[CedHar] Giấc Mơ Mùa Hạ

Chương 4: Quyết định bỏ nhà đi



“Cedric, anh có muốn về nhà không?”

***

Harry lồm cồm bò dậy. Nhục nhã, cảm giác nhục nhã gấp mười lần so với trong quá khứ này khiến toàn thân cậu run lên. Không phải cậu chưa từng bị Dursley và đám bạn nó bắt nạt bao giờ. Nhưng lần này thì khác. Cedric đang ở ngay bên cạnh. Sự sỉ nhục khi bị người khác nhìn thấy khác hẳn với cái cảm giác khi không có ai biết chuyện. Mỗi một đốt xương trên người đều đang rất đau. Cậu đưa tay chùi khoé miệng, lau đi một đống bùn đất và vết máu. Môi cậu cũng sắp rách ra rồi. Cậu cúi gằm mặt, hai bàn tay sờ soạng mò mẫm khắp nơi trên mặt đất, tỏ vẻ tìm kiếm mắt kính nhưng thực ra là đang trốn tránh việc đối mặt với Cedric. Cậu không muốn nhìn thấy vẻ mặt của Cedric hiện giờ. Người Cedric nên nhớ rõ phải là tình địch của anh trong buổi vũ hội ấy. Nhớ rõ cậu con trai trong huyền thoại cùng anh cạnh tranh sự chú ý của Cho Chang. Nhớ rõ cái người thành công bắt được quả trứng vàng, thành công giải thoát Ron từ tay người cá. Nhớ rõ tầm thủ phân tranh cao thấp với anh trong những trận Quidditch – Harry Potter. Chứ không phải một cậu nhóc quần áo tả tơi, đánh nhau thất bại, đến cả mắt kính của mình cũng tìm không thấy, mỗi đêm đều mơ thấy ác mộng – Harry đáng thương.

Một mặt cuộc sống mà ngay cả Hermione và Ron cũng không biết đến này hiện giờ bại lộ hoàn toàn, phô bày trước mặt người đã từng là đối thủ của cậu trên nhiều phương diện đây.

Cậu rất muốn đứng lên, đeo kính vào, thoải mái vẫy vẫy tay với Cedric, nở một nụ cười thật bất cần: “Không sao hết. Chuyện nhỏ mà thôi.” Nhưng cậu làm không được. Những giọt nước mắt uất nghẹn gần như muốn trào ra. Cậu cắn môi thật chặt. Mãi cho đến khi Cedric quỳ xuống trước mặt, khàn giọng nói đầy đau đớn: “Anh xin lỗi, Harry. Xin lỗi em.” Từ góc nhìn của Harry, chỉ có thể thấy được đôi tay đang run rẩy của Cedric: “Xin lỗi em, anh không làm được gì cho em cả.”

Cảm giác tim mình như bị bóp nghẹt, Harry cắn chặt hai hàm răng đang run lên: “Không sao đâu ạ.” Một chút cũng chẳng thoải mái, lại càng không sáng sủa. Giọng cậu chất chứa đầy bất lực mà lại nhẹ tựa bâng quơ: “Anh muốn cười thì hãy cứ cười đi.”

“Anh sẽ không cười em đâu mà.” Cedric nghiêm túc nói: “Đừng nghĩ quá nhiều. Tụi nó không đáng. Đây chỉ là…” Anh đột nhiên thốt lên: “Tâm lý đám đông?”

“Tâm lý đám đông?”

“Là cái mà, theo sách viết, khi có nhiều người cấu thành một nhóm, họ dần dần tạo ra một điểm trung tâm. Hành vi và suy nghĩ của những người ở trung tâm này từ từ lan ra cho toàn bộ tập thể…” Cedric vắt hết óc nghĩ lời giải thích: “Sau đó, bọn họ sẽ càng ngày càng quá đáng.”

“Vậy có nghĩa Dudley là một thằng đần nên nó đồng hóa cho đám bạn ngu ngốc hơn giống nó?” Harry căm giận nói.

