Cậu đã nhớ lại lí do tại sao mình mặc đồ nữ nhưng có điều làm cậu bức xúc đó chính là ‘‘Tại sao mình không thể gỡ tóc giả ra được , mình nhớ có chét keo lên đâu’’.
Cẩm Thiên An cố giựt bộ tóc giả ra nhưng không được vì càng cố lấy ra thì càng đau da đầu giống như bộ tóc giả đã liền với da đầu của cậu vậy.
Lạc Hoa thấy Cẩm Thiên An có điều gì đó bối rối cô hỏi: ‘‘À…Chị có sao không?’’
Cẩm Thiên An định quay qua nói mình không phải là nữ nhưng cậu nghĩ lại ‘‘Chắc đây là cơ hội tốt để mình tán gái, mình nên giữ bí mật mới được’’.
Cẩm Thiên An quay qua cười với Lạc Hoa ‘‘Hihi không có gì’’. Cậu liếc nhìn xung quanh thì thấy gần ngôi nhà nhỏ nơi mọi người đang đứng dày đặt sương mù không giống như lúc cậu đi vô ‘‘Mà…đây rốt cuộc là đâu?’’
Dĩnh Cửu Hàn nhìn Cẩm Thiên An mỉm cười trả lời: ‘‘Haizz, tôi thường không thích giải thích mọi chuyện cho người mới nhưng do ở đây có tiểu mỹ nhân nên tôi sẽ giải thích vậy’’.
Cẩm Thiên An không bận tâm gì đến Dĩnh Cửu Hàn nhưng do hắn là người có thông tin tại sao bọn họ lại ở đây và cuộc điện thoại đầy mang rợ đó là sao, lí do tại sao Lạc Hoa lại chảy máu khi nghe cuộc điện thoại đó mọi thứ chỉ có tên Dĩnh Cửu Hàn mới biết.
Dĩnh Cửu Hàn điềm tĩnh giải thích ‘‘Hiện giờ chúng ta đang ở một trong mười bốn cánh cửa Hell’’.
‘‘Cánh cửa Hell?’’ Cẩm Thiên An hỏi.
Lạc Hoa nghe xong cũng dịch ‘‘Là cánh cửa địa ngục à’’.
‘‘Nhìn cô như vậy ai ngờ cô lại thông minh đấy, đúng là thứ kí’’ Dĩnh Cửu Hàn quay qua khen Lạc Hoa.
Lạc Hoa nghe vậy cũng bức bối ‘‘Tôi thông minh từ lâu không cần anh phải khen’’.
Cẩm Thiên An hỏi ‘‘Vậy ý anh là cánh cửa Hell này là cánh cửa địa ngục song song với thế giới thực đúng không?’’.
Dĩnh Cửu Hàn lúc đầu hơi lạnh lùng với mọi người nhưng chỉ có mình Cẩm Thiên An là đối xử rất chu cần ‘‘Em rất thông minh đấy, có thật em là người mới không vậy?”.
Cẩm Thiên An cười nhạt “hehe cảm ơn anh quá khen nhưng em là người mới thật’’.
Dĩnh Cửu Hàn thiếu kì ‘‘Người mới nhưng lại rất bình tĩnh nhất là vụ cuộc điện thoại, em không ngại sợ chiếc điện thoại mà dám chạy lướt qua nó, nếu như người bình thường khác thì nhìn cũng không dám nhìn’’ Nói xong quay qua nhìn bọn người ở góc bằng ánh mắt đáng sợ.
Có một người tên La Mã lên tiếng trong số đó ‘‘Cậu nhìn bọn tôi như vậy là có ý gì?’’.
Dĩnh Cửu Hàn nhìn gã đó ‘‘không có gì”. Hắn lại kể tiếp ‘‘Những người bước vào cánh cửa này thì chứng tỏ là bọn họ gần cận kề với cái chết mới vào được đây’’.
Trong đám người ở góc đang run rẩy có người tên Tiểu Tinh lên tiếng ‘‘Anh nói láo, làm gì có những thứ gọi là cánh cửa Hell hay cận kề cái chết mới bước vô được’’.
Dĩnh Cửu Hàn không tỏ vẻ phản bác gì mà còn ra vẻ nghiêm trọng ‘‘Nếu như mấy người không tin thì cứ tách ra đi đi…Tôi không cản…kẻ hiểu chuyện là kẻ sẽ sống’’.
Cẩm Thiên An bất giác cảm nhận được tên Dĩnh Cửu Hàn đang nhìn mình ‘‘Hắn ta nhìn mình vậy là có ý gì?’’.
‘‘Tao không tin! nhiều khi đây là cái bẫy của mấy người bọn bây dựng lên để bắt cóc đóng tiền, tao sẽ tự đi tìm về nhà, nếu bọn bây đi theo tao thì tao sẽ đánh tụi bây nhừ tử’’ Gã đang lớn tiếng chửi mọi người này trông gả trả khác gì côn đồ ở ngoài chợ cả.
Mọi người không ai dám đi theo gã vì sương mù rất dày đặc dường như không còn thấy gì ở bên kia cả. Gã trông côn đồ thì bước đi vào sâu đám sương mù không thấy động tĩnh gì.
Cẩm Thiên An thấy vậy liền hỏi Dĩnh Cửu Hàn: ‘‘Gã đó đi vậy có sao không?’’.
Dĩnh Cửu Hàn nhúng vai: ‘‘Ai mà biết, nếu hên thì trở về đây còn xui thì một đi không trở lại’’.
