Trầm Mặc Chi Ca

Chương 14



Khi thanh niên đang vùi lấp trong tư duy của mình, Phương Ánh Duy gãi đầu một cái, dáng vẻ có chút ngượng ngùng.

Nhưng nghĩ tới thanh niên không thể ra ngoài có lẽ cũng không có cơ hội gặp người mà cậu nói, không nhịn được có chút sầu bi.

Thanh niên lấy lại tinh thần, nhìn không ánh mắt của cậu cũng biết cậu lại đang âm thầm bối rối, bàn tay không ngừng xoa đầu cậu, “Lại suy nghĩ lung tung cái gì nữa? Anh của em muốn chạy ra ngoài có phải việc gì khó đâu? Anh đã trộm chạy ra ngoài rất nhiều lần, còn thường đến cửa hàng tiện lợi mua đồ…” Mặc dù đều là đi rất vội, một giây cũng không dừng lại, “Lại nói không đến hai năm nữa đại khái anh sẽ bị hoàn toàn quên lãng… Đến lúc đó dù anh nghênh ngang đi ngoài đường, cũng sẽ không có nhiều người nhìn.”

“Nhưng…”

“Đã bảo là đừng suy nghĩ quá nhiều.” Thanh niên dùng sức xoa tóc cậu, cố ý làm kiểu tóc được keo xịt tóc định hình thành bù xù. Chỉ có lúc làm việc, cậu mới xịt keo, nhưng mình vẫn thích dáng vẻ tự nhiên của cậu, “Lần này khẳng định em mệt lả, tắm chưa? Nếu chưa thì đi tắm trước, sau đó nhanh đi ngủ.”

“Em… em hôm nay không qua đêm ở đây.” Lúc nói chuyện, không tự chủ cúi đầu xuống không nhìn thẳng vào mắt anh.

“Em còn phải chạy trở về hả?

“Ừ, phải đi ngay. Sắp tới em… sẽ rất bận rộn, không thể thường đến thăm ngươi.”

“Không sao. Bận rộn công việc cũng không cần chạy sang chỗ anh suốt, có cơ hội thì nghỉ ngơi nhiều.”

Phương Ánh Duy giống như cậu nói chỉ ở một lúc, ăn với anh, nói chút chuyện, rồi vội rời đi.

Từ sớm đã đuổi Tiểu Hạn trở về, Từ Vũ Diệp mang máy tính tới một quán cà phê kinh doanh 24 giờ cung cấp internet không dây, cách thành phố không xa, gọi ly Capuchino rồi lập tức mở máy tính ra.

Lúc mở MSN, người xanh nhỏ của Trầm Mặc Chi Thanh đã ở trên đó rồi.

Cá Tự Do – Bận Rộn Mờ Mịt Mù Lòa*!: Tôi muốn cậu đàn guitar lần nữa.

*Bận Rộn Mờ Mịt Mù Lòa: ngôn ngữ mạng nói về tiếng lòng của giới trẻ ngày nay. Bận rộn: lúc nào cũng đầu tấp mặt tối, không có ngày nghỉ, sáng đi làm chiều chăm con. Mờ mịt: mục tiêu cuộc sống càng ngày càng xa vời, thực tế xã hội khiến người ta càng vô vọng. Mù lòa: mỗi ngày chỉ chú ý chuyện trước mắt mà không rảnh bận tâm chuyện lâu dài, như đi làm nhìn máy tính, đi tàu điện thì đọc báo (chính là tuôi nè quí dị huhu)

Trầm Mặc Chi Thanh: Hả…

Cá Tự Do – Bận Rộn Mờ Mịt Mù Lòa! : Không muốn?

Trầm Mặc Chi Thanh: Chờ chút. Cậu mở loa trước đi.

Từ Vũ Diệp sớm đã chuẩn bị sẵn tai nghe, một lát sau, liền vang lên tiếng đàn du dương ẩn chứa sầu bi nhè nhẹ.

Trầm Mặc rất có thiên phú âm nhạc, mỗi lần cậu đàn cho mình nghe, luôn là những bài cậu tự nghĩ ra, mỗi lần đều khiến hắn xúc động kiêm nổi da gà đầy mình.

Cá Tự Do – Bận Rộn Mờ Mịt Mù Lòa!: Cậu nên thường xuyên đàn cho tôi nghe.

Trầm Mặc Chi Thanh: Cá Nhỏ muốn nghe, ngày nào tôi cũng đàn.

Cá Tự Do – Bận Rộn Mờ Mịt Mù Lòa! : Quan mạng và loa, một chút cảm giác hiện trường cũng không có.

Trầm Mặc Chi Thanh:…

Saoi lại chuyển tới chuyện gặp mặt?

Cá Tự Do – Bận Rộn Mờ Mịt Mù Lòa!: Lúc nào cậu cho tôi nghe Life?

Trầm Mặc Chi Thanh: Đây chính là Life nha.

Cá Tự Do – Bận Rộn Mờ Mịt Mù Lòa!: Kém xa, tới trước mặt tôi mới tính.

Trầm Mặc Chi Thanh: Éc…

Cá Tự Do – Bận Rộn Mờ Mịt Mù Lòa!: Cậu biết không? Cậu đàn guitar thật sự rất tốt, hơn nữa cứ khiến tôi cảm thấy rất giống Phương Ánh Mân đang đàn.

Trầm Mặc Chi Thanh: Cậu thích nghe anh ta đàn guitar như vậy?

Đối phương dường như cố ý chuyển chủ đề lên người Phương Ánh Mân.

Cá Tự Do – Bận Rộn Mờ Mịt Mù Lòa!: Có lúc tôi sẽ nghĩ, không thể thấy gặp anh ta một lần nữa, thật là tiếc nuối.

