Thiệu An lái xe đến trước cửa tiểu khu xong liền gọi điện cho Trần Diệc Tâm, hầm để xe phía dưới căn hộ Tây Lâm cũng là loại không chung cổng với nhà khác, chờ Thiệu An lái xe vào hầm, Trần Diệc Tâm cũng đã đứng chờ ở cửa thang máy.
Thường ngày Thiệu Anh phải mặc trang phục nghiêm chỉnh, quần áo treo trong tủ hơn phân nửa là âu phục. Trần Diệc Tâm thì không giống thế, cậu không ra khỏi cửa, cho tới bây giờ đều cứ mặc sao thoải mái là được. Thiệu An cũng không nghĩ Trần Diệc Tâm hợp mặc kiểu đồ như vậy, âu phục là bộ giáp của đàn ông, chỉ là vai Trần Diệc Tâm không đủ rộng, không đủ khí thế.
Hắn vốn tưởng hôm nay Trần Diệc Tâm cũng sẽ ăn mặc tùy ý như hôm đến siêu thị, vừa nhìn thấy Trần Diệc Tâm bận áo sơ mi trắng âu phục xanh lam từ xa đi tới, nhất thời hắn nhận không ra.
Chờ cho Trần Diệc Tâm chui vào xe, bởi có điều hòa bên trong mà cởi bỏ áo vest, ánh mắt Thiệu An vẫn chưa rời khỏi người cậu.
“Sao thế— ” Trần Diệc Tâm vừa nói, vừa vắt chiếc áo mới cởi lên lưng ghế dựa, “Anh đây ngầu không?”
Thiệu An tỉnh bơ nhếch khóe miệng một cái: “Em vừa gọi mình là gì đấy?”
“Em có nói sai đâu?” Trần Diệc Tâm chỉnh chỉnh cổ áo sơ mi, “Trên thẻ căn cước anh nhỏ hơn em ba tuổi đó, chưa kể trên thực tế anh còn kém hai tuổi so với những gì ghi trên thẻ căn cước, sau khi em ngốc ở châu Âu hai năm trở lại học thạc sĩ cũng đã tầm hai lăm tuổi rồi, tính ra anh khi đó còn chưa qua sinh nhật hai mươi tuổi nữa là, thế nên em dĩ nhiên là anh anh rồi.”
Ngày tháng Thiệu An ghi trên giấy tờ cũng không phải ngày sinh chính xác, hơn nữa thuở nhỏ thông minh, thân thể lại trổ mã sớm hơn bạn bè cùng lứa, liền sửa năm sinh đi học sớm hai năm. Thiệu An chưa từng đề cập chuyện này với ai, kẻ duy nhất hiểu rõ cũng chỉ có một mình Thiệu Lộc Thành đang nằm trên giường bệnh, ngay cả bản thân Thiệu An cũng vì không để ý mà gần như quên mất.
Có lẽ Trần Diệc Tâm còn muốn duy trì trạng thái cool ngầu, nên cứ xụ mặt không cười, chỉ là cậu không biết khuôn mặt lạnh như băng của mình không đem lại hiệu quả gì, mà phối hợp với áo sơ mi trắng chỉn chu, cộng thêm một màn cố ý xoay mặt không nhìn thẳng Thiệu An, bộ dạng kia không phải đẹp trai không phải lạnh lùng, mà chính là cấm dục.
Cấm dục đến mức Thiệu An muốn thao.
Thấy Thiệu An không nói lời nào, Trần Diệc Tâm liền bắt đầu gảy gảy chiếc cúc trên ống tay áo sơ mi, phía trên nạm một viên lam ngọc tinh khiết, vô cùng hòa hợp với màu sắc âu phục.
Thiệu An thấy cậu có vẻ rất hứng thú với chiếc cúc áo, nhất thời nghĩ đến lỗ xỏ trên đầu nhũ Trần Diệc Tâm, nghĩ đấy mới thật sự là vị trí nên được khảm ngọc ngà châu báu.
