Minh Xuyên Có Tri Hạ

Chương 7-4: Thức dậy từ giấc mơ, anh vẫn ở đây (4)



4.

Ôn Hạ nói rằng cô phải ở bệnh viện bảy ngày chỉ có thể húp cháo ở bệnh viện hương vị đặc biệt khó ăn, Ôn Nhĩ không chịu mua cơm cho cô, làm cô sụt mất bốn năm cân thịt. Ngón tay của Lệ Trạch Xuyên vô thức đi lên, nhéo lấy cái cằm của Ôn Hạ.

Khoảng cách giữa hai người dường như chỉ bằng một tờ giấy, hô hấp chạm nhau, ánh đèn trên đầu đổ bóng, mọi thứ trước mắt đều hư ảo.

Căn phòng yên tĩnh, trong mắt Ôn Hạ vẫn còn hơi ẩm, đáng thương nhìn Lệ Trạch Xuyên, nhỏ giọng nói: “Anh xem, em đã vì anh làm nhiều chuyện như vậy. Theo lẽ thường, anh có phải nên hôn em không?”

Lệ Trạch Xuyên trong mắt như cất giấu vì sao, anh quay đầu lại, từ từ tiến lại gần, hôn lấy cô.

Ôn Hạ bị hôn một lúc lâu, cô nếm được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên đầu lưỡi.

Trong tai phảng phất như không còn âm thanh nào khác, thế giới như hoàn toàn im lặng, chỉ có cảm giác tồn tại của đối phương.

Ôn Hạ nhắm mắt lại, nước từ khóe mắt rơi xuống, đáp lại trên mu bàn tay của Lệ Trạch Xuyên, bắn tung tóe thành những vết nước nhỏ.

Lúc Lệ Trạch Xuyên ra khỏi nhà tắm, Ôn Hạ đã chui vào ổ chăn, hai mắt nhắm nghiền, lông mi vừa đen vừa dày, khuôn mặt to bằng bàn tay chìm trong bộ chăn đệm màu trắng, giống như một nàng công chúa nhỏ.

Lệ Trạch Xuyên không khỏi nhìn thêm vài lần, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười yêu chiều.

Anh không sấy tóc, mái tóc đen ngắn nhuốm màu nước, khiến nó trông càng trở nên giống những vì sao. Anh cúi xuống, cẩn thận lấy cái gối bên cạnh Ôn Hạ ném xuống đất, chuẩn bị nằm dưới đất ngủ tạm qua đêm.

Ôn Hạ đột nhiên nghiêng người ôm lấy eo anh, cằm tựa vào người anh hai mắt linh hoạt: “Trên mặt đất lạnh lắm, anh không sợ lạnh à?”

Lệ Trạch Xuyên ấn trán đem người đẩy trở lại, nói: “Ngủ đi, ngày mai còn dậy sớm.”

Ôn Hạ ôm lấy chăn bông ngồi một chỗ cau mày tỏ vẻ đau khổ: “Chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương của em còn chưa tốt, anh không thể mặc kệ em được!”

Lệ Trạch Xuyên đứng bên mép giường nhìn cô, ánh mắt hai người giằng co, một sáng trong, một thâm trầm.

Một lúc lâu sau, Lệ Trạch Xuyên bất lực nói: “Em không được làm loạn.”

Ôn Hạ cười tủm tỉm tránh sang một bên, nhường nửa giường cho Lệ Trạch Xuyên.

Ngủ trên giường sẽ không tránh khỏi va chạm tay chân, lúc Ôn Hạ trở mình động tác xoay chuyển rất lớn, cuối cùng trực tiếp lăn vào trong ngực của Lệ Trạch Xuyên, dùng vai anh làm gối, xoa nắn hai lần, như thể đang điều chỉnh độ cao, nói với vẻ hài lòng: “Ừm, như vậy mới thoải mái.”

Lệ Trạch Xuyên mỉm cười, đem người ôm lấy yên ổn chìm vào giấc ngủ.

Màn che nắng tốt đến mức hai người ngủ thẳng một giấc đến sáng.

Lệ Trạch Xuyên tỉnh dậy trước, nửa người đều bị Ôn Hạ áp chế, tê dại đến không còn cảm giác.