Trầm Mặc Chi Thanh: Người chết rồi cũng đừng nghĩ nhiều quá như vậy…

Cá Tự Do – Bận Rộn Mờ Mịt Mù Lòa!: Cậu đang an ủi tôi sao?

Trầm Mặc Chi Thanh:… Coi là vậy đi.

Cá Tự Do – Bận Rộn Mờ Mịt Mù Lòa!: Cậu nói xem tôi có cơ hội gặp lại anh ta không?

Trầm Mặc Chi Thanh: Không thể nào đâu…

Cá Tự Do – Bận Rộn Mờ Mịt Mù Lòa!: Thế sự không có tuyệt đối.

Trầm Mặc Chi Thanh: Anh ta cũng chết rồi…

Cá Tự Do – Bận Rộn Mờ Mịt Mù Lòa! : Cậu cảm thấy cậu và anh ta có giống nhau không?. Đam Mỹ H Văn

Trầm Mặc Chi Thanh: Hả?

Cá Tự Do – Bận Rộn Mờ Mịt Mù Lòa!: Đời này tôi không thể nào gặp anh ta, hình như tôi cũng không thể nào gặp được cậu. Cậu nói xem đời này tôi có thể gặp cậu không?

Trầm Mặc Chi Thanh:…

Cá Tự Do – Bận Rộn Mờ Mịt Mù Lòa!: Sao không nói gì?

Trầm Mặc Chi Thanh: Cá Nhỏ…

Cá Tự Do – Bận Rộn Mờ Mịt Mù Lòa!: Cậu không cho tôi gặp cậu, cả khẩu âm cũng không chịu cho tôi nghe được, có lúc tôi hoài nghi, cậu là người thật sự tồn tại ư?

Trầm Mặc Chi Thanh:…

Cá Tự Do – Bận Rộn Mờ Mịt Mù Lòa!: Tôi vẫn đang chờ khoảnh khắc cậu nguyện ý mở miệng nói chuyện với tôi, nguyện ý đi tới trước mặt tôi, thản nhiên nói cho tôi rằng cậu chính là Trầm Mặc.

Cá Tự Do – Bận Rộn Mờ Mịt Mù Lòa!: Cậu nói cho tôi đi, tôi chờ được không?

Trầm Mặc Chi Thanh: Cá Nhỏ…

Cậu còn muốn kéo dài tới lúc nào!?

Cá Tự Do – Bận Rộn Mờ Mịt Mù Lòa!: Tôi muốn nghe giọng nói của cậu! Tôi muốn nhìn thấy gương mặt cậu!

Gõ chữ như pháo liên châu tới hai yêu cầu cuối cùng này, thì ngưng.

Hết thảy đều trầm mặc, ngay cả không khí trôi nổi đều trầm mặc.

Trầm Mặc Chi Thanh: Được.

Cá Tự Do – Bận Rộn Mờ Mịt Mù Lòa!: Không cần chờ đến ngày lễ khỉ khô gì! Không cần mặt nạ ma quỷ gì! Không cần chờ đến buổi ký tặng! Đừng để tôi không tìm được cậu trong đám đông!

Trầm Mặc Chi Thanh: Được.

Cá Tự Do – Bận Rộn Mờ Mịt Mù Lòa!: Bây giờ! Ngay lập tức! Tôi chỉ muốn gặp được cậu!

Trầm Mặc Chi Thanh:… Được.

Vào nửa tiếng sau anh nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác dài màu cà phê và quần jean xanh nhạt, ngồi trong khu ngoài trời của quán cà phê ánh đèn lấp lánh, có mái tóc màu xanh tím rất đáng chú ý. Sắp gần nửa đêm, gió đêm rất lạnh, khu ngoài trời chỉ còn một người khách là hắn.

Anh đứng dưới bóng cây ven đường đối diện. Nơi đèn đường không chiếu tới, chỉ có một cái bóng màu đen.

Anh biết người đó chính là người anh đang đợi.

Anh nhận ra hắn.

Anh nên bước ra một bước, đứng trước mặt hắn.

Nhưng… bước chân của anh còn nặng hơn đổ chì.

Tim anh đập “Thịch thịch thình thịch” dùng một tốc độ mất khống chế mà cuồng loạn.

Anh đè vành mũ lưỡi trai xuống thấp hơn chút nữa, cúi đầu, liên tục hít thở sâu, liên tục mặc niệm trong lòng “Hãy thả lỏng”.

Khi anh ủ rủ tốn công vô ích lần nữa ngẩng đầu lên.

Người đâu?

Người ở khu ngoài trời không thấy!

Hắn về rồi?

Hắn bởi vì đợi không được người, tức giận?

Anh cúi thấp đầu xuống, cắn môi dưới, cuối cùng cũng tiến lên thêm một bước.

Không! Hắn sẽ không về đâu.

Hắn nói nhất định phải gặp mình… kêu mình đến quán cà phê đối diện quốc lộ chờ hắn đi…

Đèn xanh sáng lên, lại tiến lên một bước, bước này càng thêm kiên định.

Nhưng cơ thể lúc này cứng ngắc như thạch cao!

Bị người từ phía sau bất ngờ ôm chặt, phản ứng không kịp nữa, không kịp chống cự, thậm chí không kịp quay đầu.

Hơi thở người phía sau lưng người ngay bên tai, hơi nóng khi thấp giọng nói chuyện phun lên da thịt nhạy cảm trên tai, vừa tê vừa ngứa.

“Trầm Mặc.”

Hai chữ, khiến toàn thân anh run lên.

“Phương Ánh Mân.”

Ba chữ, khiến tế bào cả người anh đều phát run.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.