4.
“Ngươi mau mang hết về đi, bảo với hoàng thượng rằng ta không thiếu thứ gì.” Trưởng công chúa khẽ nhìn qua, rồi lại tiếp tục ngồi đọc sách.
Năm nào ta cũng đến tặng quà nên người đã quen.
“Bẩm trưởng công chúa, tất cả đều là tấm lòng của hoàng thượng. Hoàng thượng dặn nô tỳ nhất định phải trao tận tay người mới được. Mong người nhận giúp.”
“Vậy ngươi quay về bảo ngài, sau này không cần phải hình thức như thế.”
Ta không đáp mà nói tiếp: “Hoàng thượng còn nhờ nô tỳ hỏi công chúa, năm nay người có muốn vào cung thăm ngài ấy không?”
Cuối cùng trưởng công chúa cũng chịu ngẩng lên nhìn ta, giọng người nhẹ nhàng: “Thư Nhiên, ngươi đi theo hoàng thượng bao nhiêu năm rồi?”
“Bẩm trưởng công chúa, tính từ lúc vào vương phủ tới giờ đã được 10 năm rồi ạ.”
Năm 6 tuổi ta được Lý Bá nhặt về nuôi. Nên, ta theo ông về Vương phủ.
Từ đó, ta bắt đầu hầu hạ Kỳ vương, tức hoàng thượng bây giờ. Năm 16 tuổi, ta theo ngài vào cung.
Đến nay…sang năm mới là ta bước sang tuổi 19.
“Đã lâu vậy. Khi xưa hoàng thượng bị thái tử đời trước truy sát, trọng thương may nhờ có ngươi cõng ngài suốt 20 dặm đường mới tìm được đại phu.”
Ta không lên tiếng, không dám nhận công.
“Chỉ cần ngươi không làm ảnh hưởng đến chuyện của ngài, ngài sẽ không bạc đãi ngươi. Nhưng ta vẫn khuyên ngươi, đến tuổi xuất cung thì nhanh chóng rời cung. Hoàng cung không phải miền đất lành.”
“Trưởng công chúa…” Ta hơi thảng thốt.
Người cắt ngang lời ta: “Được rồi, ngươi đi theo ta.”
Nghe vậy, ta bèn đi theo người. Người lấy một cái hộp từ trong ngăn tủ ra đưa cho ta.
“Đưa cái hộp này cho ngài.”
“Vâng.”
Trưởng công chúa thở dài.
“Nói với ngài, những chuyện xưa cũ với ta như một giấc mộng dài. Ta không muốn nhắc đến nữa, ngài cũng quên đi.”
Ta nắm chắc chiếc hộp trong tay, cố gắng ghi nhớ từng từ trưởng công chúa nói.
“Hoàng cung quá hoa lệ, không hợp với ta, sau này ta cũng sẽ không đến.”
Rời khỏi phủ công chúa, ta ngước nhìn con phố dài tràn đầy khí xuân. Nhưng lòng ta vẫn chỉ im lặng.
Ta không biết hộp đựng thứ gì, nhưng ta biết hoàng thượng nhận rồi chắc chắn sẽ đau lòng.
Và còn…trưởng công chúa bảo hoàng thượng hãy quên chuyện cũ, là quên chuyện phò mã hay là quên những ngày xưa hai tỷ đệ còn sống nương tựa lẫn nhau?
Công chúa và phò mã không bất hòa. Phò mã cũng không lén qua lại với nhân tình.
Mặc dù trước khi thành thân, hai người vẫn chưa biết nhau. Song, cả hai tính tình hiền lành, lại cùng có niềm yêu thích âm luật, nên qua một thời gian tìm hiểu lẫn nhau, hai người dần có tình cảm.
“Tội danh” vạ gió ở đâu đã phá vỡ tất cả khoảng thời gian êm đềm ấy.
Phò mã tự vẫn, ta không biết người có hận trưởng công chúa không. Nhưng ta biết chắc chắn trưởng công chúa sẽ không bao giờ tha thứ cho hoàng thượng.
Sau khi hồi cung, ta chuyển lại vẹn nguyên lời trưởng công chúa đến hoàng thượng và giao lại chiếc hộp kia cho ngài.
Ngài ngẩng đầu lên nhìn ta hồi lâu, như định nói điều gì. Nhưng cuối cùng ngài không nói, chỉ phất tay cho ta lui ra. truyện ngôn tình
Không biết tự khi nào, giữa ta và ngài lại có khoảng cách lớn đến vậy. Trước đây hoàng thượng không lạnh nhạt, ít nói như bây giờ.
Kỳ vương năm ấy hay nói hay cười, còn hay thích đùa nữa. Ngài hay trêu ta hay là về làm tiểu thiếp của ngài đi.
Năm ấy, hoàng quý phi, cũng tức là thân mẫu của Kỳ vương quả thực có ý để ta làm thông phòng cho Kỳ vương, còn không bằng tiểu thiếp.
Mặc dù Kỳ vương không phải là người chung tình, ngài cưới liên tiếp hai vị trắc phi. Nhưng ngài có một nguyên tắc đó là “Không đụng vào nữ nhân không phải của mình.”
Dù hay chòng ghẹo ta vậy nhưng ngài chưa bao giờ làm gì quá đáng.
Khi ấy ta không thể tượng tượng nổi, sau này người ấy đã trở thành một vị đế vương biến biết bao nhiêu nữ nhân không phải của mình trở thành của mình.
5.
Những chuyện trước 6 tuổi hầu như ta đều không nhớ.
Lý Bá nói ông ra ngoài có việc thì trông thấy ta ở bên vệ đường. Nom ta đói lả cả người nên ông mới thương tình đưa về. Sau này thấy ta nhanh nhẹn nên ông bèn sắp xếp cho ta ở lại phủ làm nô tỳ.
