Sẹo

Chương 23: Ngoại truyện 1



Hơn một năm sau, Sài Gòn

Mễ Nam và Văn Diệp nhận nuôi một đứa nhỏ.Mang theo họ Mễ.

Sân vườn sau nhà.

Tấm lưng trần trải đầy vết sẹo dài đứng hắt dưới bóng nắng của chiều tà, bên cạnh chính là một cô con gái nhỏ chừng 5 tuổi đang nắm trong tay một đoản dao bằng nhựa cứng chém tới:

– Hey a!

– Đúng rồi. chém bên này, bên này, bên này nữa!

– Oao! Quả là con gái ba Diệp có khác! Chỉ mấy nhát mà chém tứa được bao cát rồi!

Cô con gái với mái tóc ngắn cũn nâng khuôn mặt đáng yêu lên quả quyết:

– Con muốn giống ba Diệp! Con muốn làm đại ca!

– Tốt tốt tốt!, nào lại đây ba chỉ cho con cách xiên đối thủ, đây như thế này!

– Hai người làm cái gì?

Tiếng nói trầm thấp hiển nhiên mang đầy vẻ giận dữ của Mễ Nam từ đằng sau vọng lại.

Bé con hết hồn nhe răng dấu đoản dao giả về phía sau lưng. Văn Diệp cũng giật mình thoáng ném tới coong một cái trên nền sân. Đưa tay gãi gãi đầu nhìn người luật sư nghiêm chỉnh với bộ đồ tây trang trước mặt:

– Ý.. anh về.. sớm thế?

Mễ Nam mới về, thế nhưng hiển nhiên trên nét mặt rõ ràng hoàn toàn không có chút vui vẻ gì:

– Diệp. Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, nếu là con trai thì cũng thôi đi, nhưng Mễ Linh là con gái!

– Cũng chỉ là rèn luyện sức khỏe thôi, anh đừng..

– Em còn nói?

– …

– Em có biết tuần trước cô giáo đã nói riêng gì với anh không?

– Không phải chỉ là cắn bị thương ba bạn với gạ đấm nhau với bốn đứa khác thôi sao?

– Chỉ vậy thôi? Con chúng ta mới chỉ có 5 tuổi! là 5 tuổi thôi đó!

Mễ Nam bất mãn đi vào nhà.

Văn Diệp xì một cái, vỗ vai ra chiều an ủi bé con:

– Không sao đâu, lúc ba Nam mới 6 tuổi, còn bậy hơn con nhiều!.

– Đi, ba Diệp đưa con đi mua gà rán!

– Yeah!

– ——

Phòng sách,

Mễ Nam đưa tay lên nhu nhu hai bên huyệt thái dương, Văn Diệp từ đằng sau tiến lại, cũng đưa tay mình chạm lên vai Mễ Nam, khẽ xoa bóp. Mễ Nam thả lỏng ni, cả người đều dựa vào sau ghế, vậy nhưng bao tâm tư đều đọng ở mi tâm hằn sâu.

Đối với chuyện lần này, cậu quả thực không tiện tham gia, vậy nên lần về quê vừa rồi chỉ có một mình Mễ Nam bay ra bắc.

Một lúc, Văn Diệp buông tay, ngồi dựa lên bàn đối diện với Mễ Nam, hỏi:

– Lần này về, không ổn sao?

Mễ Nam thở dài một hơi:

– Em nghĩ xem có thể ổn không?

Văn Diệp cũng cạn lời. Chẳng biết nói gì thêm.

Mễ Nam nhìn cậu, mặt không cách nào giãn ra cho được:

– Mễ Lân nó có phải bị điên rồi không? không phải nó có học võ mấy năm thì cả mạng cũng suýt không còn.

Văn Diệp bổ sung:

– Dù có là đẳng đen đi cũng khó lòng mà chọi lại được Triều Vĩ, thân thủ anh ta cực kỳ nhanh, trước đây bọn em có lần chơi thử, 5 top Ever loại một đều thua thảm, người nhiều nhất trụ được 21 phút. Rất đỉnh.

– Vậy rút cuộc là nó bị cái gì?

Văn Diệp nhún vai:

– Chịu chết!.

Mễ Nam thế nhưng một lúc sau nghĩ tới điều gì đó liền càng không vui, lướt qua người Văn Diệp muốn bước vào phòng.