Hắn nhìn bộ dạng rõ ràng câu dẫn mà không tự biết của đối phương, bụng dưới nóng ran, tay vẫn cầm tay lái, người đã lấn qua: “Anh, bây giờ em muốn làm anh, xử lí sao đây?”
Trần Diệc Tâm xoay đầu nhìn hắn, phản ứng đầu tiên là thò tay sờ thân dưới đối phương một cái, cho ra kết luận Thiệu An không có lừa mình.
“Không được! Anh đây muốn ăn cá tai tượng, thời gian eo hẹp, qua sáu giờ không thể gọi nữa!” Trần Diệc Tâm nâng cánh tay lên, ngụ ý cự tuyệt. Tuy nhiên vẫn không keo kiệt mà lộ ra nụ cười: “Còn có bưởi nho ướp lạnh, em muốn gọi hai phần!”
“Được được được.” Thiệu An cũng không muốn thật sự hành quyết tại chỗ, chỉ đặt lên gương mặt Trần Diệc Tâm một chiếc hôn, sau đó lên đường.
Bữa tối đặt tại nhà hàng kiểu Pháp có tên gọi là Choix, Thiệu An nghe Trần Diệc Tâm thuộc làu làu như vậy, liền hiểu được trước kia bọn họ đã từng ghé đến.
Một đoạn đường này Trần Diệc Tâm cũng không sôi nổi như mấy ngày trước, có thể là không có cơ hội mặc đồ trang trọng như vậy, hôm nay thật vất vả chăm chút đến từng cái ống tay áo, dĩ nhiên muốn đứng đắn chút.
Chỉ là một vài động tác nhỏ của cậu vẫn còn giữ lại nét tùy tính tự do, không biết có phải vì nóng hay không, Trần Diệc Tâm vuốt phần tóc mái lòa xòa trên trán ngược về phía sau, lộ ra vầng trán trơn nhẵn cùng hàng mi tinh xảo.
Sau đó Trần Diệc Tâm cũng ngoẹo đầu tựa lên cửa sổ, giấy bóng kính trên cửa xe phản chiếu hình ảnh chóp mũi thanh tú. Mỗi lần Thiệu An liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu bên phải, là có thể thấy Trần Diệc Tâm khép hờ đôi mắt trầm mặc nhìn về phía trước. Mặc dù bờ vai của cậu không đủ rộng, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn, áo sơ mi trắng không sửa sát thân, hơi rộng một chút, toát ra vẻ gì đó rất ấm ức, đồng thời cũng có nét lạnh nhạt không thể nói rõ.
Thiệu An bắt đầu hối hận đã mang Trần Diệc Tâm ra ngoài hôm nay, chẳng chờ đến cột đèn xanh đèn đỏ đã muốn quay đầu trở lại.
Oscar Wilde từng nói ông thích đàn ông có tương lai, đàn bà có quá khứ. Trần Diệc Tâm cũng chính là kiểu người khiến người ta mơ mộng về cả quá khứ lẫn tương lai, khí chất huyền bí lại hời hợt, đi tới đâu cũng không thiếu kẻ nhìn chăm chú, hắn tin rằng Trần Diệc Tâm chẳng cần chào mời, chỉ cần đối mặt vài giây, cũng đã có người nguyện ý đến bên cạnh cậu.
Trần Diệc Tâm như vậy, hắn không nỡ để bất kỳ ai nhìn thấy.
Ý nghĩ ấy khiến Thiệu An dấy lên nỗi nóng nảy vô hình, thiếu chút nữa vượt qua đèn vàng, vẫn phải nhờ Trần Diệc Tâm nhắc nhở mới kịp dừng lại.
“Anh không vui ư?” Trần Diệc Tâm hỏi hắn, “Vậy em không ăn cá tai tượng nữa, mình quay về được không?”
Trần Diệc Tâm giống như không để ý, “Trong tủ lạnh còn rất nhiều nguyên liệu, em làm cho anh ăn.”
“Không phải.” Thiệu An đáp một câu lời ít ý nhiều, ngược lại khiến Trần Diệc Tâm nghe ra mờ ám.
