Tôi Không Muốn Yêu Đương Với Kẻ Ngốc

Chương 7



Giang Sở ở trong phòng làm việc cả trưa, mãi đến khi Lâm Phục Tuân tới giao tài liệu thì hắn mới chịu ngẩng đầu ra khỏi đống số liệu dày đặc.

Tiếp xúc với màn hình điện tử trong khoảng thời gian dài khiến mắt hắn có chút đau xót và khô rát. Giang Sở nhắm mắt lại, tay mát xa nhẹ giữa đường mi tâm nhằm giảm bớt sự khó chịu trong người.

Lâm Phục Tuân đưa văn kiện lên cho Giang Sở duyệt qua một lượt rồi kí tên. Mặc dù ở thời điểm hiện tại, đa số các hội nghị quan trọng đều do y đứng ra giải quyết nhưng tính cảnh giác của Giang Sở rất cao, hắn khó có thể tin tưởng tuyệt đối vào bất kì ai. Vậy nên Giang Sở vẫn luôn tự mình rà soát cẩn thận lại những tài liệu đó.

Mà điều ấy vô hình khiến lượng công việc của hắn nhiều thêm.

Giang Sở cẩn thận kiểm tra từng trang một, đến khi cảm thấy ổn mới bắt đầu hạ bút kí tên. Lúc hắn ngẩng đầu thì phát hiện túi áo vest của Phục Tuân hơi phồng lên, trông chẳng phù hợp với tác phong chuyên nghiệp thường ngày của y lắm. Giang Sở không nén nổi tò mò bèn hỏi, “Trong túi của cậu có gì thế?”

Lâm Phục Tuân “à” một tiếng, y nở nụ cười lấy đồ trong túi ra, đó là một gói bánh quy hình con gấu màu nâu, trông rất đáng yêu. Hiển nhiên đây không phải là thứ mà y sẽ thường mua, vài giây sau Giang Sở nghe đối phương cười đáp, “Là Dư Ý cho tôi.”

Giang Sở vô thức nhìn căn phòng đã được quét dọn sạch sẽ, không nói gì.

Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã đến giờ ăn tối. Lâm Phục Tuân tuy là thư ký thân cận làm việc dưới quyền của Giang Sở nhưng đồng thời, y cũng là bạn học của hắn từ những năm tháng đại học. Cho nên, việc Lâm Phục Tuân thi thoảng có ở lại để dùng bữa như hôm nay cũng là điều bình thường.

Dì Chu chuẩn bị ba món mặn một món canh, sau đó dì còn chu đáo lấy thêm bộ muỗng đũa, nhiệt tình mời Lâm Phục Tuân nếm thử món tôm hùm đất mà bà mới nghĩ ra.

Tính cách Lâm Phục Tuân tương đối hòa đồng, gặp ai cũng cười híp mắt. Y gắp một miếng tôm, không chút keo kiệt mà khen ngợi bà, chém gió tới mức dì Chu phải bật cười.

Ngay lúc này Phục Tuân bắt gặp Dư Ý đang ngó nghiêng ở cửa phòng bếp liền lên tiếng hỏi, “Cậu có làm món nào không?”

Dư Ý từ trong bếp đi ra thành thật lắc đầu, “Không có, mọi thứ đều là dì Chu làm,”

Món duy nhất cậu biết làm chỉ có bánh quy sữa, nhưng đã bị Giang Sở hất đi rồi.

Trí nhớ của Dư Ý không tốt, nhưng việc người nọ hất đĩa bánh của cậu lại giống như một vết hằn thật sâu, khó lòng mà xóa đi được.

Giang Sở nghe thấy câu trả lời của Dư Ý, không biết vì sao hắn chợt có cảm giác, dường như đối phương đang muốn che giấu mình chuyện gì đó. Nhưng Giang Sở lại không có chứng cứ, hắn chỉ lạnh lùng nhắc nhở Phục Tuân, “Ăn cơm thì đừng nói, cậu lắm chuyện từ hồi nào vậy?”

Lâm Phục Tuân nhún vai, nháy mắt vài cái với Dư ý rồi im lặng dùng bữa.

Trong suốt bữa cơm tối, chỉ văng vẳng tiếng nói cười của Lâm Phục Tuân cùng dì Chu, Giang Sở triệt để phát huy bốn chữ “khi ăn không nói”, hệt như trước mặt hắn chỉ có mỗi đồ ăn vậy.

