Ngay một ngày trước lễ cưới của Hoàng đế em trai mình, Nữ hoàng Asisu đột ngột muốn về Hạ Ai Cập.
– Cô đừng manh động như thế. Không xuất hiện ở đó lẽ nào không muốn xem trò vui? – Tĩnh Tuyết nhặt một chùm nho xanh trên bàn, nhai nhóp nhép.
– Ta thực sự không muốn nhìn thấy con bé nô lệ đó ngày ngày cướp đi vị trí của mình. – Nữ hoàng Asisu căm giận nói.
– Nào nào, cô không phải nóng vội, lúc đó ta sẽ bày kế cho nó rơi xuống sông, như vậy là xong. Cô cứ việc ở yên trong thần điện giả vờ cầu nguyện cả ngày là được. – Tĩnh Tuyết tự mình rót cho Nữ hoàng Asisu một ly rượu nhâm sâm ngàn năm.
Asisu nhấp vài ngụm, gật gù khen:
– Tài ủ rượu của ngươi rất khá đấy.
– Cũng thường thôi. – Tĩnh Tuyết chén xong chùm nho, lại quay sang đĩa thịt vịt.
Nếu như ngày mai Bạch Liên Hoa rơi xuống nước, nhất định sẽ xuyên về tương lai, cô sẽ nhảy theo cô ta. Vậy thì sẽ có thể trở về tương lai rồi, nhớ mọi người quá! Không biết Thiên Vân có quay Fancam đẹp không? Tĩnh Tuyết vô cùng mong chờ khoảnh khắc được xem nó. Vì kích động quá mà cô đang ăn thịt vịt bị nghẹn.
– Ngươi thật bất cẩn. – Asisu đưa cho Tĩnh Tuyết một ly nước, uống để bớt nghẹn.
Tĩnh Tuyết đón lấy ly nước, chợt nhớ ra một điều gì đó:
– Cô có chuẩn bị sư tử phải không?
– Bốn con. Đủ chứ? – Asisu gật đầu.
– Chắc cô cần một thứ gì đó? Ví dụ như cái này? – Tĩnh Tuyết lôi ra một lọ sứ chứa thuốc kích thích liều cao, trong này có chứa một lượng Heroin vừa đủ để gây ảo giác. Vì lợi ích, đám sư tử này bắt buộc phải hi sinh thôi.
Bỏ qua chi tiết các nghi thức trong đám cưới, Tĩnh Tuyết đứng bên ngoài chúc mừng, bởi vì cô không có hứng thú với những thứ này. Quan trọng là.. lễ săn sư tử kia.
Hoàng tử Izumin đang ở gần đó, gấp gáp:
– Phải nhanh chóng lên! Tận dụng thời cơ! Hoàng phi Carol bây giờ là của báu, bao người dòm ngó. Nếu chậm một chút, có thể nàng sẽ rơi vào tay kẻ khác.
Hai vợ chồng nhà Menphis từ xe ngựa bước xuống, vẫy tay chào mừng dân chúng, nhưng cũng có không ít người có suy nghĩ khác:
– Tại sao Hoàng đế lại cưới con nô lệ đó chứ? Chỉ vì nó mà ngài lại suýt mất mạng ở Hittle.
– Đúng vậy, ta cũng không hiểu. Công chúa Tĩnh Tuyết thông minh xinh đẹp, hiền lương thục đức như thế kia, vậy mà Hoàng đế lại nhìn trúng con nô lệ..
– Công chúa Tĩnh Tuyết đã cứu mạng con nô lệ đó tại Hitlle đấy, vậy mà nó lại ăn cháo đá bát.
– Không phải, vốn dĩ vị trí Hoàng phi ấy là của Nữ hoàng, chỉ tại con nô lệ đấy lợi dụng vẻ ngoài mê hoặc Hoàng đế.