“Thật ra anh không cần phải như thế mà.” Trần Diệc Tâm vẫn tựa đầu bên cửa sổ, chẳng qua là khóe miệng có thêm nụ cười, “Mấy năm qua cũng không ra ngoài ăn mấy lần, lễ nghi lễ thức cũng đã sớm quên, em còn sợ lát nữa lên bàn ăn lại phải xấu mặt ấy chứ.” Choix là một trong những nhà hàng kiểu Pháp đầu tiên của C thành, kinh doanh nhiều năm mà danh tiếng vẫn vang dội, mỗi tối chỉ có tám bàn, hẹn trước cũng chỉ có khách quen mới có thể liên lạc. Thiệu An không biết bếp trưởng của Choix, nhưng lại quen biết một nhà đầu tư trong đó, thế nên mới có thể đặt trước nhanh như vậy. Lúc này nghe Trần Diệc Tâm nói, mặc dù biết chỉ là lời đùa giỡn, Thiệu An cũng muốn trấn an cậu.
“Em cứ bảo bọn họ là muốn dùng đũa, anh bảo đảm họ sẽ không bình phẩm tiếng nào. Nếu em vẫn cảm thấy lúng túng, anh sẽ dùng đũa với em.”
Trần Diệc Tâm mỉm cười: “Thiệu tiên sinh anh đừng có ỷ mình bao quán mà làm càn.”
Thiệu An căng thẳng trong lòng, thì ra trước kia hẹn hò cùng Trần Diệc Tâm, tình cảnh diễn ra như vậy, hắn thẳng thắn: “Hôm nay anh không bao quán.”
Trần Diệc Tâm “À” một tiếng: “Không giống tác phong của anh nhỉ.” Cậu chợt nói: “Nhắc tới thì, đi dạo siêu thị cùng em cũng không phải tác phong của anh.”
“Ồ?” Thiệu An hỏi, “Vậy em nói thử xem, tác phong của anh là dạng nào?”
“Chính là, chính là không lòe loẹt như vậy.” Trần Diệc Tâm nhất thời không biết trả lời ra sao, “Đơn giản là không có gì đặc biệt, chồng già vợ già. Em là chim hoàng yến của anh, anh là chiếc lồng vàng của em.”
Lúc Trần Diệc Tâm nói lời này không lộ ra bất kỳ vẻ gì không ổn, khiến Thiệu An không nhìn ra rốt cuộc là cậu đang hài lòng hay thỏa hiệp.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Thấy Thiệu An im lặng hồi lâu, Trần Diệc Tâm không kiên nhẫn hỏi.
“Không có gì, mấy phút nữa là đến Choix rồi.” Thiệu An lảng sang chuyện khác, “Tại sao lại chọn nơi này?”
Choix trong tiếng Pháp có nghĩa ‘sự lựa chọn’, Thiệu An cho là Trần Diệc Tâm sẽ bắt đầu giải thích từ cái tên, không nghĩ Trần Diệc Tâm chỉ bình thản nói, cậu muốn đi nơi ấy.
“Anh quên anh tỏ tình với em ở nơi đó rồi à? Từ ngày mười bảy tháng năm đến lúc tỏ tình, cũng chỉ có hai mươi ngày.” Trần Diệc Tâm nhìn hắn, “Cho nên mỗi lần cần ra ngoài ăn cơm, em cũng chỉ chọn nơi này, anh biết em không có ham muốn ăn uống khắt khe gì, nếu không chọn địa phương có ý nghĩa, em sẽ đứng ngồi không yên.”
“Đúng rồi, sau hôm nay anh đừng không dưng nổi hứng mà ngày nào cũng đưa em ra ngoài ăn đấy nhé.” Trần Diệc Tâm nhíu mày, vẻ mặt sầu não: “Dù anh không có ở đây, em muốn ăn gì sẽ tự mình nấu, em không thích đồ ăn bên ngoài. Hơn nữa, chồng em là Thiệu An kia mà, em sao có thể bạc đãi bản thân được cơ chứ?”
