Thiên Đạo Giáng Lâm

Chương 4: Bao nuôi kim chủ (4)



Đơn hàng lần này giao dịch là ba ngày sau.

“Tiểu thư, đơn hàng đã sẵn sàng, chỉ còn chờ lệnh của cô là có thể xuất phát.”

“Đi.”

Thương Ly ngậm kẹo que ngồi trong xe, trong đêm, hơn năm sáu chiếc xe lớn nhỏ thẳng tiến ra vùng ngoại ô, đến một cánh đồng hoang vắng.

Càng tiếp xúc nhiều với Võ gia cô mới biết, biết còn nhiều hơn những gì nguyên chủ biết về bộ mặt thật sự của Võ gia.

Võ gia đúng là một gia tộc lánh đời nhưng họ chỉ tránh những nơi người khác nhìn thấy được mà thôi, còn những nơi người khác không nhìn thấy thì giết người phóng hỏa, ngay cả chơi hàng cấm họ cũng dám làm.

Một gia tộc bình thường nếu không phải nói là tầm thường trong giới thượng lưu nhưng lại làm trùm giới hắc đạo ngay dưới gót chân bọn họ…

Như vậy không phải càng thêm kích thích sao!

“Tiểu thư, tới nơi rồi.”

Trước khi họ đến đã có một nhóm người đang đợi sẵn, người đàn ông trong chiếc xe dẫn đầu bước xuống, hắn chỉ hơn 20 tuổi vẫn còn đang mang sự nhiệt huyết của thiếu niên.

Khi nhìn thấy cô không hiểu sao hắn lại nhìn lâu hơn một chút rồi khẽ cười nhưng rất nhanh hắn đã thu nụ cười đó lại.

“Thiệu tiên sinh, rất vui được gặp mặt.”

“Võ tiểu thư, không ngờ chúng ta có duyên như vậy.”

Nghe câu nói này Thương Ly hơi nhíu mày, nếu cô nhớ không nhầm thì chưa từng gặp qua hắn trước đây.

Thiệu Sinh như đọc được suy nghĩ hiện lên trên mặt Thương Ly, hắn cười lịch sự nói: “Võ tiểu thư đúng là quý nhân hay quên, chúng ta từng gặp nhau trước đây, trong đồn cảnh sát.”

Hình như cô nhớ ra rồi.

Hắn là một bọn với Giản Kiệt đấy mà.

Nhưng Thương Ly không có hứng thú nhắc lại chuyện xưa với hắn mà trực tiếp đi vào chủ đề.

“Nếu đơn hàng không có vấn đề thì giao dịch đi.”

Người của Thiệu Sinh được phái qua kiểm hàng cũng cùng lúc quay lại, hắn nhìn Thiệu Sinh gật đầu. Đơn hàng bình thường thì Thiệu Sinh cũng rất thoải mái giao dịch, một tay giao hàng một tay giao tiền, sòng phẳng.

“Hy vọng lần sau lại có thể hợp tác với Võ tiểu thư.”

“Tôi cũng rất hy vọng.”

Hai đoàn chia ra hay đầu cứ thế mà rời đi.

Người bên cạnh Thiệu Sinh không khỏi có chút khó hiểu.

“Tiên sinh, sao phút cuối cùng ngài lại không làm theo kế hoạch?”

Người đàn ông biết mình quá phận nên im bật, không trong đợi Thiệu Sinh có trả lời hay không nhưng bất chợt hắn lại cười, giọng nói ngả ngớn của thiếu niên lười biếng.

“Người làm ăn quan trọng nhất là giữ chữ tín.”

“…” Lúc đầu ngài không có nói như vậy mà.

Không chỉ riêng người của Thiệu Sinh mà người của Thương Ly cũng lấy làm kì quái.

Người nhà họ Thiệu và họ Võ bọn họ trước nay luôn cạnh tranh hung tàn với nhau.

Đơn hàng lần này là Võ Ý đánh cướp của một bên khác đang giao dịch cho họ Thiệu, sau đó lại thông báo cho nhà họ Thiệu là họ đang giữ hàng yêu cầu bọn họ mang tiền gấp ba lần tới chuộc hàng về.

Cái trò chơi ngứa đòn này của Võ Ý chính mà muốn chọc cho họ Thiệu tức chết.

Đàn em Võ Ý cũng rất tri kỷ đặc biệt chọn hơi hoang vắng này để xả súng mà cuối cùng lại êm đẹp?

“Tiểu thư, lần này Thiệu gia bọn họ cho qua như vậy cô không thấy quá kì quái sao?”

“Có cái gì mà kì quái, còn không phải vì cái tên Thiệu tiên sinh đó nhìn thấy nhan sắc tuyệt sắc khuynh thành này của ta nên không nỡ ra tay sao.”

“…” Tiểu thư quả thật rất đẹp nhưng không ai lại tự nhận mình tuyệt sắc khuynh thành giống tiểu thư đâu.

Điện thoại trong túi quần vang lên, Thương Ly lấy ra thì đầu dây bên kia đã ngắt máy, cô gọi lại thì rất lâu sau mới có người bắt máy.

“Alo?” Đầu giây bên kia là giọng của nữ nhân rất ngọt ngào.

Xem ra lão cha hồ ly này của cô lại chơi đùa với hoa rồi.

“Võ Ý đâu?” Cô cũng rất muốn nói thêm vài câu với thiếu nữ mật ngọt lắm nhưng giờ có chuyện quan trọng hơn a! Để khi nào có thời gian rãnh phải học theo lão cha hồ ly một chút!

Đợi đến khi Thương Ly suy nghĩ đến dấu chấm than thì nữ nhân mật ngọt bên kia mới đáp, “Cô là ai? Tìm anh Ý làm gì?”

“Nói đi.” Giọng khàn khàn của đàn ông vang lên làm cho mấy lời cô định phun ra phải nuốt ngược về, vặn vẹo ra câu mới để phun tiếp.

“Ba ba không phải nên hỏi con còn sống không sao?”

“Con không phải rất ổn sao.”

“Đương nhiên, con gái của ba ba thì có thể xảy ra chuyện gì chứ.”

Võ Ý hơi nhướng mày định nói gì đó thì đầu dây bên kia lại nói tiếp, “Nhiệm vụ hoàn thành suôn sẻ, ba ba có định thưởng không a?”

“Con muốn cái gì.”

“Hmm… cổ phần của giải trí Vinh Diệu?”

“Được thôi, nếu con có thể lấy nó từ tay anh cả con.”

Ngắt máy.

Ba ba có mỹ nhân bên cạnh liền không kiên nhẫn a~

[Tình yêu, cô cũng có thể tự đi tìm mỹ nhân a, ta có một đề cử nè, Nguyễn Luân cô thấy thế nào?]

“Mi chim cút!”

[…] Ai cứu ký chủ nhà nó với, ký chủ cứ không chịu làm nhiệm vụ thế này thì hoa hồng năm nay nó còn cái nịt!

Không phải cô không quan tâm mà bên đó có Diệu Quang tọa trấn rồi không phải sao, cô qua đó cũng không giúp được gì chi bằng tranh thủ thời gian làm việc khác.

Là do Hoàng Tiểu Dã không hiểu ý đồ của cô nha!

– —


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.