– Yến Nhi, dậy mau.. Bảy giờ rồi còn định nướng khét giường đến bao giờ hả? – Hà Phương Nguyên thong thả uống cà phê sáng vừa gọi với lên lầu.
– Ồn quá đi! Con nghe thấy rồi mẹ đừng gọi nữa.. Mà cái gì cơ.. bảy.. bảy giờ á. Bảy giờ không phải là giờ vào lớp sao? – Yến Nhi đang mơ mơ màng màng bỗng mở to con mắt chớp liền hai cái rồi hét lên.
– Aaaaaaa.. chết con rồi, muộn học mất rồi.
Yến Nhi vội vàng nhảy xuống giường, xỏ trượt đôi dép hình con thỏ xinh xắn. Tóm lấy chiếc đồng hồ rồi mặt nghệt ra: “Ủa, chả phải bảy giờ sao đồng hồ lại chỉ sáu giờ mười phút thế này?”
Cô giật khoé môi: “Mắc bẫy rồi.”
Ăn sáng xong xuôi Yến Nhi vội cưỡi bạch mã phóng đi, cô không muốn làm anh hùng hảo hán gì khi được ghi danh trong sổ đầu bài.
– Yến Nhi ơi..
Yến Nhi vừa đi vừa hát nghêu ngao thoáng văng vẳng đâu đấy tên mình, cô quay đầu lại. “Ô, sao nhìn quen mắt vậy nè!”
Yến Nhi đi chậm lại.
– Cậu tên là Yến Nhi nhỉ?
– Ừ, đúng rồi, cậu là..
– Mình là Thanh Lan, còn đây là Hạ Thu, bọn mình cùng nhóm với lớp trưởng. Đã nghe Ly Ly kể qua.
Yến Nhi hết sức kinh ngạc, không ngờ Ly Ly lại đi tám chuyện về cô.
– Đi nhanh thôi không muộn học bây giờ. – Nói rồi hai cô nàng phóng vù đi để lại Yến Nhi vẫn ngơ ngác.
Tùng.. tùng.. tùng.
“Phù! May quá vẫn kịp”. Yến Nhi và hai cô bạn hớt hải chạy vèo vào lớp. Mồ hôi lấm tấm trên trán. Cô đang bận thở. Bảo Yến quay xuống liếc mắt nói không mấy thiện cảm.
– Mới ngày thứ hai mà suýt đi học muộn. Đừng kéo thành tích lớp đi xuống.
– Còn mày bớt miệng đi thì nó sẽ ngứa hơn à? – Hạ Thu thấy vậy thì chướng tai gai mắt.
Yến Nhi biết Bảo Yến không ưa mình cũng không cần để ý đến những lời nói đó. Nếu ngày ngày cứ để bụng lời nói cay nghiệt kia thì cô sớm bị bội thực rồi. Cô khẽ lấy tay phẩy lên mặt tạo chút gió. Quay sang bên cạnh Đình Dương đang nhìn cô như người ngoài hành tinh.
– Hélu.. – Yến Nhi cố nặn ra nụ cười thật tươi.
Đáp lại là một khuôn mặt thờ ơ, im lặng đến khó hiểu. Cô lôi sách ra lầm bầm chửi thầm: “Xùy, tưởng mình ngon lắm à! Làm như có giá lắm ấy!”
Trong mười lăm phút truy bài, cả lớp ngồi im lặng, trật tự ôn bài, ai cũng nghiêm túc đọc sách. Yến Nhi hết sức kinh ngạc, đây không lẽ là lớp chọn trong truyền thuyết. Trái ngược với lớp cũ của cô, đến giờ này người học vẫn học, người chơi vẫn chơi.
“Ể! Rõ ràng hôm qua học bài xong đã bỏ hộp bút vào cặp rồi mà sao giờ không thấy đâu. Có khi nào sáng nay chạy hăng quá rơi không ta?” – Cô loay hoay lôi tất cả sách vở đặt lên bàn, hì hục mở các ngăn ra kiếm.