Thiệu An lập tức đáp ứng, mặt không biến sắc, nhưng tâm trạng đã sớm bị hai chữ ‘tỏ tình’ kia câu gắt gao.
Khi đặt chỗ, Thiệu An không thể xác định nên gọi trước món gì, bởi vậy tới cũng sớm, thời điểm bồi bàn dẫn bọn họ vào, bên trong chỉ có đúng hai người bọn họ.
Lúc này một người phục vụ khác đi tới, là người Trung Quốc, trẻ tuổi, cũng rất anh tuấn, cầm trong tay hai cuốn thực đơn, lúc đứng bên bàn lại do dự trong giây lát, nhìn Thiệu An và Trần Diệc Tâm một chút, muốn xoay người lui về sau rồi lại chần chừ, cuối cùng đành lúng túng đứng đằng kia.
Thiệu An vừa liếc chiếc đồng hồ trên tay người thanh niên, đã hiểu đây là công tử nhà nào muốn trải nghiệm cuộc sống, còn chưa có nhiều kinh nghiệm thực tiễn nên mới ngẩn ra, vì vậy hắn dùng ánh mắt thoáng ra hiệu về phía Trần Diệc Tâm đối diện, nhắc nhở thanh niên: “Đưa phần không ghi giá cho em ấy.”
“Vâng!” Thanh niên lấy lại tinh thần trong nháy mắt, đưa hai cuốn thực đơn khác nhau cho hai vị khách nhân. Trần Diệc Tâm mỉm cười nhận lấy, lễ phép nói tiếng cảm ơn.
Thực đơn là song ngữ Pháp Anh, Thiệu An cũng không nhìn giá cả ghi kèm, nói với Trần Diệc Tâm: “Em gọi đi.”
“Được.” Trần Diệc Tâm lật cuốn thực đơn, bắt đầu chọn từ món khai vị, tốc độ cậu chọn món rất nhanh, thỉnh thoảng giở tới một trang lại ghé qua hỏi Thiệu An có thích hay không, thanh niên đứng bên cúi đầu ghi chép, chờ Trần Diệc Tâm gọi đến món chính rồi, cậu ta mới bỗng nhiên ngẩng đầu.
“Chờ, chờ một chút…”
Lúc này Trần Diệc Tâm đã nói xong món cuối cùng, khép thực đơn nhìn thanh niên.
“Thật xin lỗi, tôi chợt nhớ ra, tôi cần phải hỏi xem hai anh có kiêng kỵ gì không trước.” Cậu ta lật lại trang trước tập ghi chép, hơi mỉm cười, “Tôi cũng… quên hỏi hai vị có cần nước hay không.”
“Rất xin lỗi, hôm nay là ngày đầu tiên tôi vào làm.” Thanh niên biết điều này sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm dùng bữa của bọn họ, rất ảo não: “Bây giờ tôi sẽ đi gọi một người phục vụ khác, thật sự xin lỗi.”
“Ce n’est pas grave (không vấn đề gì).” Trần Diệc Tâm nhìn bảng tên của người thanh niên một cái, “Léon?”
“Oui.” Người tên Léon đáp một tiếng ‘Vâng’, trong ánh mắt tò mò chứa thêm nhiều phần thân thiết. Vừa rồi Trần Diệc Tâm gọi món vẫn luôn chỉ thẳng lên thực đơn nói ‘món này’ ‘món đó’, cậu ta không ngờ Trần Diệc Tâm biết nói tiếng Pháp.
“Ne t’inquiète pas (đừng lo lắng), Léon, ai cũng có lần đầu, đây lần đầu tiên vị tiên sinh đây đến nơi này, cũng không biết phải đưa tờ thực đơn không ghi giá cho tôi đâu.” Trần Diệc Tâm vừa nói, vừa nháy mắt với Thiệu An.
