[Bách Hợp] Trời Sinh Một Đôi

Chương 1



Editor: Bow Chicka Bow Bow

Nói tới sự kiện náo nhiệt nhất Yêu giới hiện giờ, không khó đoán rằng đó chính là đại sự tộc Tham Lang cùng tộc Đồ Sơn kết làm thông gia.

Tham Lang, Đồ Sơn cùng với Thanh Ngưu, Đằng Xà, là quý tộc tại Yêu giới, mỗi bộ tộc đều sở hữu huyết thống Thần thú thượng cổ, vô cùng tôn quý, được vạn yêu kính ngưỡng.

Năm xưa Thần tộc khai thiên lập địa, ban cho sức sống không thể thiếu công lao Thần thú. Bây giờ, Thần giới héo tàn, Thần thú tận diệt, Tiên giới niệm tình tổ tiên tứ tộc xưa kia mà ban cho Tộc trưởng tứ tộc Tiên hào, được Tiên tôn tiếp đãi long trọng, cho tứ tộc nở mày nở mặt.

Hôm nay Tham Lang cùng Đồ Sơn kết thân, cả hai đều là kẻ mạnh cùng kẻ mạnh liên hợp, tuy tộc nào lo chuyện tộc nấy, “nước sông không phạm nước giếng”, nhưng vốn xưa nay chúng yêu lấy chữ “cường gia vi tôn” lên đầu, nghe tin hai bộ tộc lớn như vậy làm thông gia đều vô cùng hâm mộ. Khỏi nói đến việc tộc Tham Lang vừa có thực lực vừa có uy vọng, thêm vào đó, mỗi người trong tộc còn sở hữu ngoại hình phi phàm. Tộc Đồ Sơn lại thiên về chiêm tinh bói toán, sở hữu huyết thống của hồ ly, mỗi người đều xinh đẹp, mĩ mạo. Hai điều trên khó ngăn nổi toàn Yêu giới trắng trợn nghị luận việc hai tộc kết thân.

– ————

Tân Sinh đi lên lầu trên, vừa ra khỏi phòng gặp được Nguyệt Hạo, bèn hỏi hắn: “Quy Chi vẫn chưa dậy sao?”

Nguyệt Hạo nói rằng: “Thưa, Tộc trưởng ngài ấy còn đang ngủ.”

Tân Sinh kỳ quái tiếp: “Ngày hôm nay là ngày tộc ta cùng Đồ Sơn thương nghị, định ngày cưới, tộc trưởng luôn luôn đúng giờ, hôm nay làm sao mà vẫn chưa dậy, ngủ một mạch tới bây giờ?”

Nguyệt Hạo nói: “E một phần do hôm qua tộc trưởng uống hơi nhiều rượu.”

“Đã có chuyện gì xảy ra sao?”

Nguyệt Hạo nói: “Trước đó vài ngày, Công Chúa tộc Hoả Sư tại Nhân giới bị thương nên phải chạy sang bên chúng ta xin thuốc, Tộc trưởng đưa thuốc đồng thời phân phó Quý đại nhân đến khám cho nàng, bây giờ người ta đã hồi phục. Hôm qua, Mang tộc trưởng làm thiết yến tạ ơn Tộc trưởng, mọi người liên tục chúc rượu, Tộc trưởng không từ chối được đành phải tiếp rượu, nửa đêm trở về, ngả đầu liền trực tiếp vào mộng.”

Tân Sinh: “Đã như vậy thì để nàng nghỉ ngơi đi, mấy chuyện này để cho các vị trưởng lão đi đàm luận là được.”

Nói xong Tân Sinh xoay người định đi xuống lầu, đột nhiên nghe được Nguyệt Hạo bên cạnh hô: “Tộc trưởng!”

Tân Sinh xoay người lại xem, thấy Yến Quy Chi chậm rãi đi tới, quần áo chỉnh tề, chỉ là đầu tóc rối tung.

Yến Quý Chi bản thể là Ngân Lang, ngàn vạn năm qua, trong tộc Tham Lang chỉ có độc một con Ngân Lang này, vậy nên trong tộc người người đều quý trọng.

Nàng nhẹ giọng gọi Tân Sinh nói: “Đại tẩu.”

Tân Sinh thấy nàng còn mệt mỏi, lo lắng nói: “Muội còn mệt mỏi vẫn nên đi nghỉ ngơi, ta xuống nói với bọn hắn để các vị trưởng lão đi thay là được.”