Hoàng đế Algol giả danh sứ giả nước mình, lẫn trong đám đông kinh thành chuẩn bị vào chúc mừng, lại nghe thấy những lời này, nhếch miệng cười:
– Hai Nữ thần mới của Ai Cập.. thật khiến người ta mỏi mắt mong chờ. Dân chúng lại ủng hộ ba người.
– Hoàng.. Sứ giả, hiện tại đã chậm trễ vào chúc mừng Hoàng đế Ai Cập, cần phải đi gấp. – Quân hầu bên cạnh thì thầm.
– Ta biết rồi, vào thôi.
Tĩnh Tuyết nói xong mấy câu chúc mừng, liền nhanh chóng trở về Hành cung thu thập đồ đạc. Thay bộ đồ lúc xuyên không vào, sau khi chắc chắn không bỏ quên thứ đồ kỳ lạ gì mới đeo lên tai nghe và kính mắt. Cô một đường ra vị trí tốt nhất gần thảo nguyên bên bờ sông Nile để chuẩn bị “theo dõi” quá trình săn sư tử.
– Công chúa, nô tỳ là người của Nữ hoàng, ngài ấy nhắn với ngài rằng mọi thứ đã xong xuôi. – Một cung nữ bê theo hoa quả và các thứ thức uống đi theo Tĩnh Tuyết, bày biện nơi xem săn sư tử thật tốt.
– Ừm. Đem theo lán đan bằng lá dừa cỡ lớn đến, che nắng thật tốt cho Bản công chúa. – Tĩnh Tuyết không tỏ ra khả nghi, chỉ thản nhiên ra lệnh.
– Nô tỳ sẽ cho người đem theo ngay. – Cung nữ tuân mệnh, đây chính là cung nữ dưới trướng Nữ quan Ari của Nữ hoàng Asisu.
Cuộc săn sư tử bắt đầu, Bạch Liên Hoa bịn rịn không muốn Menphis đi săn, vì một phần sợ “bị” bắt cóc. Cô ta khóc nức nở:
– Em van chàng đừng đi đâu cả!
– Carol, đây là nghi lễ truyền thống, không thể thay đổi. À, Công chúa Tĩnh Tuyết đang ngồi ở đằng kia, nàng hãy đến bên cạnh cô ấy đi. – Menphis dẫn Bạch Liên Hoa lại chỗ Tĩnh Tuyết đang nửa nằm nghe nhạc:
– Công chúa, xin cô hãy trông coi cô ấy giúp ta.
Tĩnh Tuyết đang nghe nhạc, nhạc mở tiếng hơi bé nên cô vẫn nghe thấy câu “xin cô hãy trông coi cô ấy giúp ta” của tên Menphis. Hừ, nghĩ gì vậy đồ ngu? Bộ chị mày là người trông trẻ hả? Vì không muốn nghe tiếp màn ân ái của bọn chúng, cô cố ý bật tiếng to lên hết mức, bỗng nhiên cô giật thót mình:
– Bang! Tan! So! Nyeon! Dan! – Một tiếng hét vang lên bên trong tai nghe.
– Menphis.. chàng.. – Bạch Liên Hoa rưng rưng nói, níu lấy áo hắn.
– Nàng hãy ngồi yên ở đây đi. Đợi ta.
Nói xong liền rời đi cùng đoàn hộ vệ luôn.
– Jingyeokhae bang! Tan! Sonyeondancheoreom Jingyeokhae bang! Tan! – Tĩnh Tuyết khẽ lẩm nhẩm theo giai điệu bài hát, ôi trời, thật là muốn điên cuồng cùng các anh quá mà!
– Công chúa, đây chính là nho xanh cống phẩm thượng hạng từ vùng Hạ Ai Cập chuyển đến từ sáng sớm nay. – Một cung nữ đứng đằng sau dâng lên trước mặt Tĩnh Tuyết một đĩa nho xanh, món trái cây ưa thích của cô.