Cedric nhịn được không cong khoé miệng nhưng đôi mắt anh lại hấp háy: “Chính thế.” Giọng anh nghe thật chín chắn: “Cho nên không sao cả. Đừng để trong lòng.”

Harry chớp chớp mắt. Những lời Cedric nói không khiến cậu cảm thấy được an ủi nhiều lắm. Cậu chỉ là hơi xấu hổ mà thôi. Khi bị đánh còn cần một người bạn cùng trường chỉ lớn hơn mình ba tuổi đến dỗ dành như một đứa con nít vậy. Mà ngồi dưới đất tiếp tục ủ rũ nom càng kì cục hơn. Cedric đúng lúc vươn tay ra cứu cánh kịp thời: “Anh thấy mắt kính của em rồi.” Anh nhẹ nhàng nói: “Ở đằng kia. Chúng ta qua đó nhặt đi.”

Harry đứng dậy, đá văng đôi giày rách bươm dưới chân mình. Thứ này đã hoàn toàn nứt thành hai nửa, căn bản không thể tiếp tục mang được nữa. Cedric nhìn cậu đầy chua xót, thẳng thắn nói: “Anh chưa từng nghĩ đến nhà em lại tệ hại thế này. Ý anh là, ở trường thoạt trông em cũng như bao bạn khác.”

Lòng Harry chùng xuống. Cậu nhìn Cedric, nỗ lực để trông không quá buồn cười, lắp bắp nói: “Em hi vọng anh đừng để ý lắm. Đây chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống của em mà thôi. Em cũng có nhiều người bạn rất tốt, không phải chỉ có bọn này.”

“Anh hiểu mà, trong cuộc sống luôn có một số người rất đáng ghét.” Cedric nặng nề thở dài: “Anh cũng thấy phản cảm một vài người bà con lắm, mặc dù họ không quá đáng đến vậy.” Anh ra hiệu, mơ hồ nói: “Không phải ai cũng tệ đến thế, phải không?”

Harry đeo kính lên, quả thực là kì tích khi mà nó chưa bị đạp nát trong trận hỗn chiến. Cậu lau đi bụi bẩn trên đôi kính, đột nhiên nói: “Cedric, anh có muốn về nhà không?”

Giống như có một tràng pháo hoa nổ vang trong tâm trí Harry. Cậu rất tò mò vì sao trước đó mình chưa bao giờ nghĩ đến ý tưởng này. Cậu kích động nói: “Chúng ta đi thôi, em có chổi bay. Chúng ta thu gom hành lí đi gặp ba mẹ anh, nói không chừng bọn họ sẽ có cách gì đó.”

Cedric sững sờ, sau đó anh cũng phấn khích theo: “Em sẵn lòng sao? Harry, em bằng lòng mang anh về nhà?” Anh bất an xoa xoa tay: “Có phiền lắm không? Anh cũng không nhất quyết phải về nhà cho bằng được…”

“Anh ngốc quá.” Harry quả quyết: “Trước đó tâm trí em hỗn loạn vì nhiều chuyện khác quá thôi. Sao anh có thể không muốn về nhà chứ, đúng không?” Cậu mỉm cười, máu phiêu lưu sôi trào: “Chúng ta hãy cứ rời đi thôi. Dù sao em đã muốn bỏ nhà đi từ lâu rồi, nhưng em không biết nên đi đâu. Anh đi cùng em nhé?”

“Em nói khờ quá đi.” Cedric vươn tay lên định vỗ vai Harry như hai người anh em nhưng tay anh lại xuyên qua vai cậu. Họ cùng nhau lưu giữ khoảnh khắc này và Cedric mỉm cười, cười thật tươi tựa như anh chưa hề chết đi vậy. Harry nhìn thấy, cũng trở nên thoải mái theo.