Yến Quy Chi nói rằng: “Đại tẩu, tẩu giúp muội chải tóc.”

Tân Sinh đẩy cửa phòng ra, để Yến Quy Chi ngồi xuống đài trang điểm, Nguyệt Hạo canh giữ ở ngoài cửa. Yến Quý Chi nói: “Người đến kết thân là Thiếu Tộc trưởng, nàng ấy rất được người trong tộc sủng ái, chúng ta không đến sẽ thành thất lễ, muội không thể không đi.”

Yến Quy Chi nói vậy, Tân Sinh liền không khuyên nữa. Nàng cầm lấy lược gỗ giúp Yến Quy Chi chải tóc, Yến Quy Chi là Ngân Lang (Sói bạc), hóa hình người cũng là tóc bạc, lông mày sắc bén trắng như tuyết.

Tân Sinh than thở: “Lại nói Thiếu Tộc trưởng của Đồ Sơn này, ngay cả Tiểu Công chúa kiều diễm ưu tư, dung mạo tuyệt thế cũng không sánh bằng.”

Yến Quy Chi nói: “Đại danh của nàng muội đã được nghe tới, đáng tiếc chưa có dịp gặp mặt.”

Tân Sinh kỳ quái nói: “Nàng là Đồ Sơn chí tôn, tuyệt sắc thế gian, vạn ngàn sủng ái, tại sao liền coi trọng lão Tam nhà chúng ta?”

Yến Quy Chi nói: “Đại tẩu, Tam ca tuy rằng phong lưu, nhưng lại tuấn tú, yêu lực cường hãn, địa vị cao quý, cũng không hẳn không xứng với nàng kia.”

Tân Sinh cười lắc đầu, không phản bác Yến Quy Chi, cầm mộc trâm gài lên búi tóc nàng, nhẹ nhàng nói: “Ngươi cũng đã hơn 100 tuổi, cũng nên để tâm một chút tới hôn sự của mình.”

Yến Quy Chi đáp: “Đại tẩu, Nhị tỷ Lục tỷ tỷ ấy còn chưa nóng vội thì cớ sao muội lại phải vội vã chuyện này.”

Tân Sinh chỉ chỉ Yến Quy Chi đầu, sẵng giọng: “Muội không gấp nhưng ta gấp! Nhị tỷ cùng Lục tỷ ta đều không lo lắng. Nhưng muội là Tộc trưởng, ngày ngày xử lí việc to việc nhỏ trong tộc khó tránh mệt mỏi, chúng ta tuy bên cạnh cũng không thể chăm sóc chu đáo, vậy nên ai đều mong muốn bên cạnh muội có người bầu bạn, chăm sóc muội.”

Tân Sinh nói tiếp: “Trong lòng muội không có ý trung nhân sao? Ý ta là kiểu người muội thích như nào, ít nhất trong tộc chúng ta số lượng không thiếu.”

Yến Quy Chi nói: “Muội muốn người nào đó giống như Đại tẩu vậy.”

“Ngươi đứa nhỏ này, ta cùng muội đang nghiêm túc bàn chuyện mà!” Tân Sinh cười mắng: “Muội nói muốn một người như ta, không lẽ muội muốn tìm một lão bà hay cằn nhằn, dữ dằn, cả ngày tóm nhéo tai giáo huấn muội mới được hử!”

Yến Quy Chi cười nhẹ nói: “Đại tẩu sao lại nói vậy, đại tẩu huệ chất lan tâm (ý chỉ người cao quý, tinh khiết), ngọc miện giáng môi (môi hồng răng trắng), trong tộc ít người có thể sánh bằng.”

Tân Sinh giả bộ trách móc: “Cái miệng này của muội nha, nếu như là nam nhân không biết bao cô nương bị câu mất đi rồi hừ.”

Hai người vừa nói chuyện, Nguyệt Giảo phía dưới tới thúc giục, đứng cạnh cửa gọi Yến Quý Chi: “Tộc trưởng, Đại điện hạ mời ngài nhanh chóng có mặt.”

Tân Sinh mắng: “Giục cái gì mà giục! Cứ để hắn chờ đi.”

Nguyệt Giảo thấy Yến Quy Chi đã dậy cũng không vội xuống, cùng Nguyệt Hạo hai bên trái phải giữ cửa.

Tân Sinh trang điểm cho Yến Quy Chi xong xuôi, hai người đứng dậy, Tân Sinh lại hỏi lại: “Thật sự không có ý trung nhân sao?”