Văn Diệp giữ tay lại:

– Anh sao vậy

– Chẳng sao cả.

– Chẳng sao?

Văn Diệp nghĩ đúng hai giây thôi liền biết:

– Anh ghen?

– Ai thèm ghen.

Văn Diệp muốn cười tới nắc nẻ rồi. Thế nhưng sau cái lần chọc cho Mễ Nam giận tới tức điên mà lên máu nhập viện. 13 lần phẫu thuật, di chứng để lại quá nhiều, Lần ấy 2 ngày Mễ Nam mới tỉnh lại, hù cho Văn Diệp sợ xanh mắt mèo không dám cả đi tiểu, chỉ trực mãi bên giường bệnh. Từ đó đối với đức ông chồng này, cậu chỉ có thể lấy mật ngọt mà bồi, không dám sơ xuất.

Văn Diệp kéo tay, đưa cả người Mễ Nam ôm chặt chẽ mà mạnh giọng:

– Mễ Nam. Anh không cần phải ghen. Em có thể đường hoàng mà gọi ra cái tên Triều Vĩ, cũng đường hoàng có thể làm tình với anh trước mặt anh ta 7749 tư thế!

– ….

Văn Diệp hất hàm:

– Quất luôn thử một phát không?

– Ở đây sao?

Văn Diệp nhìn nhìn vài chồng sách bên cạnh:

– Có gì không ổn?

Mễ Nam chỉ xuống mông Văn Diệp:

– Có một chút, em đang ngồi vào hồ sơ vụ án anh vừa nhận. Cơm tháng này của cả nhà!

Văn Diệp cười rộ , trên làn môi nâu đỏ hở ra hàm răng trắng:

– Không ăn cơm thì ăn gà chiên! Lo gì.

Nhưng – tay đã đưa tới dưới háng Mễ Nam mà sờ nắn:

– Cái này thì không đừng được!

Mễ Nam cũng nở một nụ cười hôn tới, nửa nhấc Văn Diệp lên bàn, hồ sơ phút chốc rơi vãi xuống, nụ hôn nhanh chóng đốt hai người nóng như thiêu thân, quần áo sộc xệch, hơi thở hỗn loạn trộn lẫn lên nhau, Mễ Nam vén chiếc áo thun rộng của Văn Diệp lên cao, đưa tay bóp lấy khoảng ngực rắn chắc rám nắng kia, một bên cũng không nhân nhượng mà dùng lưỡi liếm lấy, đầu răng cạ tới điểm gồ lên, ngon ngọt mà mút mát.

– A.. Ưm… nhay mạnh thêm chút..

Đứa bé con dụi dụi mắt đứng trước cửa phòng:

– Ba Nam, Ba Diệp, hai ba chơi trò bú sữa sao?

– !!!!!!!!!!

Cạch, cạch.

Chỉ còn thấy hai thân hình mét tám hơn kém nhau chút đỉnh, một thì vội vã nhảy từ trên bàn xuống, một thì vội vàng kéo lại khóa quần.

– Mễ Linh a Mễ Linh!

– Con tuyệt đối không nói chuyện này ra ngoài nghe chưa?

Cô bé hơi gật đầu.

Văn Diệp còn chưa kịp vuốt mồ hôi, Mễ Linh liền ngây thơ lắc mái tóc tơ nhẹ:

– Hôm trước chú Thái điện, con không có nói cái này,

– Ừ, vậy tốt.

– Con chỉ nói là, ba Nam với ba ngày nào cũng tắm chung mà không có cho con vào thôi…

– ???!!!!!!!!!

Bé con hơi dẩu dẩu môi.

Hai người đàn ông chết điếng.

======

Bị cái gì là bị cái gì?

Mễ Lân mãi không lấy vợ, tiêu chuẩn của nó đưa ra là cao 1m9 trở lên.

Văn Diệp biết được thì cười gần chết.

Ditme!

Gái mà cao 1m9 vậy phải bắc cà kheo đi bên cạnh cho xứng đôi à?

Đường hoàng tiếp quản số cổ phần Mễ Nam nhượng lại cho, lại khéo léo biếu đông biếu tây, chẳng mấy mà ông Khiêm quai nón cũng thoải mái nghỉ hưu, truyền sản nghiệp lại cho con trai thứ.

Cứ tưởng thế rồi an tâm nhàn nhã chuẩn bị chờ đám cưới rộn rã,

Thế mà nó không lấy vợ thật!

