year.
Phần tư liệu này rất chi tiết, chi tiết đến độ liệt kê rõ ràng Trần Diệc Tâm công tác ở làng nào viện nào trong ba tháng bên Đức, hoặc mua vé tàu đi Reykjavík từ bao giờ, hay như dấu chân của cậu trong hai năm qua từ Siberia thuộc Nga đến bán đảo Athens, trải rộng toàn bộ châu Âu, cho dù là đoạn bỏ không năm năm trước đó, Trần Diệc Tâm cũng từng có một tháng trao đổi học tập ngắn ngủi đến Paris, coi Alexandre Dupont là thầy, đây là một trong số ít những người được coi là bậc thầy triết học khi còn tại thế.
Bất kỳ kẻ nào xem qua tư liệu ấy, cũng sẽ nhận định Trần Diệc Tâm là một người yêu tự do, mong muốn được sống cống hiến, Trần Diệc Tâm là chim hoàng yến, cũng là loài chim đủ lông đủ cánh tự do tự tại bay lượn trên bầu trời, ai cũng không thể chạm tới.
Mà giờ đây, người này, từ trong ra ngoài đều thuộc về hắn, thân thể là do hắn chăm sóc dạy dỗ, ăn mặc là hắn nuôi, cá mất nước còn có thể kéo dài chút hơi tàn, Trần Diệc Tâm rời hắn…
– — Trần Diệc Tâm không thể rời khỏi hắn.
Có lẽ giống như Lâm Trăn đã nói, bản thân cuộc sống chẳng hề như ý. Chính là bởi có đủ sự trải đời, nên Trần Diệc Tâm đã sớm nhìn thấu hết thảy, không còn muốn buộc mình đối diện với sinh hoạt vặt vãnh, nên mới lựa chọn một đời nhàn nhã bên cạnh mình. Không phải chim hoàng yến nào cũng có thể gặp được cái lồng vàng như hắn, dù cho hắn không thể không bội tình bạc nghĩa, Trần Diệc Tâm cũng sẽ cầu một đời an yên.
Huống hồ là hắn không thể.
Dù những lời lẽ Trần Diệc Tâm thoáng nhắc qua hay những lời bày tỏ đều được nói trong lúc đầu óc mơ hồ, Thiệu An vẫn cho rằng đây là khả năng thuyết phục nhất trước mắt.
Sau khi tắm xong Thiệu An quấn khăn tắm quanh nửa thân dưới rồi ra khỏi cửa. Hắn sợ quấy rầy đến Trần Diệc Tâm, thế nên đã tắm bên phòng cho khách. Tới cửa phòng ngủ, tay cũng đã cầm đến tay nắm cửa, động tác đột nhiên ngưng lại.
Hắn xoay đầu, ánh mắt hướng tới phòng làm việc cạnh đó.
Hắn không có thói quen mang công việc về nhà, cho nên nhiều ngày như vậy mà chưa từng đặt chân đến phòng đọc sách.
Căn hộ này ba phòng ngủ một phòng khách, bọn họ không có con cái, phòng để dành đã sớm bị sửa thành phòng chiếu phim, giống như phòng đọc sách, đều là không gian riêng của một mình Trần Diệc Tâm.
Thiệu An bỗng rất muốn nhìn một chút, thư phòng của Trần Diệc Tâm là cái dạng gì.
Người này bị giam lỏng năm năm, an nhã đến mức vết chai cầm bút cũng đã phai nhạt, thanh thuần thời học sinh đã sớm biến mất từ lâu, khí chất của kẻ đọc sách và đi lại bao năm đã đổi thành nét phong tình bên trên giường trúc.
Một người như vậy, khi tách rời hắn, sẽ làm cái gì, sẽ nghĩ đến đâu.
Một khắc ấy, lòng Thiệu An sáng tỏ tựa như gương, hắn không biết mình đã từng ra sao, nhưng một khắc ấy, khi khẽ đẩy cánh cửa thư phòng nhìn qua khe hở, có niềm khát khao cùng cảm động nào đó bức thành giọt lệ tràn mi.