Yến Quy Chi lắc đầu, Tân Sinh thở dài nói: “Duyên phận chưa tới, không nên cưỡng cầu, chỉ là không biết ngươi hợp mắt người như nào.”

Thấy Tân Sinh một mực suy nghĩ, Yến Quy Chi nghiêm túc suy nghĩ một chút, trầm ngâm một lát, đứng đắn nói: “Cử chi mềm mại, hiền lương chính trực liền có thể.”

Hai tộc gặp mặt tại địa giới Tham Lang tộc, có Tham Lang gia thần canh gác.

Lần này tham dự ngoại trừ Tộc trưởng Yến Quy Chi, đi theo còn có hai vị trưởng lão, ba vị Điện hạ cùng một đám thuộc hạ.

Ba vị Điện hạ tên Yến Nhân Trạch, Yến Tu Linh, Yến Thần Hoàn thứ tự từ trên dưới là Yến Quy Chi Đại ca, Tam ca cùng Tứ ca, mà vị Yến Tu Linh này là người mà Đồ Sơn Tộc trưởng muốn cưới.

Yến Quy Chi đi xuống thì tất cả mọi người đã chờ sẵn, hướng về nàng hành lễ, “Tộc trưởng.”

Yến Quy Chi nhẹ gật đầu, nhìn xem ba vị ca ca liền thấy Tam ca ngã nhào xuống đất, tro bụi dính đầy mặt, bộ dáng vô cùng chật vật.

Yến Tu Linh kéo kéo ống quần Đại ca, giả bộ khóc thét, liên tục kêu lên: “Đại ca, ta không muốn đi mà, ca tha cho ta đi.”

Tứ ca Yến Thần Hoàn đứng bên ôm cánh tay, mặt hờ hững.

Yến Nhân Trạch chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, quát lên: “Đây là hôn sự cha mẹ cùng Tộc trưởng Đồ Sơn định ra, nếu vị Thiếu Tộc trưởng kia có tình cảm với ngươi, vậy thì ngươi nhất định phải đi, tộc ta từ trước không bao giờ bất tín, ngươi không thể từ chối việc này, mau đứng lên cho ta, thật là mất mặt!”

Yến Tu Linh nói: “Cái vị Đồ Sơn tộc Thiếu Tộc trưởng kia phi thường yêu diễm, lại được sủng mà kiêu, đệ không chịu nổi a, đệ vẫn chưa nếm đủ hương vị thế gian đây!” . ngôn tình ngược

Yến Thần Hoàn thản nhiên nói: “Thiếu Tộc trưởng xinh đẹp tuyệt thế như vậy nhưng lại không hợp với khẩu vị Tam ca nhà ngươi?”

Yến Tu Linh nghiêng đầu xùy xùy nói: “Ca ca nói mò! Đệ yêu thích cô nương nhỏ nhắn xinh xắn còn cái nàng kia đều chả giống chút nào!” Yến Tu Linh quay đầu lại, tiếp tục khóc lóc kể lể: “Đại ca, vị Thiếu tộc trưởng bị sủng đến quái đản rồi hu hu, có người nói miễn là không hợp ý liền ra tay đánh, đệ ưa thích tự do từ nhỏ,nếu như sau chuyến này thành thân sợ không lâu đành phải mệnh phó Hoàng Tuyền (ngắn gọn là chết nhưng văn vẻ) mà!”

Yến Nhân Trạch nói: “Bất cần đời sao, chẳng phải quá phù hợp với tính tình của ngươi ư!”

Yến Tu Linh kêu gào khản cổ thấy Yến Nhân Trạch không hề bị lay động, lại thấy Yến Quy Chi đến, muốn nhờ nàng thay hắn cầu xin, Yến Nhân Trạch cùng Yến Thần Hoàn nhận ra ý đồ của hắn, đi trước một bước che trước người Yến Quy Chi, trừng mắt, bộ dáng ngươi dám tới gần nàng nửa bước ta liền lột da.

Yến Nhân Trạch quát lên: “Ngươi không biết điều hay sao mà làm phiền đến Yến Quy Chi!”

Yến Tụ Linh bò lên, lấy quạt giấy sau gáy, bộp một tiếng mở ra, bực tức nói: “Các huynh liên hợp lại bắt nạt ta!”

Yến Quy Chi hé miệng cười khẽ, nhẹ nhàng nói: “Đại ca, chúng ta lên đường thôi, ta sợ đến muộn, để người Đồ Sơn tộc chờ sẽ không tốt.”