Đã thế còn bỏ bê công ty, suốt ngày phọt lên Hà Nội, rình rình mò mò trước cánh cổng phủ đầy hoa tóc tiên.

Hôm vừa rồi còn lẻn vào nhà tính bắt người, người đâu thì chả thấy, liền bị Triều Vĩ cho mấy cước đạp bay khỏi cổng, suýt thì toi cả mạng,

Nếu không phải học võ mấy năm lại chẳng phải thuộc dạng da mềm xương mỏng gì, thì ắt hẳn không phải chỉ đi viện dưỡng lão mỗi cái tay không.

Cũng vì vụ này mà Mễ Nam phải tức tốc bay ra Bắc, mẹ cậu cũng suýt thiếu đường lên cơn đau tim mà chết.

Đã có mỗi hai thằng con trai, thằng đầu là Gay không tính, ít ra thì nó bị tai nạn, chả may thành Gay thì thôi đi.

Thằng thứ hai lại còn biến thái tới mức rình mò vào nhà một tên đàn ông mét 9 làm gì!

– ——-

Mễ Lân ngồi trong bệnh viện thay bông băng.

Cánh tay này tuy không đến nỗi dập xương nhưng ít nhất thì 2 tuần treo lủng lẳng là chắc ăn.

Nhìn một mảnh vải nhỏ trong tay, Mễ Lân cười cười, cũng tính coi như ít kỷ vật đi.

Thứ này, là trong lúc xô xát cậu giật rách từ chiếc áo trên người Triều Vĩ mà ra.

Hơn một năm rồi,

Là từ cái chênh vênh kiêu ngạo khi Triều Vĩ bình tĩnh rời khỏi tòa mà không sứt mẻ lấy một cọng lông chân, cậu lại không biết rằng chính mình đã bị thu hút,

Đến khi biết được nơi anh ta ở, cậu lại một phen choáng váng, căn nhà ngập tràn sắc hoa tươi, mùi cỏ mới thơm mát không ngừng, vẻ mặt vừa mất đi cả một sự nghiệp lớn như Ever lại bình thản như chẳng có gì xảy ra, thản nhiên cắt tỉa những bông hoa.

Khi liếc thấy mặt cậu, đôi mày hẹp thậm chí còn không thèm ngó lấy một cái.

Cậu lớn lên từng này, đẹp trai phong độ từng này lại bị người ta làm ngơ coi như không khí? Sao mà chịu?

Mễ Lân đương nhiên giở trò ve vãn. Thế nhưng một cái ngáp cũng không được đáp lại. Uất tới sắp thổ huyết.

Mễ Lân bỏ ra kha khá tiền, tính thuê vài tên lẻn vào dọa sợ Triều Vĩ một trận, Vậy nhưng nghe danh Vĩ kều một cái, bọn kia té đái ra quần chạy hết sạch.

Mễ Lân cam tâm sao?

Không, hiển nhiên là không.

Đã vậy thì bắt trói về,

Thế nên đêm trước đó mới rình mò lẻn vào, lại chợp được ngay tức khắc thời điểm người kia đang thả cả người mình trần ngâm trong bể nước ấm nóng rộng, Mễ Lân xoa tay, còn chưa tưởng được cách ăn đàn ông thế nào, tên kia liền đã bật dậy từ bao giờ, khoác hờ chiếc áo tắm mỏng mà tẩn cho cậu ra bã, xách ra ngoài cổng, ném.

Đôi mày hẹp dài tặng cho cậu một chữ: Cút!

Nắm chặt mảnh vụn trong tay, Mễ Lân mệt mỏi nằm xuống, thiếp đi.

– ——

Triều Vĩ hôm nay có người ghé thăm, người trợ lý quen thuộc ngày xưa đẩy đẩy gọng kính nhàn nhã ngồi bên ghế đối diện, mỉm mỉm cười:

– Không còn thấy nữa?

Triều Vĩ rót thêm chút nước trà, đối với người trợ lý kiêm tâm giao này hiển nhiên đã thuộc lòng bụng dạ nhau liền thẳng thắn nói:

– Đánh gãy tay , vứt ra ngoài cổng. Sẽ không dám tới.

Người bạn kia tay nâng ly trà, ngửi một chút:

– Mùi hoa nhài rất thơm.

– Ừm, có trồng được vài bụi, tự ướp.

