Ngọc Thủy Sương vì chìm dưới nước lạnh mà nhiễm phong hàn nặng nằm liệt giường trong nhà nửa tháng mới khởi sắc trở lại.
Câu đầu tiên nàng hỏi sau khi tỉnh lại là:
“Tiêu tướng quân hiện tại ngụ ở đâu?”
Phải.
Sau khi tỉnh lại người mà Ngọc Thủy Sương muốn gặp nhất là Tiêu Minh, ân nhân cứu mạng nàng.
Ngọc Thủy Sương từ bé không được người khác đối đãi tốt, nàng luôn nhận được sự miệt thị từ miệng lưỡi những kẻ xung quanh. Vậy mà ngày hôm đó, lúc Ngọc Thủy Sương cận kề với cái chết cũng chính là lúc nàng gặp được một người. Người đó không màng nàng là điềm gỡ, điềm xui xẻo trong mắt thiên hạ, hắn cứu nàng thoát khỏi vòng tay tử thần. Tiêu tướng quân thẳng thừng đòi áo choàng của Lưu Bích che chắn cho nàng. Ân tình này làm Ngọc Thủy Sương cảm động đến long trời lở đất. Không biết làm sao để báo đáp mối ân tình lớn thế này. Ngọc Thùy Sương chỉ biết mở miệng hỏi xem hắn có còn ở lại kinh thành hay không.
Ngọc lão gia trước giờ rất yêu thương nữ nhi, mặc kệ khiếm khuyết vẫn nâng niu nàng trong tay. Ông sẽ trừng trị những kẻ dám mắng nàng là đồ xui xẻo, sẽ đau lòng khi nghe nhi nữ bị miệt thị, sẽ mất ăn mất ngủ nếu trông thấy nàng buồn. Nghe tin nàng được Tiêu tướng quân cứu mạng, ông lập tức tới trước Tiêu phủ cảm tạ không ngớt miệng, nguyện làm trâu làm chó báo đáp ân tình.
Tiêu tướng quân không nhận nổi lễ lớn, hắn bảo ông quay về đi, chỉ là thấy bất bình tiện tay cứu người thôi.
Thế nhưng Ngọc lão gia vẫn một lòng muốn báo ơn, Tiêu tướng quân hiện tại vẫn còn lưu lại Tiêu phủ gần một tháng nữa mới khởi hành quay về biên ải. Ngọc lão gia dự định mang lễ vật dâng đến Tiêu tướng quân bày tỏ lòng biết ơn.
Ngọc Thủy Sương đến nay đã khỏe hẳn, nàng nghe phụ thân muốn dâng lễ vật bày tỏ lòng thành. Nàng lại cảm thấy dâng lễ vật không đủ. Đích thân đến cảm tạ bày tỏ lòng biết ơn sẽ thành tâm hơn. Vì thế nàng nói: “Phụ thân, xin hãy để nhi nữ mang lễ vật đến Tiêu phủ, tự thân cảm tạ Tiêu tướng quân.”
Ngọc lão gia lo sợ con gái còn yếu khăng khăng từ chối, nhưng Ngọc Thủy Sương phản ứng quyết liệt cuối cùng chiếm thế thượng phong. Nàng được Ngọc lão gia chấp thuận cho nàng mang lễ vật đến Tiêu phủ.
Tiêu phủ to lớn nằm ngay trung tâm kinh thành, hiên ngang một góc trời, khí thế trang nghiêm ngay cả thị vệ gác cổng lưng cũng thẳng hơn người bình thường.
Nhà thủy tạ trong Tiêu phủ lúc này.
“Đại tướng quân, Ngọc tiểu thư nhà Ngọc tri phủ cầu kiến.” Thị vệ trong phủ khom người bẩm báo trước mặt Tiêu Minh.
