Ẩn Dục Hoan Du

Chương 6: Tinh dịch bắn đầy miệng (hơi H)



Nghe vậy, Sở Đồng rũ mi mắt ướt át xuống, không dám ngừng lại, một tay nắm lấy côn th*t nuốt vào nhả ra, một tay vuốt ve phía dưới, mò tới hai quả trứng tròn trịa nơi gốc côn th*t.

Cô bắt đầu nhẹ nhàng nắn bóp,

Cái lưỡi cũng liếm dọc thân gậy, thỉnh thoảng còn đưa đầu lưỡi vào khe hở trên quy đầu, cố gắng thăm dò.

“Đồng Đồng.”

Giọng anh khàn khàn không rõ, không kìm được đẩy hông về phía trước, cắm thẳng vào cổ họng Sở Đồng.

Như không chịu nổi nữa, bắt đầu nhanh chóng ra vào miệng Sở Đồng.

“Ưm, ưm a…”

Quá sâu, côn th*t cắm quá sâu.

Nước mắt Sở Đồng đều bị đợt tấn công kịch liệt này đánh tan, cô muốn đẩy anh ra, nhưng bàn tay phía sau lưng lại đè lên vành tai, gáy và sống lưng cô. Sự kích thích khiến toàn thân cô không còn sức, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ.

Nhưng điều khiến cho cô xấu hổ hơn là, cơ thể cô nổi lên phản ứng khi khoang miệng bị côn th*t đâm vào. Trong đầu không ngừng nghĩ đến cảnh mình bị côn th*t của Trình Ngôn lấp đầy.

Muốn, muốn anh ấy…

Sở Đồng bị đụng đến gần như không thể ngồi vững, sau gáy là tay Trình Ngôn, trong miệng bị anh nhét đầy. Ngước mắt lên là có thể nhìn thấy cơ bụng sáu múi rắn chắc của anh, mồ hôi chảy dọc theo đường cơ bắp, thấy vậy cô vô thức nuốt nước miếng.

Cái miệng vốn vừa nhỏ vừa nóng chợt hút mạnh khiến anh không giữ được nữa.

Trình Ngôn rên lên một tiếng, giây kế tiếp liền phun một lượng lớn chất lỏng vào cổ họng cô, khiến cô vì bị sặc mà liên tục vùng vẫy lùi về phía sau.

côn th*t bị rút ra khỏi miệng, dịch trắng đục còn chưa bắn xong bắn lên khóe môi, gương mặt và cả cái váy lỏng lẻo của cô. Sở Đồng liều mạng ho khan, nước mắt sinh lý chảy ra.

Cô không biết lúc này quần áo đã bị cởi ra một nửa, lộ ra bờ vai và cái cổ trắng như tuyết, bên cánh môi đỏ bừng là tinh dịch của đàn ông. Khi chật vật ho khan, viền mắt trở nên phiếm hồng cùng hàng mi ướt át khiến người ta dâng lên dục vọng muốn xâm phạm.

côn th*t vất vả lắm mới mềm xuống giờ lại trở nên cứng rắn dị thường.

Sở Đồng không biết đã nuốt vào bao nhiêu tinh dịch, cổ họng ngập tràn mùi vị của Trình Ngôn, có chút tanh nhưng cũng không khó nuốt.

Thấy anh vẫn dựng thẳng và to lớn như thế, cô trợn tròn hai mắt, vội vàng che lại cái miệng nhỏ vừa đau vừa sưng, lắc đầu:

“Không được không được, em thực sự không được đâu mà học trưởng.”

Nhìn cô như vậy, Trình Ngôn quay đầu qua: “Anh không nói là muốn tiếp tục.”

Cô gái nhỏ bị bắt nạt đến tàn nhẫn, cái miệng phía trên và cái miệng phía dưới đều đỏ bừng, đôi mắt trông mong với bộ dáng cầu xin khiến anh không thể nhẫn tâm được.

Anh mặc quần vào, che lại sự to lớn dọa người dưới lớp vải, nghiêng người muốn bế Sở Đồng lên.

Thân thể Sở Đồng chợt co lại, lắp bắp: “Làm, làm gì? Không phải nói kết thúc rồi sao?”

Trình Ngôn nhướng mày: “Em không muốn tắm rửa một chút à?”

Bây giờ cô mới nhận ra tình trạng nhếch nhác của mình hiện tại, ngượng ngùng cắn cánh môi, bên tai phủ lên một lớp hồng nhạt.

“Em, em tự làm được.”

Dưới ánh mắt ung dung của thiếu niên, Sở Đồng chống đỡ thân thể yếu ớt tiến đến bên giường. Hai chân vừa mới chạm đất đã mềm nhũn, được Trình Ngôn nhanh tay nhanh mắt ôm vào lòng.

Thiếu niên không chút khách khí cười nhạo bên tai cô: “Em tự làm được?”

Nơi tư mật trống rỗng, thậm chí còn có mật dịch theo chân chảy xuống dưới, da thịt dính sát lên nửa người trần trụi của thiếu niên, Sở Đồng cảm thấy sâu trong thân thể là sự ngứa ngáy khó nhịn.

“Em, em…” Phản ứng của thân thể khiến Sở Đồng cảm thấy xấu hổ, cô đỏ mặt: “Rõ ràng là học trưởng bắt nạt người khác!”

Lần thứ hai rõ ràng cô đã nói không muốn rồi, nhưng anh lại tự chủ trương mà chơi đùa cô đến cao trào, đó là lỗi của anh!

Nhưng vừa thốt ra lời này, cô liền hối hận, bàn tay nhỏ bé níu chặt váy, rất sợ Trình Ngôn sẽ tức giận với cô.

Anh ấy là một người tốt như vậy, làm như thế với mình chỉ vì muốn giải trừ dược tính thôi mà?!

Ánh mắt của cô nhất thời ảm đạm.

“Ha? Em can đảm thật đấy,”

Trình Ngôn mò vào dưới váy cô, ấn chính xác vào miệng huyệt ẩm ướt lầy lội, đẩy cánh hoa non mềm béo mập ra, đảo quanh thịt châu nho nhỏ.

“Dám nói chuyện với anh như thế, lại muốn bị làm?”

“Ưm!” Sở Đồng vốn đã run chân lại chợt giật mình, không khống chế được phát ra tiếng rên rỉ.

Cô hoảng sợ lắc đầu: “Không…a…không phải…”

Như tiếng mèo con kêu vậy.

Rất đáng yêu.

Trình Ngôn bóp chặt eo thon của cô, ngón tay không ngừng vuốt ve nắn bóp thịt châu, vừa cảm nhận biên độ run rẩy của cô, vừa cúi đầu áp lên trán cô, khiến cô phải nhìn vào ánh mắt đầy dục vọng của anh:

“Đồng Đồng,”

Trong tiếng rên rỉ yêu kiều không ngừng của Sở Đồng, thiếu niên hỏi cô:

“Em thật sự không muốn sao?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.