Kết thúc bữa tối, Giang Sở và Lâm Phục Tuân lên lầu làm việc, mãi đến tám giờ hơn y mới rời đi.

Ở dưới lầu, Dư Ý ngoan ngoãn giúp dì Chu rửa chén, tuy đây không phải công việc của bà nhưng cậu vẫn nhớ nếu muốn ở lại đây thì phải rửa chén. Vì thế, mỗi lần ăn xong cậu đều tự giác đi dọn dẹp bát đũa.

Tốc độ rửa của cậu chén rất chậm, hơn nữa còn vô cùng cẩn thận nên chưa từng làm hư thứ gì, chỉ là sẽ mất gấp đôi thời gian so với người bình thường. Dư Ý cũng không mệt, thay vào đó cậu lại thấy thích thú, nhìn mớ chén đĩa đầy dầu mỡ dưới tay mình dần sạch sẽ, sáng bóng, sau đó còn được dì Chu khen ngợi. Tâm trạng nhỏ bé của cậu không đè nổi sự kiêu ngạo và cảm xúc vui sướng.

“Trước đây, con rửa chén, ba sẽ không khen con.”

Đã vậy, nếu vô ý làm vỡ bát còn bị đánh một trận tơi bời. Nhưng Dư Ý là kiểu người chỉ nhớ ngọt không nhớ đau, lần tiếp theo cậu vẫn ngốc nghếch như thế, sau một khoảng thời gian dần thuần thục, Dư Ý không còn làm rơi chén nhưng ba cậu vẫn chẳng thể cho cậu một lời khen.

Nhưng dì Chu không như vậy. Bà khen cậu nhiều tới mức, chiếc đuôi vô hình sau lưng cậu càng ngày càng vẫy điên cuồng.

Dư Ý là người rất dễ thỏa mãn.

Ở Giang trạch, trừ ăn cơm và tiếp khách, mọi sinh hoạt thường ngày của Giang Sở đều diễn ra ở trên lầu hai. Chẳng hiểu tại sao vừa tắm xong hắn chợt nhớ tới túi bánh quy gấu của Lâm Phục Tuân.

Tại sao lúc hắn xuống lầu, Dư Ý lại không đưa cho hắn chứ?

Giang Sở đọc sách một hồi, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại đứng dậy đi xuống lầu.

Đèn trong phòng khách sáng trưng, nhìn lướt qua cũng thấy có người đang ngồi trong góc, hẳn là dì Chu đang bận gì đó nên mới không thấy bà đâu.

Giang Sở tò mò, rón rén lại gần chỗ Dư Ý.

Lúc đến gần, hắn phát hiện ra Dư Ý đang ngẩn ngơ nghịch một viên bi thủy tinh màu xanh đậm, nhìn kiểu gì cũng không đẹp mà cũng chẳng biết cậu nhặt nó ở đâu. Dư Ý đặt viên bi ngang tầm mắt quan sát, không khỏi kinh ngạc thốt lên, “Đẹp quá!”

Rõ ràng chỉ là một viên bi thủy tinh rẻ tiền nhưng cậu lại vui vẻ như thể vừa lấy được thứ quý giá nhất trên thế gian. Giang Sở nhìn đỉnh đầu Dư Ý, đột ngột lên tiếng dọa cậu giật mình, “Đang làm gì thế?”

Dư Ý quả nhiên bị dọa đến điếng người, cậu quay đầu, bàn tay nắm chặt viên bi không dám để Giang Sở thấy. Chút động tác nhỏ này hiển nhiên không thoát được tầm mắt của đối phương, hắn cau mày, từ trên cao nhìn về phía cậu, không vui nói, “Đang giấu gì thế, đưa tôi xem một chút.”

“Không có…” Dư Ý yếu ớt lắc đầu, tiếc là trình độ nói dối của cậu hoàn toàn bằng không.

Giang Sở không hài lòng, bắt đầu dọa nạt cậu, “Không dám đưa cho tôi xem, chằng lẽ là cậu vừa đánh cắp nó?”

Ngay lập tức gương mặt của Dư Ý trắng bệch, cậu vội mở lòng bàn tay, để lộ ra viên bi thủy tinh cho hắn thấy, miệng oan ức giải thích, “Không phải ăn cắp, nhặt, em nhặt ở vườn hoa. Em không có ăn cắp.”

Giang Sở tính trêu đùa cậu một chút, nhưng không ngờ phản ứng cậu lại lớn như thế, vì vậy hắn điều chỉnh lại nét mặt, giọng điệu hờ hững nói, “Cậu nói giỡn à, nhặt ở vườn hoa?”