“Sớm muộn gì anh cũng phải tập làm quen.” Cedric dụi dụi khoé mắt ngập nước không biết có phải là vì cười nhiều quá hay không. Harry làm bộ như không thấy. Cậu chăm chú nhìn chằm chằm mắt kính của mình. “Sớm muộn gì anh cũng sẽ quen thôi.” – Cedric lặp lại một lần nữa. “Cảm ơn em, Harry.”

“Không có gì.” Harry mơ hồ nói.

Việc tốt thì không nên chậm trễ. Harry để chân trần chạy về nhà Dursley, Cedric sóng vai bên cậu nhưng chỉ cần nhẹ nhàng trôi là có thể bay xa hơn rồi. Bầu trời tối đen, ánh đèn đường hắt xuống kéo dài cái bóng của Harry. Tâm trạng cậu bình tĩnh lại đến mức khó tin. Và cậu có một người bạn kề vai chiến đấu, một người giống như Hermione, giống như Ron vậy. Một lần nữa, cậu cảm thấy mình không sợ hãi bất cứ điều gì.

Harry tránh thoát tầm mắt canh chừng như hổ rình mồi của dì Petunia và dượng Vernon, lặng lẽ leo lên cầu thang rồi chuồn về phòng mình. Căn phòng vẫn còn nguyên tình trạng lúc sáng rời đi – một đống hỗn độn, một mớ hầm bà lằng. Trong lúc tâm trạng đang tồi tệ, cậu căn bản chẳng nghĩ đến chuyện dọn dẹp. Hầu hết mấy quyển sách đều nằm vất vưởng trên sàn. Những tờ Nhật báo Tiên Tri cũng bày đó để Cedric không cần giở ra vẫn có thể đọc được. Chiếc đèn bàn bị hỏng thì đặt chỏng chơ tại vị trí cũ.

“Anh, ừm, anh có vị giác không?” Harry nhặt một quyển sách lên rồi vội vã ném nó vào rương, giả vờ như lơ đãng hỏi. Cậu đã từng tham gia tiệc tử nhật của một con ma, lúc đó Nick-suýt-mất-đầu nói rằng khứu giác của mấy con ma không được nhạy cho lắm, vì vậy những loại đồ ăn có mùi nặng một chút mới khiến họ cảm nhận được. Nghĩ đến Nick, Harry nhịn không được nhớ tới Myrtle, lại thấy mừng vì Cedric không biến thành như vậy. Suốt ngày khóc sướt mướt giống như sợ không ai biết mình đã chết vậy. Rất nhanh sau đó, cậu cảm thấy ý nghĩ này bôi nhọ Cedric, làm cậu áy náy. Ít nhất thì Cedric đâu có kém cỏi đến vậy.

“Không có, sao vậy?” Cedric nhún vai, khó hiểu hỏi.

“Không có gì.” Dòng suy nghĩ miên man của cậu bị cắt đứt. Nói đến chuyện này cậu lại thấy ngại ngùng rồi, bởi vì lồng sắt của Hedwig bắt đầu bốc mùi. Thôi thì dù sao hình tượng của cậu trong lòng Cedric đã sớm biến mất từ lâu. Cậu bỏ cuộc. Mặt xấu hổ nhất của mình, những chuyện ngay cả đến Hermione và Ron còn chưa biết cũng đã bại lộ hết, phòng ngủ bừa bộn với lồng sắt bốc mùi càng chả là cái gì cả.

Nghĩ đến Hermione và Ron, Harry lấy một mảnh giấy da ra từ cuốn sách và bước đến bên bàn học. Cậu nghĩ mình nên viết một phong thư cho họ nhưng lúc cầm bút lên cậu lại ngập ngừng. Nên viết gì bây giờ? “Cedric đi ra từ ác mộng của mình, ai cũng không nhìn thấy ảnh. Mình không biết các bồ có thể nhìn thấy hay không, nhưng tụi mình đang ở cạnh nhau nè”? hay là “Cedric đã trở lại. Không ai nhìn thấy anh ấy hết. Mình định dẫn ảnh về nhà”? Hai đứa nó chắc chắn sẽ cho rằng Harry bị điên rồi. Ai mà tin chuyện này là thật đây? Tất cả những lời nhạo báng bôi nhọ cậu trên tờ Nhật báo Tiên Tri trồi lên, gây hỗn loạn ầm ầm trong đầu cậu. Harry đẩy rớt tấm da dê, không chỉ là vì khó nói mà còn vì giờ đây cậu định tạm thời sẽ giữ bí mật chuyện này.

