[YANDERE][Miku] Em... Rất Ngon!

Chương 9



Cậu dẫn nó đi lang thang dạo mát trong khu phố, khắp nơi đều là vampire thường dân, họ y hệt con người, cười nói vui vẻ và kinh doanh với nhau. Đây chính là khu phố nơi nó đã từng có những hạnh phúc cùng gia đình, giờ đây vampire đã đập phá nhà cửa trước kia để dựng lên khu phố của chúng. Nó nhìn sơ qua cũng có thể thấy được rằng, cậu đi tới đâu thì vampire đều cúi chào tới đó, bởi lẽ chắc vì hoàng tộc và thường dân cách nhau quá xa.

Cô ta là ai mà đi cùng Rinto-sama vậy?

Con người mà dám đi cùng hoàng tộc sao? Thật chán sống mà.

Tai nó đều lanh quanh mấy cái câu bàn tán thật khó chịu, nó cũng chẳng thèm quan tâm nữa, làm như người ta muốn lắm.

Cậu và nó đi ngang 1 cây cầu, nó ngồi nghỉ ngay ghế gần đó còn cậu thì kiếm gì đó cho nó uống.

Vừa mua được nước thì khi chuẩn bị đi qua cầu, có thứ gì đó lấp lánh trong lớp cỏ. Lại gần cậu mới thấy đó là 1 sợi dây chuyền.

– Dây chuyền của ai? Wow, có hình Rin-chan cơ đấy.

Lát sau, khi 2 người về lại lâu đài. Vừa đi tới cửa thì đã thấy Loky đứng đó, anh mang 1 vẻ mặt thật tức giận cứ nhìn vào nó, tay cậu thì đang đỡ cho nó đi 1 cách khó khăn.

– Rinto, em đang làm gì?

– O…Onii-sama…em..chỉ đưa Rin-chan đi dạo chút thôi…! – cậu giật mình, buông nó ra.

– Đừng làm chuyện thừa thãi, còn cô mau đi làm việc đi. Không thì đừng mơ mà ăn tối. – anh lườm quýt và đi vào trong.

– Rinto, cám ơn cậu vì đã đưa tôi đi dạo, giờ tôi bận rồi, gặp sau. – nó mỉm cười, cúi chào cậu rồi đi vào. Cậu chỉ lặng lẽ nhìn rồi thở dài.

– Làm sao đây…thích cô ta mất…

Nó thay đồ maid vào và bắt đầu làm việc, thà làm việc còn hơn phục vụ tên Loky không bằng cầm thú kia. Nghe nói tối nay Miku còn đến để ăn tối nữa, và vì đầu bếp hiện giờ đang bận nên nó phải thay ông ta nấu thức ăn. Chắc chắn tất cả đều tại tên Loky sắp đặt, hắn ta đang cố gắng khiến nó phải làm thay việc người khác, thật là 1 tên khốn nạn mà.

Nó đang rửa chén bát thì nghe bên ngoài tiếng thì thầm của mấy nhỏ người hầu khác, lại nữa, thật khó chịu.

Nghe gì chưa? Con nhỏ Rin gì đó lúc trước được sủng ái lắm, giờ bị Loky-sama bắt làm người hầu rồi.

Đáng đời a. Hahaha.

Nhưng nó làm chung ca, thật bực mình mà.

Kệ nó, nó phải làm việc nhiều hơn chúng ta.

Nó ngáp dài sau khi đã rửa chén bát xong, dù gì lúc nào nó chẳng phải làm việc này ở nhà phụ baba chứ. Quen rồi, nó rửa lại tay rồi đi ra, vẫy nước vào mấy con nhỏ đó và trưng ra bộ mặt thật kinh bỉ.

– Ô, xin lỗi nhé. Tại tôi không thấy bóng dáng mấy người. À mà nhớ mốt có nói xấu ai thì coi người đó có ở gần không nhé. Với lại nói trước mặt tôi này, mấy người nói sau lưng ngứa lưng tôi lắm ok?