Yến Nhân Trạch gật đầu, cùng Yến Thần Hoàn hai bên trái phải cầm cánh tay Yến Tu Linh đưa ra ngoài, Yến Quy Chi đuổi tới, cả đám ở phía sau, cưỡi gió đạp may bay về phía giao giới.

Yến Tự Linh tự biết chạy không thoát, đành thành thật, chỉ có điều rầu rĩ không vui, cả người như rơi vào bể sầu. Yến Quy Chi thấy, quay lại kêu lên: “Tam ca.”

Yến Tu Linh liếc nhìn nàng một chút, chỉ thở dài, không nói lời nào.

Yến Quy Chi nói: “Tam ca hà tất mặt ủ mày chau (buồn phiền), đều nghe người người ca ngợi Đồ Sơn Thiếu Tộc trưởng dáng vẻ vạn yêu quyến rũ, khó đoán được ngươi thấy sẽ không động tâm.”

Yến Tu Linh thán nói: “Quy Chi, ngươi thực sự là đứng nói chuyện không đau eo, Đồ Sơn Thiếu Tộc trưởng này tuyệt thế phương hoa, không bằng ngươi lấy nàng đi!”

Yến Quy Chi nói: “Cũng không hẳn không được…”

Vẻ mặt Yến Tu Linh dần đổi, Yến Quy Chi chuyển đề tài, cười nói: “Chỉ là vị Đồ Sơn Thiếu Tộc trưởng kia có ý định với huynh, ta không nên phá đám.”

“Ngươi…” Yến Tu Linh cầm cây quạt gõ nhẹ Yến Quy Chi một cái, trách mắng: “Nha đầu này, lúc này còn muốn đùa giỡn Tam ca.”

Yến Quy Linh mặt giãn ra đáp: “Thôi, mặc cho số phận đi!”

Biên giới nơi ước định gặp mặt Đồ Sơn tộc do Tham Lang tộc gia thần Lục Vô Tẫn thủ vệ, đất đai xanh tươi đẹp đẽ, sau lưng là Vu Sơn sơn mạch thuộc Tham Lang tộc sở cư, phía trước là Triều Dương sơn thuộc Đồ Sơn tộc, linh khi đầy đủ, là một vùng bảo địa.

Trên cỏ có sẵn mấy chục trướng bồng, rẽ thành hai hàng, sống lưng ưỡn lên thẳng tắp, Lục Vô Tẫn cùng Lục Thừa Phong đứng hàng thứ nhất khoanh tay cung nghênh, thấy mọi người đến, Lục Thừa Phong cúi đầu nhỏ giọng hỏi phụ thân: “Cha, vị nào là Tộc trưởng thế?”

Lục Thừa Phong tuổi còn nhỏ, chưa ra khỏi Vu Sơn Đông Vọng Cung vậy nên không hề biết Tộc trưởng Tham Lang tộc như nào, mỗi khi hỏi phụ thân, hắn chỉ nói một từ “”thiên chi kiêu tử” (con cưng của trời), còn lại liền không chịu nói tiếp. Người trong tộc thật lòng kính yêu tôn sùng vị Tộc trưởng kia, chưa bao giờ vụng trộm dị nghị, mặc dù vị Tộc trường này mới thành niên có hơn trăm năm, trước mặt mấy vị lão nhân chỉ là tiểu nha đầu.

Lục Vô Tẫn chỉ nhẹ giọng đáp: “Tộc trưởng trời sinh tóc trắng.”

Đoàn người đi tới, Lục Thừa Phong ngẩng đầu xem, chỉ thấy phía trước hiện ra một vị nữ tử chậm rãi từ tốn đi, một thân quần áo trắng loáng, trên áo vẽ đóa bạch liên thanh lịch, tựa như giống nàng, tóc trắng nửa buộc, phiêu dật linh động, nhân sinh đẹp đẽ, lại miệng khẽ cười, ấm áp ung dung.

Thực sự là sáng như thiền quyên (ví người con gái đẹp như trăng), thanh khiết như đóa thánh liên.

Lục Thừa Phong nghe nói Tiên tôn trên trời dung mạo tuyệt đại, thế nhân khen có thể nói thanh nhã tú lệ đứng đầu, trong tâm tư hắn cảm thấy cũng phải như vậy, ít nhất Tiên tôn so với Tộc trưởng hẳn là không sánh bằng!

20/03/2020

mọi người tránh dịch vui vẻ ^^


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.