Im lặng một lát, lại nói tiếp:

– Ngoài trừ cứ đòi thông chết anh, thì tôi thấy cậu ta cũng rất được, mà tôi nên gọi anh là người đẹp Triều hay mỹ nhân Vĩ đây?

Người bạn này bỗng nói ra điều đó mà cũng không nhịn được, rung rung cười.

Triều Vĩ nhíu mày:

– Không thú vị.

Thanh âm đều đều một lúc đã lại vang lên nghiêm túc:

– Anh nên suy nghĩ kỹ một chút. Đường đời ai không trải qua dăm ba mối tình? Hay là… anh còn nhớ Văn Diệp?

Triều Vĩ cười nhạt.

– Nhớ hay không không còn quan trọng nữa. Tôi không còn là kẻ mạnh, cũng đương nhiên cũng không có quyền nắm giữ bất kỳ ai.

Người bạn vén tay ra để lộ một vết bầm lớn còn chưa tan:

– Biết cái này ở đâu ra không?

– ……

– Hừm, tên nhóc đó thấy tôi hay tới đây, lại dám chặn tôi giữa đường mà triển võ.

– Cậu đánh lại cậu ta?

Người kia nhấp một ngụm trà:

– Không phải giờ đang ở trong bệnh viện sao?. Để chỉnh thêm cho cậu ta một chút.

– Đủ rồi.

– Sao? Đau lòng?

– ….

Người bạn phủi áo, đứng dậy:

– Tôi nói này, Triều Vĩ. Người thích mình và người mình thích, căn bản không thể đem so sánh. Thế nhưng mà, mất đi bất cứ một trong hai rồi, đến lúc tiếc cũng chẳng để làm gì.

– Suy nghĩ cho kỹ.

=========

Không phải kẻ mạnh, thì chẳng có quyền gì.

Thế nhưng như Triều Vĩ ngay bây giờ, thong thả mà sống, chẳng có đánh giết tranh giành, không phải là tốt lắm hay sao?

Cơm, ngày cũng chỉ ba bữa

Biết đủ, nghĩ đủ, cho là đủ . Như vậy chính là đủ.

Điên cuồng chiếm lấy, trải qua rồi mới hiểu cũng chẳng là cái thá gì, khi nằm trong vòng tay mình mà người ấy lại gọi tên một kẻ khác. Thì cũng đến thế mà thôi.

Yêu hận quá mong manh.

Điên cuồng và buông xuôi cũng chỉ do tự ý chủ động từ chính tâm mình.

– —-

Sương lạnh,

Khoác hờ lên chiếc áo mỏng phủ lên người, chiếc xe đổ bóng tới bệnh viện.

Đôi chân dài sải từng bước bình thản, khẽ ngồi xuống bên cạnh giường.

Nhìn xuống,

Cằm lún phún râu quai nón vẽ lên đường nét đầy cương nghị và bướng bỉnh.

Một cánh tay treo trước ngực.

Tay còn lại..siết lấy mảnh vải vụn..

Giống như.. màu của chiếc áo đã bị xé hôm ấy.

Triều Vĩ bỗng thấy trái tim nguội lạnh của mình một tiếng binh binh, đập rộn ràng.

Nhìn vết thương trên tay kia, lại thấy nhức nhối như thế.

Khóe miệng Triều Vĩ bỗng mỉm cười,

Bởi trong tay anh bây giờ chính là kẻ ngốc bên hàng rào đầy hoa tươi, rất ngông cuồng mà thò đầu vào kêu anh một tiếng: mỹ nhân.

– —–

Mễ Lân vừa tỉnh dậy, liền ngửi thấy mùi cỏ tươi mới, lại nhìn gương mặt quen thuộc mà bay nửa cái hồn.

Anh ta là ma à?

Đột nhập vào bệnh viện, vác một người to xù xụ như mình về đây mà không ai hay biết?

Triều Vĩ bưng một bát cháo nóng, bước đến bên giường.

Mễ Lân không thể tin nổi, nhìn cánh tay còn treo trước ngực cậu lắp bắp:

– Anh… định giết người bằng cháo độc à?

Gương mặt hàng ngày thất sắc ấy, hôm nay lại mỉm cười đối với cậu ôn nhu mà nói:

– Chào người đẹp – từ hôm nay, em là của tôi.

===========//============

Hoàn ngoại truyện 1.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.