Mặc dù không có trí nhớ rõ ràng, Thiệu An vẫn để bụng việc Trần Diệc Tâm lấy chuyện của bọn họ đi an ủi kẻ khác, nhưng được nhìn thấy biểu cảm hoạt bát của Trần Diệc Tâm, chút cáu kỉnh của hắn cũng mất tăm.
Sau đó Trần Diệc Tâm liệt kê những món kỵ miệng của Thiệu An với Léon, rồi nhắc lại những đồ đã gọi thêm một lần nữa.
Thiệu An nghe Léon kiểm tra thêm một lần, hỏi: “Không phải em muốn ăn cá tai tượng và bưởi nho ướp lạnh à?”
“Thực đơn không có.” Trần Diệc Tâm nói, không cảm thấy quá tiếc nuối, “Cũng là món ăn của năm sáu năm trước rồi.”
Chờ Léon rời đi, trong phòng ăn cũng bắt đầu có người khác vào ngồi, đều là một nam một nữ, còn có một bàn một nhà ba miệng, cô bé là con lai Trung Pháp, tầm bốn năm tuổi, có chút nghịch ngợm ngồi yên, mà không dám chạy loạn, đành ngồi trên ghế đưa lưng về phía bàn ăn, mở to ánh mắt tò mò ngạc nhiên ngó nghía tứ phương, cuối cùng rơi trên người Thiệu An.
Trần Diệc Tâm phát hiện ra trước: “Anh mau xem kìa, ‘mê mẩn’ đang nhìn anh.” Thiệu An nghe vậy cũng quay sang nhìn cô bé, cô bé giống như bị kích thích dữ dội, che miệng cười, đung đưa đôi chân không chạm đất, phấn khích như được xích đu đưa lên điểm cao nhất.
Đứa bé kia rất đáng yêu, Trần Diệc Tâm cũng thích, cười trêu Thiệu An: “Thiệu tiên sinh không chỉ khiến trai gái mến mộ, mà đến cả trẻ con cũng không tha nha.”
‘Mê mẩn’ như được khích lệ, bố mẹ cô bé đang nói chuyện gì đó, nhất thời không để ý, cô bé bèn nhảy xuống ghế, chạy tới trước mặt Thiệu An, ngước đầu nhìn hắn, nói một câu tiếng Pháp.
Trần Diệc Tâm nghe xong, đỡ trán cười.
Thiệu An hỏi: “Cô bé nói gì thế?”
‘Mê mẩn’ thấy Thiệu An không hiểu, liền muốn nói tiếng Trung, vẻ mặt nghiêm túc, còn khua khua tay, nhưng vẫn chỉ bập bẹ được mấy chữ sứt mẻ: “Con muốn…” “Chú…”
Trần Diệc Tâm hơi ngồm xổm xuống, bắt đầu trao đổi với ‘Mê mẩn’, cũng không rõ nói cái gì, ánh lửa trong mắt ‘mê mẩn’ tắt lịm trong nháy mắt, nhíu mày tới mức cặp mắt hai mí cũng co cả lại.
Sau đó Trần Diệc Tâm xoa đầu cô bé một cái, lại nói thêm lời gì đó. Lúc này ‘Mê mẩn’ mới vui vẻ lên, nhìn Thiệu An không dứt, nhưng rồi vẫn lạch bạch quay lại bàn mình.
Câu cuối ‘Mê mẩn’ thốt ra, Thiệu An nghe hiểu, là một lời chúc phúc. Hắn nhìn Trần Diệc Tâm, chờ Trần Diệc Tâm phiên dịch, mà cậu cũng không vòng vo.
“Mê mẩn nói nó vừa gặp đã yêu anh, hỏi rằng nếu anh chưa kết hôn, có thể chờ cô bé lớn lên được hay không.”
__________________
Lời tác giả: Thiệu An kém Trần Diệc Tâm năm tuổi, có sửa đổi nho nhỏ mấy chương trước, ví dụ như chương thứ tư đã nói Trần Diệc Tâm đến diễn thuyết trong lễ tốt nghiệp từ hai năm trước đó, hai năm này cậu ở châu Âu, cụ thể phía sau sẽ nhắc.