Đến buổi săn, trong bãi săn Tây Sơn, Khương Sạn ra lệnh cho thị vệ không được đến gần, một mình hắn đưa Nguyệt Hoa vào sâu trong bãi săn.
Nguyệt Hoa ngọ ngoạy người, nhỏ giọng nói: “Nó chạy đến đây à?”
Trong rừng ào ào tiếng gió, Khương Sạn nắm dây cương nhìn xung quanh: “Ừm, phải tìm một chút.”
Hai người đuổi theo con thỏ vào rừng cây, nháy mắt đã không thấy nó nữa. Nguyệt Hoa không chờ nổi, y muốn nhảy xuống đất: “Cho ta xuống, ta đi tìm, ta muốn đi!”
Khương Sạn bật cười, không biết phải làm sao với đứa nhỏ này, không khuyên được không ép được, hắn mắng: “Em đã bắt thỏ bao giờ chưa? Ngoan ngoan ngồi yên trên lưng ngựa cho ta, có muốn bắt thỏ nữa không?”
Vì muốn có được con thỏ nhỏ, Nguyệt Hoa giận mà không dám nói gì, lấy lòng hắn: “Muốn thỏ! Muốn thỏ, chàng mau tìm đi.”
Lại sai khiến hoàng đế, không biết lớn nhỏ.
Khương Sạn ôm chặt y, hai chân bám chắc lưng ngựa, đi thêm một đoạn về phía trước.
Người nào đó vẫn lải nhải không dứt: “Chàng không được bắn chết nó đâu, ta muốn nuôi, chàng đã đồng ý với ta rồi, cho ta nuôi.”
Ỷ vào việc xung quanh không có người, lại đang ở bên ngoài, lá gan của Nguyệt Hoa lớn hơn không ít. Khương Sạn không có ý kiến, cười cười: “Chỉ có em đòi hỏi nhiều.”
Không chờ Nguyệt Hoa phản bác, Khương Sạn thấp giọng nói: “Dưới cây kia.”
Vừa dứt lời, mũi tên rời cung vèo một tiếng, cắm vào chân thỏ, Nguyệt Hoa kinh ngạc che miệng lại, nhìn con thỏ nhỏ nhảy lên mấy lần, rồi không còn động tĩnh nữa. Y nhỏ giọng hỏi: “Có phải là chết rồi không?”
Khương Sạn cúi đầu xuống, người trong ngực đã đỏ mắt y như con thỏ, hắn an ủi: “Không chết được, đi xem đi.”
Nguyệt Hoa run run rẩy rẩy bò xuống lưng ngựa, đến gần chỗ con thỏ, nó bị trúng một mũi tên không thể nhảy nhót được nữa, Nguyệt Hoa dễ dàng túm lấy tai nó, ôm nó vào lòng, y mệt mỏi đi về phía Khương Sạn.
“Chảy máu rồi.” – Nguyệt Hoa giơ con thỏ nhỏ lên trước mặt Từ Tu, y oán giận: “Nhìn đau lắm á.”
Muốn bắt được thỏ rừng, đương nhiên nó phải là bên chịu khổ, Khương Sạn vươn tay muốn ôm y lên lưng ngựa.
Đột nhiên, có tiếng gió vút đến, một mũi tên nhọn hoắt lao thẳng về phía bên này, Khương Sạn vồ tới chỗ Nguyệt Hoa, hai người ôm lấy nhau ngã lăn mấy vòng trên đất, mũi tên kia cắm vào cánh tay Khương Sạn.
Người trong ngực bị dọa sợ, cả mặt trắng bệch, bàn tay bám lấy cánh tay Khương Sạn, chất lỏng ấm dính vào lòng bàn tay y. Nguyệt Hoa nơm nớp lo sợ nhìn hắn, không biết trên tay mình là máu của thỏ, hay là máu của Từ Tu: “Từ Tu…”
Khương Sạn ấn y vào trong ngực: “Không sao đâu, lát nữa gọi thái y khám cho thỏ.”
Rất nhanh, ám về nhảy xuống từ tứ phía, hành lễ với Khương Sạn: “Chủ nhân, thần…”
Lời chưa dứt, Khương Sạn đã lắc lắc đầu, ngắt lời: “Đưa Nguyệt Hoa về cung.”
Ám vệ và thị vệ đều được Khương Sạn bố trí cẩn thận, lúc trước hắn không công khai đưa Nguyệt Hoa ra ngoài, bây giờ lén đưa y về cung là biện pháp tốt nhất.
Nguyệt Hoa về rồi, Khương Sạn thấp giọng hỏi: “Bắt được thích khách chưa?”
Hoàng thượng chưa hồi cung, tin tức hắn bị thương đã lan truyền khắp nơi.
Hoàng hậu đang ở trong tẩm cung, nghe được tin không rét mà run: “Ta chỉ muốn hù dọa con hồ ly kia, sao hoàng thượng… Hoàng thượng thực sự liều mình cứu hắn, đúng là thứ thấp hèn mê hoặc lòng người!”
Thái y vội vàng đến tẩm cung, từ trong ra ngoài chen lấn biết bao người, nước cũng không lọt nổi. Khương Sạn nhìn mà phiền lòng, đã mấy canh giờ hắn không được gặp Nguyệt Hoa, trong lòng không thoải mái chút nào: “Lui ra hết đi, trẫm mệt.”