– Cậu tìm gì vậy? Cô giáo sắp vào lớp rồi. – Ly Ly nhìn khuôn mặt có thể vắt ra nước của cô bèn hỏi.
– Hộp bút của mình bốc hơi rồi. – Cô đưa hai tay lên đỡ cằm cắn cắn môi dưới.
– Đây! Tùy ý cậu chọn. – Ly Ly với lấy hộp bút của cậu bạn bên cạnh chìa ra trước con mắt ngạc nhiên của cô.
– Cậu ngạc nhiên gì chứ. Lấy đi, Vương Quân – cậu ta dễ dãi lắm.
Vương Quân quay sang lừ mắt với Ly Ly.
“Cậu bạn này khá cao ráo, khuôn mặt ưa nhìn.” – Yến Nhi ngầm đánh giá.
Vương Quân quét ánh mắt giễu cợt nhìn Yến Nhi, tay đưa lên từ từ đẩy gọng kính.
– Này cô bạn xinh gái, không phải cậu vẫn để quên não ở lớp cũ rồi đấy chứ?
Yến Nhi nhìn trân trân vào cái người mà nửa phút trước cô còn nghĩ tốt: “Gì mà ưa nhìn chứ, mở miệng ra là thấy đáng ghét rồi.”
Vương Quân định rút bút đưa cho Yến Nhi thì đã có chiếc bút khác được đặt trước mặt cô.
– Cậu dùng tạm bút này đi, tôi có dư một cái.
Người đưa cây bút ấy không ai khác là cậu bạn hôm qua định đỡ cô dậy. Yến Nhi thất thần trong giây lát.
– Cảm.. cảm ơn!
Hai tiết đầu là môn Toán nên trôi qua khá nhẹ nhàng. Yến Nhi không tự tin môn nào bằng môn Toán cả. Nếu cho cô cả đêm để ngồi nghĩ một bài toán hình hóc búa, cô nguyện thức trắng đêm để tìm ra đáp án. Đôi khi đó chỉ là máu háu thắng mà thôi chứ không liên quan gì đến việc cô chăm chỉ đột xuất cả.
Yến Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ, thẫn thờ thả hồn theo làn mây trôi phía xa xa. Nếu người ngoài không biết còn tưởng cô đang suy nghĩ về cuộc đời xa xăm.
Thực tế thì có hơi phũ phàng.
“Haha, hôm nay ra tập truyện Conan mới. Chiều nay phải qua hiệu sách hốt ngay mới được..”
A few moments later. (một lúc sau)
“Aiza! Không biết trưa nay có món sườn xào chua ngọt không? Ăn sườn uống coca thật tuyệt vời! Nghĩ thôi đã thấy phê rồi! Khứa khứa.”
– Hù.
Yến Nhi đang mơ mộng bỗng từ đâu chình ình khuôn mặt của Ly Ly. Tim cô suýt bắn ra ngoài. Chưa kịp định thần lại đã bị Ly Ly kéo ra khỏi ghế, đi cùng là Thanh Lan và Hạ Thu.
Tại căng- tin.
– Hạ Thu, tao với mày qua mua đồ, còn Yến Nhi với Thanh Lan xí chỗ trước nhá. – Ly Ly nhìn căng- tin một lượt rồi phân công.
– Mọi người ăn gì? Tao ăn kem. – Hạ Thu hỏi mọi người.
– Hmmm.. được thôi mình cũng ăn kem. – Yến Nhi không suy nghĩ nhiều nhất trí với Hạ Thu.
– Aizzzz! Sao cứ mình với tôi hoài vậy, từ giờ gọi mày tao đi. – Hạ Thu đưa ra đề nghị.
– Được thôi, vậy từ giờ sẽ gọi vậy nhá, ha.. ha.. – Yến Nhi gãi đầu rồi cùng đi với Thanh Lan chọn chỗ.
Vậy là từ nay Yến Nhi có thêm ba người bạn mới. Bỗng nhiên có cảm giác ấm áp trỗi dậy trong lòng.