Quen biết lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh lặng lẽ nhìn cô nghiêm túc như thế. Da của Ôn Hạ rất tốt, sạch sẽ trắng như sứ. Đôi môi màu anh đào đỏ tươi xinh đẹp, cô không đeo khuyên tai, thuỳ tai mỏng manh bị ánh mặt trời chói mắt chiếu vào như trong suốt.

Lệ Trạch Xuyên nhìn một lúc, cúi người đến gần, hôn lên vành tai Ôn Hạ.

Một cái chạm rất nhẹ, giống như con nai hôn xuống dòng suối.

Ôn Hạ tỉnh lại trong nụ hôn, đầu óc còn mờ mịt, mơ hồ kêu khát, muốn uống nước.

Lệ Trạch Xuyên một tay ôm cô, tay kia duỗi ra, đi tới cầm cái cốc đặt trên bàn đầu giường, động tác trong lúc hành động hiện lên đường cong cơ ngực, đầy hương vị đàn ông.

Ôn Hạ nằm trong lồng ngực của Lệ Trạch Xuyên, uống nước từ chiếc cốc trong tay anh. Nước để trên bàn qua đêm lạnh như băng, uống nước xong cả người hoàn toàn tỉnh táo. Ôn Hạ ngẩng đầu, yên lặng nhìn Lệ Trạch Xuyên một hồi, đột nhiên nở nụ cười, khóe mắt cùng khóe miệng đồng thời cong lên, bộ dáng trông rất vui vẻ. Cô nói: “Tỉnh dậy, anh vẫn ở đây, như vậy không phải là mơ, thật tốt.”

Mặt trời ló dạng, ánh nắng vàng rực bông tuyết sáng trong. Lệ Trạch Xuyên sẽ không biết ánh mắt của mình lúc đó có bao nhiêu dịu dàng trong đó.

Ôn Hạ thay bộ quần áo Lệ Trạch Xuyên mua về, rất vừa vặn, đặc biệt là chiếc áo len đan chéo màu trắng cùng đôi mắt to xoe, sáng trong của cô.

Lệ Trạch Xuyên thích đi bốt quân đội cùng áo khoác. Đường viền hai bên ngực kiểu hải quân dài đến đầu gối, tạo cho anh khí chất mạnh mẽ, phần lưng cứng cáp. Hai người đứng cạnh nhau, trông rất bắt mắt.

Lúc trả phòng, bà chủ không nhịn được nhìn thêm vài lần, cười nói: “Tướng mạo đẹp đẽ trên đời đều tập trung hết ở quán trọ của tôi. Không biết nên khen cái nào đầu tiên đây.”

Ôn Hạ sợ người khác không biết Lệ Trạch Xuyên rất đẹp trai nên cố ý đẩy anh đến trước mặt bà chủ nói: “Khen anh ấy trước, khen anh ấy trước đi, vợ anh ấy rất tự hào về chồng. Cứ khen anh ấy tương đương với việc khen tôi!”

Lệ Trạch Xuyên đưa tay xoa xoa đầu Ôn Hạ, nhỏ giọng nói: “Không biết xấu hổ!”

Hai người ra khỏi quán trọ đi ăn mì ruột cừu. Mì ruột cừu bỏ thêm cà rốt ở dưới, hành lá, gừng thái chỉ cùng tiêu cay lên trên, một tô lớn cay cay. Ôn Hạ vùi mặt xuống ăn ngon lành, không ngừng khen ngợi: “Ngon, ngon.”

Lệ Trạch Xuyên bóc một quả trứng luộc bỏ vào bát cô, cười nói: “Mười tệ đã qua mặt được em rồi.”

Ôn Hạ ngẩng đầu lên khỏi bát mì, nghiêm túc nhìn Lệ Trạch Xuyên: “Có vay thì sẽ có trả, mượn lại cũng không khó, em sẽ không ăn không của anh đâu.”

Lệ Trạch Xuyên ngồi đối diện với cô cười nói: “Sao, em định mua cho anh một tô mì với giá mười tệ sao?”

“Không, không phải.” Ôn Hạ lắc đầu nhìn anh: “Ảnh trên giấy đăng ký kết hôn cũng giá mười tệ, giá cả vừa vặn. Anh có thể cân nhắc đến việc cùng em đi chụp ảnh lãnh chứng, lần này em mời.”