Nó đi khỏi chỗ đó mặc mấy nhỏ kia chửi rủa, la lối om sòm. Tiếp theo chỉ còn thức ăn thôi nữa là xong, nó khá mệt và cũng đói bụng rồi. Lâu quá không được vào căn bếp, nó vui vẻ 1 mình nấu nướng, vài lúc phì cười 1 mình khi nhớ lại bộ dạng tức điên của mấy con nhỏ đó.

Lát sau nấu xong, nó vui vẻ lấy cái bánh mì nhỏ xé ra và ăn ngon lành. Leo lên cửa sổ ngồi ngắm cảnh, những làn gió trong lành thổi bay mái tóc ngắn màu nắng. Mấy chú chim đậu trên vành cửa sổ, nó thấy thế cho vài vụn bánh mì. Bỗng nó vui lên và hát ca, trong tâm trạng vui vẻ này, mai sẽ là ngày chuẩn bị và mốt là yến tiệc, nó sẽ được đi, thật là vui.

Mãi không tìm được sợi dây đó, hắn đã đi khắp lâu đài nãy giờ, tình cờ đi ngang nhà bếp và nghe tiếng hát của nó. Nhìn nó mãi không thôi, Rin đang rất vui vẻ và không ngừng ca hát, hắn đắm chìm trong khoảnh khắc đó, khoảnh khắc này chỉ là của riêng hắn mà thôi…

– Nè chim nhỏ, khi chị hát làm chị nhớ đến người bạn thuở nhỏ. Từ khi cứu cậu ấy khỏi chết đuối, chị đã có bạn thân nhất là cậu ấy. Vậy mà cậu ấy đã bỏ chị mà đi, c…chị…đã từng thích cậu ấy..hơn bất cứ ai… – nó cười nói với mấy chú chim nhỏ đang chăm chú ăn vụn bánh mì, đồng thời nước mắt cũng theo đó tuôn ra – Cậu ấy là Len, Len Kagamine. Không hiểu sao ở nơi này lại có tên vampire giống cậu ấy đến thế, chị không thể hiểu…

– Rin? – hắn bước vào, nó thấy thế vội lau nước mắt đi, mấy chú chim cũng bị giật mình mà bay đi mất.

– A..anh muốn ăn gì sao?

– Không. Tôi tình cờ đi ngang thôi.

– À..ừm… – nó giấu cái bánh mì còn 1 nửa đằng sau lưng.

– Ăn thế không đói sao?

– T…tôi chỉ được ăn 1 cái bánh mì thôi…

– Sao chỉ mình cô ăn? Mấy người khác lại có khẩu phần đầy đủ như vậy?

– L…Loky hắn bắt tôi làm vậy…tôi chỉ được ăn khi làm xong việc…

– Lát nữa ăn tối, cô sẽ phải lấy máu mình làm rượu cho bọn họ uống?

– A..anh đã biết thì hỏi làm gì?! Anh đi ra đi!

– Hừ, cô xanh xao như vậy. Vị máu chỉ thêm ghê tởm thôi, cô mà lấy máu làm rượu thì sao tôi có thể ngon miệng được?

Nó im lặng, hắn cũng bỏ ra ngoài. Nó vứt cái bánh mì xuống đất, giẫm nát nó rồi gục đầu xuống bàn.

– Hắn ta không giống cậu ấy…không giống chút nào cả…mình chỉ mơ mộng thôi…

Hắn đi vào phòng, đá vỡ đồ đạc và tức điên lên. 1 người hầu chạy vào xem chuyện gì đã bị hắn giết chết 1 cách dã man. Hắn không ngừng phá đồ, mọi sự tức giận trút hết lên đống đồ dùng đó.

– Thật là khốn nạn! Phải đợi đến bao giờ tôi mới có thể giải thoát cho em?! Không ngờ chỉ mới 2 ngày cơ thể em đã xanh xao, gầy đi. Loky…tại hắn phải không?! Tôi đã làm tổn thương em, tôi nói thế vì không muốn em bỏ bữa, không muốn em tốn máu của mình cho những kẻ đó! Khốn khiếp! Má nó! Tôi sẽ giết hết những kẻ ngáng đường trong buổi yến tiệc đó, hahaha, đó sẽ là ngày vui nhất và cũng là ngày…đẫm máu nhất hahaha! Em sẽ nói thích tôi một lần nữa…Rin Kagamine…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.