[Bách Hợp | Trung Thiên] Xa Phụ

Chương 7: Xa lần nữa



Ngày tiếp theo đi đưa mọi thứ đến nhà mọi người, mấy nhà giữ chúng ta lại ăn cơm, đối với tỷ tỷ vẫn là tò mò, hỏi han rất nhiều vấn đề. Tỷ tỷ kiên nhẫn cười trả lời. Chúng ta ở nhà trưởng thôn ăn cơm trưa, bà khen ta với tỷ tỷ rất nhiều, nói ta là một hảo nữ tử, kiên định chịu khó, thái độ làm người chân thật, giúp đỡ mọi người mà không từ chối. Tỷ tỷ kiêu ngạo cười gật đầu: “Đúng vậy a, đúng vậy! Tiểu Song là một hảo hài tử. Trong ngày thường ít nhiều nhờ mọi người chiếu cố nàng rồi!”

Trưởng thôn từ chối một phen, lại khen tỷ tỷ tuấn tú, hỏi nhà nàng ở nơi nào, đã đón dâu hay chưa. Nàng trả lời: “Trong nhà cách nơi đây khá xa, cho nên một năm chỉ có thể ở lại đây mấy ngày. Việc hôn nhân còn chờ cha mẹ làm chủ.”

Thôn trưởng cười cười nói, chính là nên như vậy, bất quá nữ lớn lấy chồng, tuổi của Quan tỷ không thể qua mức trì hoàn, nếu coi trong nam nhi nhà ai ở Kiều gia thôn, cứ việc nói ra. Kiều di ta đi làm mai cho ngươi. Tỷ tỷ cười kính nàng một chén rượu, đem lời này lảng đi. Bữa cơm này ăn tới hơn nửa canh giờ mới chấm dứt.

Buổi chiều trở về tỷ tỷ ngại chính mình đầy mùi rượu và thức ăn, nói muốn tắm rửa, muốn gội đầu! Chúng ta đun một nồi nước nóng lớn, lấy từ trong kho thóc ra hai tấm gỗ để kê, chuyển ra ngoài phòng tắm. Tóc nàng ngắn, tắm thật sự nhanh, ôm một mảnh khăn lau khô tóc, cười nói: “Tiểu song tỷ tỷ giúp muội gội đầu.”

Ta sợ nàng trúng gió bị cảm lạnh, cự tuyệt nói: “Tỷ tỷ vào trước đi, ta xong ngay đây.”

Nàng đem miếng vải bông đi đến bên cạnh đè đầu của ta xuống, một bên dùng gáo làm từ hồ lô xối tóc cho ta vừa cười: “Tỷ tỷ sao lại yếu ớt như vậy chứ? Tóc của muội dài như vậy, tự mình gội sẽ rất chậm. Mùa đông lại lạnh, mùa đông bị cảm cũng không tốt.” Đầu ngón tay ôn nhu xuyên qua tóc của ta, chạm vào da đầu. Móng tay nàng hơi dài, nhẹ nhàng gãi qua da đầu, cần thận xoa bóp… Mẫu thân cũng chưa từng cẩn thận như thế đối với ta.

Nàng xả nước hai lần, dùng vải bông bao lấy đầu của ta, săn sóc chà lau. Ta ngơ ngác giương mắt nhìn vừa vặn chạm đến khóe môi đang mỉm cười của nàng.

Sáng sớm, mấy tiểu cô nương ngày hôm trước cố ý chạy tới nhà ta để chơi, còn mang theo hai nam hài tử, chỉ vào bọn họ lớn tiếng nói: “Kiều Tiểu Thư, Kiều Tiểu Thiếp, người lớn ai cũng khen các ngươi bộ dạng xinh đẹp. Các ngươi tự nhìn xem lại mình đi, đại tỷ này bộ dạng so với các ngươi đẹp hơn nhiều rồi!” Hai tiểu nam hài bị nói đỏ mặt, cúi đầu không nói lời nào.

