[Vong Tiện] Nhất Vẫn Thiên Hoang

Chương 22



Lúc hai người đánh nhau, Lam Vong Cơ không có mặt, lúc y tới, Ngụy Vô Tiện đã quỳ gối trên con đường đá do Lam Khải Nhân chỉ định. Thấy y tới, Ngụy Vô Tiện cũng không cảm thấy mình quỳ gối ở chỗ kẻ đến người đi có bao nhiêu xấu hổ, ngược lại còn dùng cành cây chỉ vào cái hố vừa đào, rất hưng phấn nói với Lam Vong Cơ: “Lam Trạm ngươi tới rồi, mau đến xem ổ kiến ta đào nè.”

Quét mắt qua hố đất và cái ổ kiến kia, trên mặt Lam Vong Cơ hiện lên vẻ bất đắc dĩ, cũng không nói gì, chỉ đưa tay về phía Ngụy Vô Tiện. Cười rạng rỡ với y, Ngụy Vô Tiện vịn tay y đứng lên, hỏi: “Lam lão… Thúc phụ của ngươi kêu ngươi đến biểu ta đứng lên à?”

Lam Vong Cơ không nói gì, chỉ hơi gật đầu.

Vỗ vỗ đất trên tay, Ngụy Vô Tiện tò mò nói: “Lam lão tiên sinh sao lại dễ dàng buông tha cho ta như vậy, có phải ngươi giúp ta cầu tình không?”

Lam Vong Cơ từ chối cho ý kiến, do dự một chút, mới nói: “Vừa rồi Giang tông chủ và thúc phụ bàn bạc, chuẩn bị cho ngươi tối nay theo ông ấy trở về Vân Mộng.”

Tin tức đến quá đột ngột, Ngụy Vô Tiện sửng sốt một chút, mới phản ứng lại: “Hả?”

Nhìn vết bầm tím trên mặt hắn do Kim Tử Hiên đánh ra, Lam Vong Cơ nói: “Xử lý vết thương trước.”

Ngụy Vô Tiện lại nói: “Sắp phải đi rồi, còn lo vết thương gì chứ, mau làm chính sự trước.”

Lam Vong Cơ còn chưa hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, đã bị hắn trực tiếp kéo tới gian nhà hoa long đảm. Ngụy Vô Tiện dẫn y đi đến bụi hoa long đảm kia, kéo y cùng quỳ xuống, cười hì hì nói: “Tuy rằng ta muốn bị mang về Vân Mộng, nhưng trước khi đi, chúng ta bái lạy trước đã, xác định ngươi là của ta. Sau khi ta đi, ngươi không được trêu chọc những người khác.”

Lời này nói ra từ trong miệng hắn không khỏi có chút kỳ lạ, rõ ràng hắn mới là người hay thích trêu chọc người khác, nhưng Lam Vong Cơ cũng không phản bác hắn, chỉ là ánh mắt nhu hòa nhìn hắn, đáp một chữ được, rồi cùng nhau lạy ba lạy. Sau khi lạy xong, Ngụy Vô Tiện nói đùa: “Lam Trạm, chúng ta cũng coi như là đã bái đường, có phải ngươi nên cho tôi tín vật định tình gì đó hay không.”

Cho rằng Lam Vong Cơ phải suy nghĩ một hồi mới có thể đáp lại, không ngờ lại thấy y nói ngay không cần suy nghĩ: “Đã đưa rồi.”

Ngụy Vô Tiện ngơ ngơ ngác ngác chớp mắt: “Hả? Ngươi tặng ta cái gì……”

Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hắn giơ tay lên, nghi hoặc hỏi: “Ý ngươi có phải là… mạt ngạch không?”

Lam Vong Cơ gật đầu nói: “Ừm.”

Ngụy Vô Tiện xoa xoa cổ tay, hỏi: “Lam Trạm, mạt ngạch này của nhà các ngươi, rốt cuộc có ý nghĩa gì.”

Nhìn vào mắt của hắn, Lam Vong Cơ nói: “Mạt ngạch, ý muốn ‘ràng buộc bản thân’, người khác không thể tùy ý chạm vào, chỉ có trước mặt người định mệnh, người mình yêu, mới có thể không cần có bất kỳ ràng buộc nào.”