Hàng tháng phủ phát cho hạ nhân rất hậu, bao nhiêu người trong mơ cũng muốn vào đây, mà ta lại chẳng có chỗ nào để đi nên quyết ở lại.
Hầu hạ Kỳ vương thực ra khá thoải mái, thỉnh thoảng giở trò giận dỗi cũng không sao. Ngài ấy hiền lắm, chẳng bao giờ nổi nóng. Nhưng ta cũng biết thân biết phận, không được đà lấn tới.
Trưởng công chúa nói ta cứu mạng ngài, ta không dám kể công.
Khi ngài trọng thương ta không bỏ ngài lại bởi vì khi bị ám sát, ngài cũng không bỏ rơi ta để chạy thoát thân.
Ấy vậy, càng về sau, ngài càng đổi khác, có lẽ vì đã trải qua quá nhiều cảnh huynh đệ tương tàn.
Cũng là thể là vì có quyền nên ngài khinh thường hạng nô tỳ, không muốn thân thiết với ta nữa.
Ta chứng kiến toàn bộ sự thay đổi của ngài, từ ấm áp đến lạnh lùng, từ hay giúp đỡ mọi người đến giết người không chớp mắt.
Có lẽ là vì sợ hãi, hoặc cũng có lẽ là vì ta không đồng tình, thậm chí là bất mãn với thủ đoạn tàn nhẫn của ngài, nên trên con đường ngài đoạt được ngôi vị, lòng ta dần sinh ra khoảng cách, càng ngày càng lớn.
Duy chỉ có một thứ không đổi.
Ngày trước ngài là hoàng tử, ta là nô tỳ.
Bây giờ ngài là hoàng thượng, ta vẫn là nô tỳ.
Hoàng hậu sắp sửa chuẩn bị yến tiệc cuối năm. Người đến hỏi ý hoàng thượng, hoàng thượng sai ta qua giúp hoàng hậu một tay.
Dù gì những chuyện lặt vặt trong cung ta cũng là người nắm rõ nhất.
Tiểu hoàng tử còn nhỏ, hoàng hậu vừa phải tĩnh dưỡng sau sinh, vừa phải chăm sóc con nhỏ, nên không đủ sức quản lý sự vụ.. Hoàng thượng giao cho Hiền phi quản lý hậu cung.
Nhưng yến tiệc cuối năm là một dịp đặc biệt, theo tình theo lý đều nên để chủ hậu cung đứng ra tổ chức. Hiền phi không nên đi quá giới hạn.
“Tham kiến hoàng hậu nương nương.”
“Thư Nhiên cô nương đến rồi sao, không cần đa lễ, mau vào ngồi đi.”
Hoàng hậu vẫn luôn hiền từ như vậy.
“Nha đầu bên cạnh bổn cung lo liệu không được chu toàn, nên bổn cung đành gọi ngươi đến giúp.”
Ta nhìn chồng sổ sách ngổn ngang trên bàn, thêm cả xấp giấy kín mặt bàn. Nghe nói cung nữ quản lý sự vụ đắc lực của hoàng hậu xuất giá rồi, bảo sao mọi thứ thành ra thế này.
Nếu như mai sau ta cũng xuất cung, không biết với cái tính khó chiều của hoàng thượng liệu ngài có thấy khó chịu không.
Ta đang tính toán chi phí dự trù cho yến tiệc, bỗng nhiên nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Sau đó có một bà vú bế tiểu hoàng tử vào.
Ta đã hiểu tại sao một người giỏi giang, chu đáo như hoàng hậu lại không đủ sức lo liệu yến tiệc.
Hoàng hậu ôm con vào lòng, khẽ trêu đứa bé. Bé con cười hớn hở.
Hoàng hậu nương nương là người có phúc, là mẫu nghi thiên hạ do hoàng thượng khổ tâm chọn lựa.
Lý Bá từng nói, gia tộc bên hoàng hậu đều là những trung thần.
Ta thầm nghĩ những vị ấy có tiếng trong bách quan, nhưng thực chất lại không có binh quyền. Có lẽ vậy nên hoàng hậu chính là người mà hoàng thượng an tâm nhất.
Hậu cung biết bao phi tần, mà hoàng hậu lại suôn sẻ hạ sinh đích trưởng tử. Ắt hẳn đây cũng là ý của hoàng thượng.
Hoàng thượng sủng ái Lệ phi, trọng dụng Hiền phi, chiều chuộng Uyển quý nhân, nhưng vẫn luôn giữ thể diện và sự tôn quý cần thiết cho hoàng hậu.
Hoàng hậu là người thông minh. Người không tranh sủng, không tranh quyền, không đòi hỏi.
Phi tần nào không an phận, người chỉ đánh tiếng cảnh cáo, chứ chưa từng cậy quyền chèn ép.
Tựa như không tranh không giành, kỳ thực không tranh chính là tranh, không giành chính là thắng.
Hoàng hậu cười, vẫy tay gọi ta: “Thư Nhiên, ngươi vẫn chưa trông thấy Ngạn Nhi đâu nhỉ, lại đây.”
Nghe tiếng cười bé bỏng của trẻ con, ta tò mò đi lại.
Tiểu hoàng tử có đôi mắt to tròn rất giống hoàng hậu, sau này chắc chắn sẽ rất khôi ngô.
Ánh mắt ta dừng lại nơi nốt ruồi dưới chiếc cằm bé xinh. Hoàng thượng cũng có một nốt ruồi ở đúng chỗ ấy.
Cảm giác thật kỳ lạ, không hiểu sao ta lại đưa tay ra định chạm thử vào nốt ruồi ấy.
Đột nhiên ta bừng tỉnh, mới ý thức được mình đang làm gì.