Người phục vụ dọn dẹp bát đĩa ở bàn bên cạnh thiếu chút nữa bật cười, quay sang Lệ Trạch Xuyên nói: “Cô bé này vui tính thật đấy.”

Lệ Trạch Xuyên vẻ mặt bất lực đứng dậy, chỉ ra cửa nói: “Chờ anh ở bên ngoài, anh đi trả tiền.”

Ăn đến quá no cô có chút xuýt xoa, Ôn Hiểu đứng trước cửa nhà hàng mì nhỏ nhảy hai cái. Một chú chó con gầy guộc đi qua, dáng vẻ sợ sệt, không dám sủa, trong miệng không ngừng kêu hừ hừ.

Trên phố có bán bánh bao hấp, bên trong bao một lớp thịt mỏng hương vị rất thơm.

Ôn Hạ mua một cái, kéo mở miếng bột bên ngoài để lộ phần thịt, để nó trên mặt đất. Cô nhớ tới việc mười tệ vừa rồi, cười nói với chú chó con: “Ăn đi, tao đãi mày đấy.”

Chú chó con do dự một lúc, ngập ngừng bước tới, ăn một cách cẩn thận.

Hầu hết những chú chó hoang đều sợ người, vậy nên Ôn Hạ cũng không chạm vào nó, chỉ ngồi xổm ở một bên quan sát một cách thích thú. Chú chó con thả lỏng cảnh giác vẫy đuôi vui mừng.

Bầu không khí vừa vặn, một tia sáng như sao đột nhiên bay tới trong tầm mắt cô, rơi trên lưng chú chó con. Chú chó kêu thảm thiết rồi bỏ chạy, Ôn Hạ ngửi thấy mùi thuốc lá, lúc này mới nhìn rõ thứ rơi vào người chú chó con là điếu thuốc còn dính tia lửa.

Ôn Hạ quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ cao gầy. Vào ngày gió bắc dưới 10 độ C, dưới chân cô ta chỉ mặc độc chiếc quần tất cùng váy ngắn, kính râm che không nhìn rõ mặt, môi tô son kem sáng bóng hàm răng trắng đều tăm tắp.

Ôn Hạ nhận ra số màu son này, là Armani 405, hiện đang rất mốt.

Người phụ nữ thấy Ôn Hạ nhìn mình, cười lạnh, mắng một câu “đồ quê mùa” rồi quay vào quán rượu sau lưng.

Lệ Trạch Xuyên vừa lúc bước ra khỏi tiệm mì nhỏ, gọi Ôn Hạ. Ôn Hạ không trả lời, cúi người nhặt tàn thuốc do người phụ nữ váy ngắn kia vứt xuống, ném vào thùng rác.

Lệ Trạch Xuyên liếc cô một cái, cô bày ra tạo hình thuỷ thủ nói: “Phấn đấu trở thành một tiểu vệ sĩ bảo vệ môi trường, cô giáo sẽ thưởng cho bông hoa nhỏ màu đỏ!”

Lệ Trạch Xuyên cười: “Được rồi, cô giáo không thưởng cho em, anh sẽ thưởng cho em.”

Xăng xe Hummer không đủ, Lệ Trạch Xuyên phải quay xe đến trạm để đổ thêm xăng. Ôn Hạ tranh thủ mua một ít bánh quy và nước ở cửa hàng tiện lợi gần đó, để chuẩn bị đi trên đường ăn. Bên cạnh quầy thu ngân có một dãy hộp nhỏ màu sắc rực rỡ được đặt trên kệ, Ôn Hạ ma quái cầm lấy một cái, trộn lẫn trong đống bánh quy rồi thanh toán hóa đơn.

Hai người lại lên đường, Ôn Hạ ngồi vào ghế lái phụ. Lúc khởi động xe, Lệ Trạch Xuyên nhìn thấy trên tay Ôn Hạ ôm một túi thức ăn nói: “Có kẹo bạc hà không? Thứ đó có thể làm sảng khoái tinh thần.”

Ôn Hạ mở một gói kẹo cao su hương bạc hà đưa qua, Lệ Trạch Xuyên mở miệng cắn một cái, môi cọ qua đầu ngón tay Ôn Hạ, cảm xúc có chút mát lạnh. Ôn Hạ cảm thấy nhịp tim có chút loạn: “Chờ một chút.”