Ngụy Vô Tiện hơi mở to hai mắt, theo bản năng nói: “Vậy… mạt ngạch này, chỉ có…..”

Lam Vong Cơ khẽ gật đầu.

Vô cùng mừng rỡ, đồng thời Ngụy Vô Tiện đột nhiên nhớ tới, ngày đó tình cờ gặp Thanh Hành Quân, ông ấy nhìn thấy mình quấn mạt ngạch ở cổ tay, cũng biết mạt ngạch này là của Lam Vong Cơ tặng cho hắn.

Vậy vậy vậy vậy vậy… vậy Thanh Hành Quân chẳng phải đã sớm biết mọi chuyện rồi sao?!

Ngụy Vô Tiện đột nhiên ớn lạnh sống lưng một trận, nhưng lại nghĩ đến lúc ấy Thanh Hành Quân cũng không trực tiếp đuổi hắn đi, ngược lại còn bảo hắn kể rất nhiều chuyện của hắn và Lam Trạm, vậy đây có phải là đại biểu cho việc ông ấy đã chấp nhận chuyện của hai người bọn hắn hay không. Nghĩ tới đây, Ngụy Vô Tiện mừng rỡ đến mức trực tiếp đè Lam Vong Cơ ngã xuống bụi hoa hôn mãnh liệt một trận.

Lam Vong Cơ hiển nhiên không ý thức được đây là tình huống gì, sau khi bị Ngụy Vô Tiện đột ngột đẩy ngã xuống rồi hôn tán loạn hơn mười cái, hơi hơi chống người lên, vừa định nói gì đó, lại nghe thấy một tiếng quát lớn nghiêm khắc truyền đến: “Các ngươi đang làm gì vậy!”

Hai người đồng thời mở to hai mắt, nhìn nhau trong chớp mắt, nhanh chóng từ trong bụi hoa đứng lên, nhìn thấy Lam Khải Nhân vẻ mặt phẫn nộ khiếp sợ đứng cùng với Lam Hi Thần mang ánh mắt cực kỳ phức tạp cách đó không xa.

Ngụy Vô Tiện theo bản năng muốn mở miệng giải thích, lại bị Lam Vong Cơ giành đi tới trước người ông, cúi đầu im lặng bảo vệ hắn ở phía sau.

Dường như bị đả kích thật lớn, Lam Khải Nhân nửa ngày không nói ra lời, miễn cưỡng ổn định tâm trạng, nhìn cũng không muốn nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, chỉ đen mặt nói: “Lam Vong Cơ, theo ta đi từ đường.”

Ông rất ít khi nghiêm khắc nói chuyện với đệ tử đắc ý nhất của mình như thế, nhưng Lam Vong Cơ đột nhiên bất động, không có chút ý tứ nào muốn rời đi trước người Ngụy Vô Tiện.

Lam Hi Thần ở một bên khuyên nhủ: “Vong Cơ.”

Ngụy Vô Tiện ở phía sau y nhẹ nhàng kéo áo y, thấp giọng nói: “Lam Trạm, ngươi đi theo thúc phụ ngươi trước, ta có cách, sẽ không sao, ngươi tin ta.”

Lam Vong Cơ xoay người nhìn hắn một cái, thấy ánh mắt vô cùng khẳng định của Ngụy Vô Tiện cùng thần sắc nghiêm túc hiếm thấy ở trên mặt, rốt cục hơi gật đầu, rời đi cùng với Lam Khải Nhân đang nổi giận đùng đùng.

Chỉ còn lại Lam Hi Thần và Ngụy Vô Tiện ở lại tại chỗ, Lam Hi Thần khẽ thở dài, mở miệng nói trước: “Ngụy công tử, ngươi và Vong Cơ……”

Ngụy Vô Tiện vội vàng nói: “Xin lỗi, Trạch Vu Quân, chuyện này vốn cũng không muốn gạt các ngươi, nhưng còn chưa kịp nói với các ngươi, không ngờ lại để cho các ngươi biết bằng phương thức này.” Dừng một chút, hắn lại nói, “Nhưng mặc kệ các ngươi có đồng ý hay không, ta nhất định phải ở cùng một chỗ với Lam Trạm. Chúng ta đã bái trời đất, là đạo lữ cả đời.”