Tiêu Minh hơi nhướng mày, tay vẫn mân mê lau thanh kiếm sắc nhọn, hắn không đáp chậm rãi lau đến khi lưỡi kiếm sáng bóng phản chiếu từng ngón tay thon dài đặt hờ hững trên lưỡi kiếm. Sạch sẽ sáng bóng đến mức người khác nhìn vào sẽ không thể ngờ tới, độ sáng bóng này là do thanh kiếm uống máu biên cương.
Hắn mải mê nhìn ngắm thanh kiếm, trầm ngâm một chút rồi đáp: “Không gặp.”
Tiêu Minh ít khi rảnh rỗi, những lúc thế này hắn chỉ muốn ở một mình. Lau kiếm hóng gió, thi thoảng luyện vài đường quyền, múa vài bản kiếm pháp. Tựa lưng vào gốc cây nào đó trong phủ an tĩnh nghỉ ngơi. Biên cương bụi cát khắc nghiệt, xung quanh bốn bề kỹ cương. Tiêu Minh lúc nào cũng trong trạng thái nghiêm trang, căng thẳng, hồi phủ rồi hắn muốn gỡ lớp mặt nạ sắt đá kia, làm một công tử bình thường không muốn tiếp chuyện phiền toái.
Tiêu Minh đã nói hắn chỉ tiện tay cứu mà thôi không cần báo đáp. Vậy mà đám người Ngọc gia kia năm ngày nửa tháng lại phiền đến hắn một lần. Hắn không rảnh mà tiếp hết lần này đến lần khác. Bảo bọn họ về quách đi cho xong.
Tiêu Minh tra kiếm vào bao, đưa cho nha hoàn mang đi cất. Gió thổi nhè nhẹ khiến cơn buồn ngủ chiếm lấy thần trí hắn, không cần nghĩ nhiều, hắn lửng thửng đi vào nội viện, đánh một giấc ngon lành.
Ánh sáng lọt vào mắt Tiêu Minh một lần nữa, đôi hàng mi dài chậm rãi cử động, mở ra rồi khép lại lặp đi lặp lại đến khi mở hoàn toàn là lúc hắn thức giấc. Tiêu Minh ngồi dậy, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nắng bên ngoài như thiêu đốt người ta. Trời đã sang thu, cớ gì nắng hôm nay lại gắt đến thế. Hắn xỏ giày, tự thân rửa mặt, đây là thói quen trong quân doanh, tự mình làm mọi thứ không có người hầu kẻ hạ vì thế nha hoàn trong phủ rất ít, ngược lại thị vệ lại đông.
Nha hoàn trong phủ dâng cơm lên, vẫn là thói quen trong quân doanh. Bữa trưa của Đại tướng quân lẫy lừng cũng chỉ đơn giản là hai món mặn một món chay cùng vài cái màn thầu có khi là một bát cơm trắng. Khẩu vị của hắn đã quen với những món ăn đơn giản quá mức này.
Tiêu Minh chuẩn bị động đũa, thị vệ lại đến báo.
“Tiêu tướng quân, hai canh giờ rồi Ngọc tiểu thư vẫn ở trước cổng Tiêu phủ.”
Tiêu Minh mặt không biến sắc, hắn không thích người cố chấp. Nếu Ngọc tiểu thư kia muốn ôm chặt cổng nhà hắn thì cứ ôm, hắn không gặp thì cứ không gặp. Nàng cứ việc cố chấp, hắn không quan tâm. Vì thế hắn nói: “Mặc kệ.”
Tiêu Minh nói xong động đũa bắt đầu dùng bữa.
Ngoài trời nắng vẫn gắt, nóng nực oi bức, như búa bổ vào đầu, khiến người ta choáng váng.