Lệ Trạch Xuyên buông tay ga nhìn cô: “Làm sao vậy?”

Ôn Hạ cúi người hôn lên miệng anh: “Kẹo cao su cũng phải thu phí.”

Lệ Trạch Xuyên mím môi, im lặng một lúc rồi mỉm cười.

Xe chạy trên quốc lộ, vừa vặn trời vừa trưa, ánh mặt trời nắng gắt, cánh đồng hoang vu ngàn dặm trải dài trong tầm mắt, cỏ cây khô héo như đang di động. Ngẫu nhiên có thể nhìn thấy những con lừa hoang Tây Tạng chạy từng bầy theo đàn, tiếng vó nhỏ vụn không ngừng kêu vang.

Trời cao xanh ngắt, chim từ phương xa bay tới.

Cửa sổ hạ xuống một nửa, gió lùa vào, âm thanh ồn ào náo động. Ôn Hạ duỗi tay ra, ánh nắng luồn vào giữa các ngón tay tạo ra nhiều hình dạng khác nhau.

Ôn Hạ nói: “Lúc không có tin tức gì của anh, em đã đến châu Phi cùng một đội cứu hộ làm tình nguyện viên do Tổ chức phi chính phủ tổ chức. Lúc đó em có nhìn thấy một con tê giác bị bẻ mất sừng nằm trên đồng cỏ máu loang khắp mặt đất, nhìn rất bi thảm. Lúc bọn em cứu nó, nó không ngừng rơi nước mắt, sau đó bọn em mới phát hiện ra nó là một con tê giác cái đang mang thai. Nó đã trải qua tổng cộng 12 ca phẫu thuật mới có thể sống sót, nhưng đứa con của nó lại không may mắn như vậy.”

Nói đến đây, Ôn Hạ dừng lại một lúc lâu, qua cửa kính xe, cô nhìn thấy bóng dáng hùng vĩ của núi Côn Luân hoang vu và những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng.

Ôn Hạ nói tiếp: “Các anh chị trong nhóm nói rằng để ngăn bọn săn trộm giết tê giác và cưa sừng tê giác, nhân viên ở một số khu bảo tồn sẽ mài sừng tê giác để cứu mạng chúng. Rõ ràng chúng xuất hiện ở đây trước, là chủ nhân của hành tinh này, con người là người đến sau chỉ là khách sống ở đây, nhưng họ lại không có ý thức tự giác làm khách.”

Lệ Trạch Xuyên nhìn nơi xa, một con đại bàng lọt vào trong tầm mắt của anh, đang sải cánh bay ở một nơi rất cao. Anh nói: “Có người cầm kiếm để chém giết, cũng có người cầm kiếm để bảo vệ. Thật vinh dự khi được làm người sau.”

“Cho nên, anh đừng đuổi em đi nữa, để em ở lại.” Ôn Hạ vội quay đầu lại, nhìn anh rồi kiên định nói: “Hành tinh này đã chịu quá nhiều tổn thương, cần thêm người đứng ra bảo vệ.”

Lệ Trạch Xuyên im lặng một lúc, gật đầu giữa tiếng thở dài.

Ôn Hạ lộ ra một chút tươi cười: “Em ở Châu Phi có từng đọc qua cuốn <Out Of Africa> của Karen Blixen. Trong sách có một câu nói như thế này – Nếu bạn sống ở cao nguyên châu Phi, mỗi buổi sáng khi vừa mở mắt ra bạn sẽ cảm thán…”

“May mắn thay, anh sống ở đây.” Lệ Trạch Xuyên đột ngột lên tiếng, nhẩm lại những câu trong cuốn sách đó: “Đây là nơi mà anh nên dừng chân nhất.”

Ôn Hạ hơi kinh ngạc nhìn anh, sau đó lại nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Hoá ra anh cũng đã đọc qua rồi à.”

Lệ Trạch Xuyên không nói chuyện, anh quay đầu, ánh mắt phản chiếu trên kính cửa sổ xe hơi hạ xuống, bên trong hiện lên một nụ cười nhẹ.

Có đôi khi, hai người họ thực sự rất hiểu ý của nhau.

_Hết chương 7_

Editor: Vitamino


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.