Lam Hi Thần hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, hỏi: “Bái đường? Khi nào và ở đâu?”

Ngụy Vô Tiện nói: “Vừa rồi, ở ngay chỗ này.”

Lam Hi Thần nở nụ cười một chút: “Hôn nhân đại sự, há có thể đùa giỡn.”

Ngụy Vô Tiện chỉ trời, chỉ đất, lại chỉ vào căn phòng phía sau bụi hoa long đảm, nói: “Thiên địa, cao đường, giao bái, ba lạy, không thiếu một lạy nào.”

“Như thế, cũng coi như là đầy đủ.” Lam Hi Thần cười lắc đầu, lại nói, “Ta cũng không phải là không đồng ý.”

Ngụy Vô Tiện sửng sốt, nói: “Ý của Trạch Vu Quân là……”

Lam Hi Thần nói: “Ta biết Vong Vơ vốn đối xử với ngươi khác những người khác, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ là như vậy, ta bên này tất nhiên không ngăn cản, Vong Cơ thích là được rồi, nhưng thúc phụ bên kia, chỉ sợ là không dễ giải thích như vậy.”

Ngụy Vô Tiện lo lắng nói: “Vậy Lam Trạm y……”

Lam Hi Thần nói: “Cũng không cần lo lắng quá mức, thúc phụ cũng không phải là người không thông tình đạt lý, chỉ sợ là không dễ dàng tiếp nhận như vậy.”

Hắn nhìn căn phòng phía sau Ngụy Vô Tiện, lại đảo mắt qua bụi hoa long đảm ở chung quanh, hỏi: “Nếu Ngụy công tử đã biết đây là nơi nào, vậy ngươi có biết vì sao mẫu thân ta lại ở chỗ này không.”

Ngụy Vô Tiện thành thật nói: “Không biết.”

Lam Hi Thần kinh ngạc nói: “Vong Cơ chưa từng nói với ngươi à.”

Ngụy Vô Tiện nói: “Chưa từng.”

Lam Hi Thần nhìn hắn một cái, khẽ thở dài, kể cho hắn một đoạn chuyện xưa của Cô Tô Lam thị không nói cho người ngoài.

“Thúc phụ đối với ta và Vong Cơ luôn luôn nghiêm khắc, ngôn hành cử chỉ chưa bao giờ có chút sai lầm nào, hiện giờ tình cờ gặp được các ngươi. Lại là ở chỗ này, sợ là bị đả kích không nhỏ.” Lam Hi Thần nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, lại an ủi hắn nói, “Nhưng ngươi cũng không cần lo lắng quá mức, trước tiên ngươi theo Giang tông chủ trở về Vân Mộng, thúc phụ bên đây ta sẽ cố hết sức đứng giữa hoà giải.”

Nhưng Ngụy Vô Tiện lại trực tiếp cự tuyệt nói: “Không, Trạch Vu Quân, ta không muốn đi.”

Lam Hi Thần nói, “Nếu ngươi không chịu đi, thúc phụ có thể càng tức giận hơn.”

Ngụy Vô Tiện rất tự tin nói: “Trạch Vu Quân có dám đánh cược với ta hay không, ta khẳng định có thể ở lại.”

Lam Hi Thần nghi hoặc nhìn hắn một cái, lắc đầu, cười nói: “Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm đánh bạc, đặt cược vẫn là quên đi, không biết Ngụy công tử có biện pháp gì, thúc phụ sợ là sẽ không dễ dàng đồng ý như thế đâu.”

Ngụy Vô Tiện lặp đi lần nữa: “Khẳng định không thành vấn đề,”

Vừa rồi lúc hắn nói với Lam Vong Cơ hắn có biện pháp, thậtra cũng không phải hoàn toàn nắm chắc, nhưng vì để cho Lam Vong Cơ yên tâm, mớitỏ ra chắc chắn như vậy. Hiện giờ, sau khi nghe Lam Hi Thần kể lại đoạn chuyệncũ của đời trước này, trong lòng càng có mười phần chắc ăn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.