Carol hu hu sụt sịt bước lại gần, yếu ớt ngồi xuống tràng kỷ bên cạnh, lại nghe thấy con cung nữ chết tiệt nào dâng hoa quả cho con Công chúa ngoại lai này mà không dâng cho Hoàng phi Ai Cập là cô ta, trong lòng liền dấy lên tức giận:
– Ngươi là cung nữ? Tại sao nhìn thấy Hoàng phi mà không hành lễ? – Unasu đứng đằng sau Bạch Liên Hoa bắt bẻ.
Cung nữ hoảng sợ quỳ xuống.
Lúc này Tĩnh Tuyết đã rút ra một bên tai nghe, nhìn về phía Unasu:
– Đó là cung nữ của Nữ hoàng Asisu, chính cô ấy đã sai cung nữ này đem cống phẩm đến cho Bản công chúa, ngươi nói vậy là có ý gì?
Mọi người đều biết Bạch Liên Hoa và Nữ hoàng Asisu có mâu thuẫn ngay từ đầu, vậy cho nên có chọc phải nhau thì cũng không lập tức dùng một hai câu nói mà giải quyết được vấn đề. Hơn nữa dù hiện tại Bạch Liên Hoa chiếm được lòng dân, nhưng Nữ hoàng Asisu lại nắm giữ một nửa Vương quốc Ai Cập. Cô ta có mạnh đến mấy cũng không thể chọc vào Nữ hoàng Asisu thời điểm này được.
Đúng như suy tính của cô, Bạch Liên Hoa nghe câu này liền tức tối nhăn mày lại, vì có tóc mái che đi nên không ai phát hiện ra. Tên Unasu cũng câm nín.
Con ả Asisu này thực sự là quá mặt dày mà! Cô ta đã ngây thơ thuần khiết đến thế mà ả vẫn cứ nhông nhông ngồi trong thần điện cầu nguyện được. Đáng lẽ phải cút về Hạ Ai Cập rồi chứ! Cầu nguyện thì làm cái cóc khô gì, có cầu nguyện thì cô ta vẫn cưới được tên Menphis đó thôi. Vừa nghĩ đến đó, Carol đã vui mừng khôn xiết, con ả Asisu vẫn phải quỳ gối dưới váy cô ta, điều này chính là không thể thay đổi, nó luôn như vậy.
Tĩnh Tuyết ngồi nhai nho xanh, nho xanh rất chua, vị nhôn nhốt, nhưng cô lại thích vị chua ấy, thật là một sở thích khó bỏ mà.
Hoàng đế Algol giả dạng Sứ giả của Assyria, đứng từ xa nhìn hai vị mỹ nhân, nàng Công chúa kia và nàng Carol này đều có dáng vẻ vô cùng khác lạ, nhất là hai màu mắt hổ phách và xanh biển kia, thật thu hút người. Hắn quyết định rồi, sẽ bắt cóc hai vị Nữ thần của Ai Cập này đi luôn.
– Các ngươi chuẩn bị cho ta một con thuyền thật tốt, ta sẽ bắt cóc hai nàng ấy ngay trong hôm nay, và ngay trước mũi bọn Ai Cập.
– Hoàng thượng, như vậy có mạo hiểm lắm không? – Quân hầu lo lắng.
Algol tự tin vỗ ngực:
– Đừng lo, ta đã sắp đặt đâu vào đấy rồi, khả năng thành công trăm phần trăm!
– Tâu Hoàng thượng, trước đây Hoàng tử Izumin đã bắt cô gái Carol đó về Hitlle, nhưng bị Menphis cướp lại ngay.. còn Công chúa kia đã cứu sống cô gái thoát khỏi Tử Thần..
– Ta biết! Thì sao?
– Sau lần đó, dân thành Thebes càng thêm yêu hai Nữ thần của họ!
– Ta biết. – Trong mắt tên Algol phản chiếu hình ảnh xinh đẹp, hắn thốt lên: “Hai người con gái tuyệt vời!”