Trời nóng thế này, hắn không chịu được đành phải đi tắm rửa mát mẻ. Tiêu Minh ưa sạch sẽ, biên ải xa xôi nhiều thứ bất tiện việc nào bỏ qua được sẽ bỏ qua, nhưng tắm rửa thì hắn không bỏ ngày nào. Y phục cũng phải thay mỗi ngày. Đây là thói quen đặc trưng của hắn, thiên hạ đồn rằng hắn là người chải chuốt, nhưng hắn chỉ là ưa sạch sẽ mà thôi.
Tiêu Minh tắm rửa xong xuôi, cả người sạch sẽ đúng như ý hắn, nhấc chân bước ra sân, hắn ngước mắt nhìn lên trời. Vừa mới nắng oi ả, vậy mà giờ trời đã giăng mây đen, thời tiết mùa thu cũng có ngày thất thường như thế này. Gió thoảng qua từng cơn, vài đợt thổi nhẹ dần dần thổi mạnh hơn khiến lá trong sân bị gió cuốn theo xoay xoay vòng như một cơn lốc nhỏ. Trời sắp mưa to.
Không lâu sau trời đổ cơn mưa, mưa nặng hạt rơi xuống thềm.
Thị vệ khoác lên vai chiếc áo rơm vàng, mũ trên đầu cũng đổi thành mũ rơm, gã khom người bẩm: “Tướng quân, Ngọc tiểu thư vẫn còn đứng chờ.”
“Không gặp.”
“Thưa tướng quân, trời đang mưa to…” Gã thị vệ trong lòng thương xót Ngọc tiểu thư, nàng đứng trước cổng từ sáng đến chiều rồi không ngại nắng mưa. Tiếc là Đại tướng quân không phân biệt nam nữ, thương hoa tiếc ngọc là chuyện không thể.
Tiêu Minh cau mày, hắn than phiền trong lòng. Uể oải nói: “Mang cho nàng ta một chiếc ô, bảo nàng ta trở về đi. Ta không gặp.”
Gã thị vệ kia cũng hết cách đành dạ vâng rồi lui đi.
Mưa gió một canh giờ cũng tạnh. Sắc trời cũng chuyển sang tối mù.
Nha hoàn trong phủ lục tục thắp đèn, ánh đèn lồng được thắp lên khiến cho Tiêu phủ trang nghiêm như bừng sáng sau cơn mưa mất đi một vài phần lạnh lùng lại thêm vài phần ấm áp.
Tiêu tướng quân chắp tay sau lưng, chăm chú nhìn ánh đèn vàng rực, lại nhìn lên bầu trời tối đen kia.
Đại Hòa lúc này như bầu trời cao kia, mù mịt não nề. Hoàng đế bất tài, ham mê tửu sắc, sa đọa ăn chơi. Con dân Đại An lầm than, quốc khố cạn kiệt, nạn đói hoành hành, mất mùa mất vụ liên miên. Thiên hạ kêu khổ tiếng ai oán bi thương trải dài khắp biên giới Đại An, tuyệt nhiên không lọt vào tai thánh thượng. Tiêu Minh không thể nhìn nổi thứ đen tối mù mịt kia nữa, hắn phải phò tá một quân vương mới, phải tìm ánh đèn trong đêm đen. Thay sắc tối mịt mù kia bằng sắc vàng rực rỡ. Có như thế muôn dân Đại An mới có thể thoát khổ, nhà nhà đều có thể thắp lên ngọn đèn sáng trong đêm đen tối, soi rọi cả một tương lai.
Quân vương mới đã được trọng thần văn võ chọn ngầm, bây giờ chỉ còn chờ thời cơ đến. Thiên hạ đổi chủ, thịnh thế thái bình. Ngày ấy cũng không còn xa nữa.
Thị vệ cầm đèn lồng hốt hoảng chạy đến, gã gấp gáp đến mức không màng dưới chân có nước mưa đọng thành vũng, giẫm lên khiến nước văng tung tóe bắn ướt cả gấu quần. Thị vệ nọ gấp gáp tâu: “Bẩm Đại tướng quân, Ngọc tiểu thư ngất xỉu rồi!”