Mãi một lúc lâu sau Dư Ý mới phản ứng lại, gương mặt tái nhợt bị thương gục xuống hệt như đang nhớ ký ức không vui nào đó, cậu cố ý nhấn mạnh lần nữa, “Không có ăn cắp.”

Thu hết phản ứng đối phương vào trong mắt, Giang Sở không khỏi suy đoán có lẽ trước đây đứa nhỏ này đã từng bị ai đó vu oan tội trộm cắp nên mới rụt rè như vậy. Hắn nhìn gương mặt trắng bệch của Dư Ý cùng đôi mắt mờ mịt của cậu, lòng trắc ẩn khó mà kiềm lại, ào ào dâng lên như nước lũ. Giọng điệu của hắn cũng dịu hơn đôi chút, “Được rồi, vậy có thể cho tôi nhìn thử được không?”

Dư Ý thoáng thả lỏng, do dự vươn tay về phía hắn, đưa viên bi cho Giang Sở.

Dưới ánh đèn, viên bi thủy tinh rẻ tiền phát ra thứ sáng rực rỡ xinh đẹp. Dư Ý nhìn chằm chằm vào tay Giang Sở, hệt như đang đề phòng đối phương sẽ lấy luôn viên bi quý giá của cậu, không chịu trả lại.

Viên bi bị khuyết mất móc góc nên lúc sờ có cảm giác hơi thô ráp, nhưng trong mắt Dư Ý, đó đã là thứ vô cùng trân quý.

Những món đồ chất lượng kém thế này sẽ không bao giờ có thể xuất hiện trong căn nhà này, càng không nói tới chuyện chúng sẽ nằm trong lòng bàn tay Giang Sở để hắn thưởng thức. Hắn quan sát một hồi, cảm thấy viên bi này chẳng có gì đặc biệt, chỉ là ánh mắt tha thiết của Dư Ý khiến Giang Sở không nhịn được muốn trêu chọc cậu thêm một chút. Hắn đột ngột nắm chặt bàn tay lại khiến Dư Ý hoảng hốt tới mức suýt chút nữa quỳ xuống.

“Em, em, viên ngọc.” Dư Ý lắp bắp nói, ánh mắt vẫn luôn dán vào lòng bàn tay của Giang Sở.

Giang Sở khom lưng, cười hỏi, “Muốn lấy về sao?”

Dư Ý không do dự gật đầu, bởi vì cực kỳ yêu thích viên bi kia nên cậu thậm chí còn muốn nhào tới chỗ người nọ để giật lại, tiếc rằng Giang Sở đã tinh ý né kịp.

Tư thế của hai người có hơi quỷ dị, Giang Sở khom người còn Dư Ý thì quỳ xuống – nhìn kiểu gì cũng có cảm giác Giang Sở đang nắm quyền kiểm soát trong tay.

“Nếu cậu muốn lấy lại thì phải mang một thứ tới đổi.”

Giang Sở nhìn bàn tay nhỏ nhắn của cậu đặt trên tay mình, trước đôi mắt khó hiểu của Dư Ý, hắn trêu ghẹo nói, “Ví dụ như, bánh quy con gấu.”

Nơi này là nhà họ Giang, Dư Ý ở trong nhà hắn, tại sao lại đi lấy lòng Phục Tuân mà dám bỏ quên hắn chứ?

Dư Ý ngơ ngác chớp mắt vài cái, “Con gấu, bánh quy?”

“Đúng thế.” Giang Sở thu tay lại, rời xa cảm giác ấm áp ban nãy do người kia mang tới, kiêu ngạo nhìn Dư Ý, “Cậu cho tôi bánh quy con gấu, tôi sẽ trả cậu thứ này.”

Nói xong hắn xòe bàn tay ra, tùy ý thảy viên bi lên, trước tiếng hô đầy kinh ngạc của Dư Ý, nhanh chóng chụp lại rồi nhẹ nhàng quay gót rời đi. Dư Ý nhìn Giang Sở lên lầu hai, cậu muốn đi theo nhưng nhớ tới lời dì Chu dặn nên đành bất đắc dĩ dừng lại.

Muốn lấy lại viên bi phải mang bánh quy con gấu ra đổi.

Dư Ý nắm được vấn đề, vội vã quay lại nhà bếp, như sợ bản thân sẽ quên mất, trên đường đi thậm chí còn không ngừng lầm bầm, “Bánh quy con gấu, con gấu, bánh quy!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.