Tỷ tỷ không nghĩ mấy tiểu tử kia lại nói như vậy, nhíu mày mà xì cười. Ta không nói gì, đứng lên gõ đầu các nàng, trách mắng: “Nói bậy gì đó, cần thận ta đi nói cho mẫu thân các ngươi đánh đòn!” Các nàng sợ tới mức không dám nói lung tung, ta đi xoa đầu hai tiểu nam hài, ôm bọn họ đến giường an ủi: “Đừng nghe mấy nha đầu này nói bậy. Tỷ tỷ lấy táo cho hai đứa ăn.”

“Ân, cám ơn Song tỷ tỷ!” Hai bọn họ ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ. Tỷ tỷ tò mò đi qua, dùng ngón tay nhéo mặt của bọn nhỏ. Hai đứa bé lại đỏ bừng mặt, chọc người trìu mến. Tỷ tỷ phát hiện ra tốt trêu, vẻ mặt xấu xa cùng đôi mắt trông mong của mấy đứa trẻ…

Ta kéo tỷ tỷ ra một bên, nhét cho bọn nhỏ hai quả táo, lại cho thêm một túi đầy mứt khô cùng hạt dưa, thuận tiện thả hai đồng tiền vào. Mấy nha đầu quệt cái miệng nhỏ đáng thương hề hề nhìn chúng ta. Ta nghiêm mặt nói: “Nữ hài ăn ít đồ ngọt thôi.” Rồi cho các nàng đồ ăn vặt cùng mấy đồng tiền, không cho táo đỏ.

Nha đầu có cái miệng lợi hại kia nói: “Vậy tai sao nhà của tỷ có táo a? Lại không có nam hài tử.”

Tỷ tỷ cướp lời của ta, nghiêm trang trả lời cô bé: “Bởi vì chúng ta là người lớn a.”

Tiểu nha đầu nghiêm đầu nghĩ nghĩ, hình như cảm thấy làm người lớn có rất nhiều đặc quyền, bĩu môi hừ một cái, coi như trả lời, sau đó đồng loạt chạy ra ngoài chơi. Kiều Tiểu Thư, cùng Kiều Tiểu Thiếp vẫn ngồi quy củ, tỷ tỷ lại muốn đi nhéo mặt của bọn nhỏ. Ta bất đắc dĩ ngăn cản nàng, đem hai tiểu nam hài ôm xuống giường, cười nói: “Mau đi chơi đi, trong chốc lát lại không tìm thấy bóng dáng các nàng.”

Hai đứa bé nhỏ giọng hướng chúng ta cảm tạ, kéo tay nhau đi ra ngoài đùa giỡn. Tỷ tỷ cười vui vẻ, vỗ tay ôm lồng sưởi nói: “Sư phụ của tỷ từng nói đứa bé nào cũng đều thiên chân khả ái. Quả thật như thế!”

Ta gật đầu hỏi: “Tỷ tỷ có lạnh không, muốn thêm chút than củi hay không?”

“Không lạnh. Đúng rồi, tỷ thấy trong nhà có để sách. Muội đang đi học sao?”

“Tỷ tỷ đừng cười, ta vừa mới biết chữ thôi… Tên của tỷ tỷ là hai chữ nào, dạy ta viết đi.”

“Hảo.” Nàng liền lấy tay nhúng nước, vẽ ở trên bàn ra hai chữ ngay ngắn, quả nhiên bất đồng với mấy chữ ta nghĩ kia. Nàng dạy ta từng nét một, sau đó lại viết xuống tên của ta, có chút bất đồng. Nàng còn cười nói: “Tên của tỷ bắt nguồn từ “Quan quan thư cưu tại, tại hà chi châu”. Ba ba của tỷ gọi tỷ là Quan Châu, nhưng khi đăng kí hộ khẩu lại nhầm thành Quan Thuyền. Cho nên tỷ liền từ tiểu lục địa trong nước, biến thành chiếc thuyền nhỏ trong nước.”

“Vậy tên của muội thì sao?” Ta theo bản năng mở miệng, muốn nghe nàng giải thích.

“Kiều Vọng Song —— cả đời mong thành đôi với ngươi.”