Cậu lại mở tủ quần áo. Sau khi trở về từ Hogwarts, tâm trạng cậu rất lộn xộn, tất cả quần áo đều còn nằm trong rương. Cậu chẳng tìm được một đôi giày nào cả. Để dì Petunia mua cho cậu một đôi giày còn không dễ bằng để dì chấp nhận trên đời này có phù thuỷ. Dù sao đi nữa, Harry tự an ủi mình – dù sao đi nữa, phần lớn thời gian cậu đều sẽ ngồi trên chổi, không phải để chân trần trên đất đâu.

“Chà, cây Tia Chớp.” Cedric phấn khởi nhìn cây chổi Harry vừa lôi ra từ tủ quần áo, đầy chờ mong: “Có thời gian chúng ta cùng nhau đọc lại 《 Đội Quidditch của nước Anh và Ireland 》, được không?”

Harry gật đầu, xách rương lên. Áo choàng tàng hình vô tình trượt xuống từ trên tay cậu. Cedric thốt lên kinh ngạc: “Quá tuyệt vời, em còn có áo tàng hình. Làm thế nào em có nhiều vật thú vị như vậy?”

“Một cái là cha đỡ đầu tặng em, còn một cái là ba để lại cho em.” Harry tự hào nói. Cuối cùng cậu cũng đã phá vỡ được khoảng thời gian lạnh nhạt giữa hai người họ. Cậu khoác áo tàng hình lên, giải thích: “Em mặc cái này, đi ra ngoài sẽ không bị ai phát hiện.”

“Bọn họ nhất định rất tuyệt.” Cedric nói không chút do dự. Anh nhanh chóng bay vòng quanh, kiểm tra xem Harry có bỏ sót thứ gì không: “Xem nào, nếu em bay, có thể áo tàng hình sẽ không bám sát vào người em. Có điều, nếu em được phép dùng phép thuật thì anh có thể dạy em bùa tan ảo ảnh.”

“Vâng, đó là gì vậy ạ?” Harry hỏi.

“Là thần chú giúp người ta có thể biến hoá như tắc kè hoa.” Cedric nói: “Thần chú của lớp trên —— khoan đã, anh không có ý gì khác đâu.”

“Em biết, vốn dĩ anh sẽ lên năm bảy mà.” Harry nói, cậu không muốn lưu lại trong lòng Cedric hình tượng dễ dàng bỏ cuộc khi gặp trở ngại: “Tính tình em khá tệ, bởi vì Vol —— anh biết đó.”

“Anh hiểu mà.” Cedric gật đầu đồng ý, ngượng ngùng thừa nhận: “Hiện giờ nghe thấy tên hắn anh vẫn có hơi sợ hãi. Nhưng anh nghĩ mình không thể không nói ra, phải không? Vol ——” anh hơi rùng mình, sau đó cắn răng, kiên trì ghép những âm tiết đơn giản đó lại thành một từ hoàn chỉnh: “Vol —— demort.”

***

Tác giả: Gần đây thấy James có vẻ bắt tai hơn? James, Sirius, hê hê! Nghe bắt tai hơn đúng hem? Lười đến mức đánh tiếng Anh nguyên gốc… *che mặt*

Tìm thông tin về Cedric đã lâu, sau đó phát hiện ít đến đáng thương, tập 6, tập 7 thậm chí không đề cập đến ba mẹ Cedric một chút được hay sao? Sau đó đọc lại tập thứ 5, lúc Harry nổi giận với Hermione và Ron vì Cedric, nhịn không được vui mừng, CP bi kịch này cũng còn chút ấm áp haizzz


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.