Phi tử và đại thần đến thỉnh an chỉ có thể đồng loạt lui ra.
Hắn nghĩ một chút, hỏi: “Nguyệt Hoa đâu?”
Vừa thấy máu, vật nhỏ này đã sợ đến mức ba hồn bảy vía tán loạn khắp nơi, hắn còn phải đối phó với một đám người trong cung, chỉ có thể đưa y về Nam Uyển trước.
Nguyên công công đáp: “Công tử đã về Nam Uyển, có lẽ y bị kinh sợ, thái y đã xem qua rồi, hoàng thượng yên tâm.”
Trong Nam Uyển, Nguyệt Hoa không còn Từ Tu như mất đi tâm phúc, y ôm con thỏ nhỏ đã được băng bó cẩn thận, ngơ ngác ngồi trong phòng.
Nhớ tới cảnh trong bãi săn, hình ảnh Từ Tu chảy máu ròng ròng vẫn khiến y sợ hãi không thôi. Không ai nói cho y biết Từ Tu thế nào rồi, y không biết gì cả, chỉ biết nghĩ bậy nghĩ bạ thôi.
Bỗng nhiên, trong sân truyền đến tiếng bước chân, Nguyệt Hoa vui mừng ngẩng đầu. Trời tối om om, tiếng bước chân càng lúc càng gần, y ôm chặt con thỏ vào ngực, tiếng chân dồn dập thế này chắc chắn không phải Từ Tu.
Một lát sau, trong phòng chen chúc đầy người, cung nữ thái giám trong Nam Uyển quỳ sụp xuống: “Thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”
Nguyệt Hoa chưa từng thấy hoàng hậu, nhưng y biết đạo lý phải quỳ thỉnh an những người vai vế trong cung, y hoang mang lo sợ quỳ theo.
Hoàng hậu im lặng không lên tiếng, nhìn quanh phòng. Trong phòng treo đầy tranh, mỗi một bức đều do hoàng thượng thức suốt đen để vẽ, vẽ cho con yêu tinh mê hoặc lòng người này, đột nhiên nàng ghen ghét dữ dội.
“Người đâu!” – Hoàng hậu đến Nam Uyển chắc chắn là muốn phạt người. Đám nô tài ai ai cũng run sợ, hoàng hậu chưa mở miệng đã đồng loạt xin tha.
Nguyệt Hoa tỉnh tỉnh mê mê không biết phải làm sao, y không biết vì sao hoàng hậu đột nhiên giá lâm, càng không biết vì sao cung nữ thái giám lại hoảng loạn như vậy.
“Hoàng hậu nương nương…” – Nguyệt Hoa nhỏ giọng nói: “Nguyệt Hoa… Thỉnh an Hoàng hậu nương nương…”
“Vả miệng cho ta.”
Cung nữ trong Nam Uyển run lập cập xin tha: “Hoàng hậu nương nương, không được…. Công tử… Hoàng thượng…”
Hoàng hậu lớn tiếng nói: “Chỉ là một nô tì thấp hèn mà cũng dám to gan lấy Hoàng thượng ra uy hiếp bản cung!”
Trong hậu cung đánh người không đánh mặt, dù là giáo huấn nô tài cũng sẽ không đụng chạm đến gương mặt, bây giờ hoàng hậu lại muốn vả miệng Nguyệt Hoa, nàng muốn làm y mất mặt.
Mấy ma ma tiến lên túm lấy Nguyệt Hoa, y chưa từng trải qua chuyện thế này, con thỏ nhỏ không bị ôm cũng sợ hãi chạy đi, y lắc đầu chống cự: “Từ Tu… Từ Tu…”
Hoàng hậu tái xanh mặt, giọng run run, chỉ vào Nguyệt Hoa: “To gan… Ngươi dám gọi thẳng… Còn không mau đánh cho ta! Ta muốn xem xem hắn còn dám hô to gọi nhỏ nữa không!”
Thường ngày đùa giỡn cùng Từ Tu, Nguyệt Hoa còn dám nhảy nhót tưng bừng, đến khi bị hắn phạt thật y vẫn sợ, huống hồ bây giờ đầy cung nữ ma ma vây quanh y.
Nguyệt Hoa sợ hãi đứng yên tại chỗ, ngón tay bấu chặt lấy ống tay áo, lẩm bẩm: “Hoàng hậu nương nương… Đừng mà… Đừng phạt ta…”
“Yêu vật, thị sủng sinh kiêu, ỷ được hoàng thượng sủng ái mà dám không coi quy củ hậu cung ra gì.”
Đến khi Khương Sạn nghe tin, Nam Uyển cung đã qua trận náo loạn lâu rồi. Đám nô tài cũng chỉ là chim sợ cành cong, vừa tiễn hoàng hậu hưng binh vấn tội, giờ lại phải tiếp hoàng thượng sắc mặt âm trầm.
“Nguyệt Hoa?” – Trong sân cảnh sắc tiêu điều, không có Nguyệt Hoa nhảy nhót tưng tưng như mọi ngày, trong lòng Khương Sạn không khỏi loạn tung tùng phèo.
Cung nữ run cầm cập: “Bẩm hoàng thượng… Công tử… Ở trong phòng…”
Bên chân là con thỏ bị thương, Khương Sạn ngồi xổm xuống ôm lấy nó, lúc này mới rón rén đi vào phòng, vén bức rèm che, Nguyệt Hoa đang ngồi trên giường nhỏ.