***

Cách thôn, có người gánh đến chút đậu phụ cùng cá bán lấy chút tiền lời. Ta mua mỗi thứ một phần. Nàng cười nói may mắn, thu tiền rồi chuyển qua nhà khác. Tỷ tỷ hỏi ta tính toán ăn như thế nào. Ta nói với nàng, một cái nấu canh, một cái rán. Nàng chỉ chỉ đậu phụ trong tay ta, cười nói: “Lấy một nửa chỗ đậu phụ làm canh cá đậu phụ đi, lại có thể thả chút giá nữa. Số cá còn lại dùng làm chua ngọt đi.”

“Cũng tốt.” Ta nhìn nàng cười nói: “Bất quá phải phiền toái tỷ tỷ. Hai món này ta không biết làm.”

“Cũng có cái muội không biết làm a?” Nàng tươi cười lộ ra vài phần đắc ý, đưa tay lấy đồ đi về hướng phòng bếp: “Mau tới nhóm lửa. Hôm nay cho muội nếm thử tay nghề của tỷ tỷ.”

Gia vị ở nơi này của chúng ta có vẻ không đầy đủ như nơi của nàng, lúc làm cá chua ngọt, nàng bất lực nhíu nhíu mày. Cuối cùng chỉ dùng đơn giản là đường trắng cùng giấm chua. Nàng ăn không vừa lòng lắm, ta lại thấy được đó là mùi vị tuyệt vời nhất. Chúng ta ở trong không khí sắp tới lễ mừng năm mới.

Ban ngày dùng hơn phân nửa thời gian mang theo một cái giỏ lương khô, quả khô cùng ít nước, đi mấy nhà thăm hỏi một lần, tự nhiên ở lại nhà khác dùng cơm trưa. Đến khi về nhà tỷ tỷ nhíu mày nhìn phòng ốc màu xám xịt, đột nhiên nói: “Tiểu Song, chúng ta viết đôi câu đối đi.”

Ta hỏi: “Câu đối là cái gì?”

“Câu đối xuân —— Lễ mừng năm mới ở nói này không viết sao?”

Ta lắc đầu: “Viết như thế nào? Tỷ tỷ, cần dùng cái gì tỷ nói cho ta biết.”

“Bút mực, ba tờ giấy đỏ, đại khái dài khoảng này.” Nàng hoa chân múa tay một chút: “Sau đó chúng ta lấy chút tương hồ, dán tại hai bên khung cửa là được rồi. Không có cũng không sao cả, chỉ là cho thêm vui mừng mà thôi.”

“Mấy thứ này trong nhà không có, chờ ăn xong cơm tối, ta cưỡi tiểu hắc đi đến nhà tiên sinh hỏi xem. Nàng hẳn là có.” Mở cửa lôi kéo tỷ tỷ vào nhà, đầu tiên đem than củi lấy ra chờ lửa bốc một chút, trên người đã không còn lạnh. Lấy táo đỏ ra cho tỷ tỷ, chúng ta quay vào nhà bếp nấu cơm đun nước, vừa vo gạo vừa nói chuyện: “Tỷ tỷ, tỷ tính toán viết văn thơ gì để đối đây?”

Nàng vui rạo rực cắn táo đỏ, nghiêng đầu nhóm lửa, nghĩ nghĩ: “Hoan thanh tiếu ngữ hạ tân xuân. Tề tụ nhất đường đón tân niên. Hoành phi là Hỉ khí doanh môn, thế nào Tỷ chỉ nhớ có thế này.”

“Đương nhiên là tốt.”

Tỷ tỷ kiên trì muốn tắm rửa một lần. Sắc trời không quá muộn, ta đang định đến nhà tiên sinh một chuyến nên đồng ý với nàng. Nàng kéo cổ tay, đứng ở thùng ra sức rửa sạch. Ta đột nhiên có chút buồn cười, dặn dò: “Tỷ tỷ, tắm xong rồi mau đem quần áo mặc vào kẻo lạnh.”

Nàng cũng không quay đầu về hướng của ta, phất tay nói: “Biết rồi, chính muội mặc nhiều một chút, sớm quay trở lại.”

“Ân.” Ta mím môi, quay đầu lại khi trong phòng còn có ảnh lửa mỏng manh, có càm giác có người làm bạn có người chờ đợi…. Sau khi ta trở về, lại một lần nữa bị đánh nát.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.