Dĩnh Cửu Hàn lúc đầu đã nói rất nhiều thứ cũng đủ khiến cho bọn họ sợ rồi giờ lại thêm câu một đi không trở lại thì trả khác gì kêu họ phải đứng ở ngôi nhà nhỏ đó chờ mãi.
Lạc Hoa lên tiếng “Anh kể tiếp nữa đi’’.
Dĩnh Cửu Hàn phớt lời của Lạc Hoa hắn quay qua nhìn Cẩm Thiên An ‘‘Hình như mình vừa bị bơ đúng không’’ Lạc Hoa tức giận khi bị bơ.
Cẩm Thiên An vẫn còn nhiều câu hỏi muốn hỏi nhưng cậu không biết nên bắt đầu từ đâu. Dĩnh Cửu Hàn nhìn khuôn mặt của Cẩm Thiên An hắn ta nở nụ cười mang rợ.
Cẩm Thiên An nhìn thấy nụ cười đó liền nói ‘‘Nhiều khi anh mới là người nguy hiểm đấy’’.
“Hahaha, tại anh biết trong đầu em đang suy nghĩ gì, kể cả mọi người ở đây cũng vậy nhưng tôi chỉ nói ngắn gọn’’ Dỉnh Cửu Hàn nói: Đừng làm chuyện gì ngu ngốc là coi như được sống. Hắn nắm tay Cẩm Thiên An kéo đi gần cánh cửa ngôi nhà nhỏ gần đó ‘‘giờ chúng ta sẽ chia cặp ra hành động điều tra thử đây là điều bí ẩn gì…bye chúc may mắn, à quên nhớ đừng đi vô đám sương mù nhé’’.
Lạc Hoa thấy vậy cũng chạy theo hai người bọn họ ‘‘Này đợi đã’’.
Những người khác cũng bắt đầu chia cặp ra mà đi theo đám người Cẩm Thiên An đang chạy vô cánh cửa của ngôi nhà nhỏ đó.
Cẩm Thiên An bị một tên con trai cầm tay chạy nhìn chả khác gì các cặp tình nhân thường nắm tay nhau mà bỏ trốn trong các cuốn tiểu thuyết ‘‘Này! anh định dẫn tôi đi đâu vậy?’’.
Dĩnh Cửu Hàn trả lời ‘‘Chúng ta sẽ tìm cách thoát ra ở đây, nhìn em rất thông minh như vậy chắc sẽ sớm tìm được chìa khóa Violet thôi’’.
‘‘Chìa khóa violet?’’ Cẩm Thiên An hỏi.
Dĩnh Cửu Hàn giải thích: Nó như chiếc chìa khóa bình thường nhưng lại màu tím nếu chúng ta điều tra các điều bí ẩn thì sẽ thoát ra được đây còn nếu hên chúng ta có thể tìm một chiếc chìa khóa violet eye ngoại lệ cửa là chìa thứ mười bốn là ta có thể nhảy bậc để tham gia bí ẩn ở cánh cửa Hell đó nếu may mắn còn sống thì chúng ta sẽ thoát chết ở bên ngoài và không cần tham gia vào đây lần nào nữa.
Cẩm Thiên An tỏ ra vẻ bái phục vì những thông tin này ‘‘Mà anh tham gia vào đây là lần thứ mấy rồi sao anh rành dữ còn nữa anh đã tìm chìa khóa violet eye chưa?’’.
Dĩnh Cửu Hàn thở dài: “Nếu tìm được tôi cũng không ở đây làm gì còn nữa đây là lần thứ tám anh đã tham gia nên em không cần lo gì cả với lại anh hiện đang làm việc cho tổ chức thuê người tham gia và tìm chìa khóa violet’’.
Cẩm Thiên An định hỏi thêm nhưng Dĩnh Cửu Hàn lại dừng lại đột ngột “Đây chắc sẽ là nơi chúng ta cần moi thông tin ở đây’’.
Tất cả mọi người cũng đều chạy theo kịp Dĩnh Cửu Hàn. Hiện giờ xung quanh họ là sân trường rất rộng và có rất nhiều học sinh ở đây đi tới lui.
‘‘Ở đây có người nè, vậy anh còn nói ở đây rất nguy hiểm, định thù bọn tôi chắc’’ người lên tiếng nói là Tiểu Tinh.
Dĩnh Cửu Hàn nghe vậy cũng không nói gì hắn liếc nhìn xung quanh ngôi trường và cả đám học sinh.
Tiểu Tinh tỏ vẻ dẫn đầu nói ‘‘Đi thôi mọi người chúng ta mau chạy đến hỏi bọn họ đây là đâu đi’’.
‘‘Dừng lại!” Người lên tiếng kêu nguyên đám dừng lại là Cẩm Thiên An.
Tiểu Tinh tức giận quay qua hỏi “Cô muốn gì đây, không lẻ cô là đồng bọn của hắn định cản tụi này sao”.
Cẩm Thiên An chú ý xung quanh rất tỉ mĩ “Mấy người không để ý gì sau”.
“Để ý gì?” Tiểu Tinh hỏi.
“Những người học sinh ở đây không hề có tí gì gọi là sức sống cả, tất cả bọn họ nãy giờ chỉ đi theo chiều đồng hồ đã hơn năm đến sáu phút rồi mà không có ai đứng lại cả’’ Cẩm thiên An nói trông có vẻ rất nghiêm trọng.
Dĩnh Cửu Hàn lúc này cũng lên tiếng: “Đúng như em nói đấy, chắc đây là nơi chúng ta sẽ điều tra điều bí ẩn ở đây”.