**
“Là con phải không, Harry? Vào đi!”
Harry mỉm cười, rũ sạch bồ hóng ra khỏi áo choàng và treo nó lên cạnh lò sưởi. “Chính xác thì con đã ở trong nhà rồi mà, Padfoot.” Mùi xúc xích và trứng bay ra từ nhà bếp khiến cậu cảm thấy hơi thèm ăn. Sirius chưa từng có gia tinh trong nhà từ lúc ông chuyển khỏi Grimmauld Place khi Harry vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng thực sự thì nó cũng không cần thiết vì ông là một đầu bếp rất giỏi.
“Chào con, Harry,” Remus nói, tiến đến chỗ cậu. Bây giờ trông ông bớt căng thẳng và lo âu hơn rất nhiều so với khi Harry còn nhỏ, lúc Remus vẫn phải cố gắng giữ bí mật về thân phận người sói của mình. Sau khi ông cứu con trai nhà Malfoy, Draco, khỏi một ma cà rồng mà không màng an nguy của chính mình, Lucius Malfoy đã làm việc không biết mệt mỏi để thông qua điều luật mang lại cho người sói nhiều quyền lợi hơn.
Harry đã đi học cùng Draco, và dù cậu nghĩ nhà Malfoy là những kẻ ngạo mạn, ít ra bọn họ luôn trả những món nợ của mình. Remus hiện tại đã có một công việc ổn định, ông làm trong một kho lưu trữ tại Bộ Phép thuật chuyên phục hồi các tài liệu và ghi chép cổ xưa. Ông có thể công khai kết hôn với Sirius, được nhận Wolfsbane miễn phí từ St.Mungo’s, và được yên tâm khi ở cạnh những đứa con của những người bạn thân nhất của mình.
Tất nhiên, Harry chưa bao giờ lo lắng về chuyện đó. Nhưng ít nhất những điều luật mới đã giúp Remus an tâm hơn.
“Con cảm thấy thế nào rồi, sau vụ ở đám cưới?” Remus thấp giọng hỏi khi hai người đi về phía nhà bếp. Ông luôn là người lắng nghe những lời phàn nàn của Harry về Diana và cha mẹ cậu mà không hề phán xét, trong khi Sirius luôn cố gắng đứng ra làm người hòa giải.
Harry nhún vai. “Những gì con bé nói hôm qua thật thô lỗ. Nhưng điều tệ nhất là việc mẹ con bảo con phải xin lỗi.”
Remus gầm nhẹ trong cổ họng khi họ ngồi vào hai bên chiếc bàn nhỏ mà Sirius luôn thích bắt mọi người chen chúc xung quanh. “Ta ước cô ấy biết nói những lời như vậy có thể gây ra điều gì.”
“Ai nói gì làm gì cơ?” Sirius cười toe toét, đặt một đĩa trứng bác khổng lồ trước mặt họ, tiếp theo là một đĩa xúc xích và bánh mì nướng.
“Cậu không thông minh như cậu nghĩ đâu, Padfoot ạ.” Giọng của Remus nhẹ nhàng đầy trìu mến, và bàn tay ông vuốt qua cổ tay của Sirius chỉ làm Sirius cười lớn hơn. Harry âm thầm mỉm cười nhấm nháp tách trà đã được đặt trước mặt mình. Cậu ước mình có thể tìm được một người như vậy, một người yêu cậu mãnh liệt và sâu sắc như thế. Nhưng cậu không phải loại người đó. Có lẽ phải đợi sau khi thay đổi tính cách và trí tuệ của mình bằng một nghi lễ.
Ít nhất thì mình sẽ có một cuộc hôn nhân hạnh phúc hơn Diana.
Harry thầm nhăn mặt, nhưng đúng lúc Sirius quay lại và bắt được cậu giữa chừng. “Con đang làm gì đấy?” ông mắng khi đặt đĩa, nĩa và thìa trước mặt cậu. “Không được xụ mặt trong bữa sáng đâu!”
Đó là một quy tắc cũ, rằng mọi người sẽ ăn trước rồi phàn nàn sau. Harry thả lỏng người và với lấy chiếc thìa đang cắm ở đĩa trứng bác.
Sirius cướp lấy nó, rồi bật cười như một đứa trẻ con.
Ba, Harry nghĩ theo phản xạ, thoải mái dồn sức vào suy nghĩ. Chiếc thìa vuột khỏi tay Sirius, bị giật ra bởi một làn gió nhỏ uốn lượn, có hình dáng như vòng trên và vòng dưới của một số 3 nếu có ai nhìn thấy, rồi bay đến tay Harry.
“Không được dùng đũa phép trong bữa sáng!”
Harry thầm thở phào vì chiếc bàn khiến họ không thấy rằng cậu không dùng đũa phép. Cậu mỉm cười ôn hòa rồi tỏ vẻ như thể mình đã cất đũa phép đi. “Xin lỗi, Sirius.”
“Con không phải nghiêm túc thế đâu! Những trò đùa được cho phép, chỉ không được dùng đũa phép thôi.”
“Sirius,” Remus thở dài, trông như thể muốn đưa tay lên che hai mắt mình.
Harry cười một tiếng rồi quay lại với việc ăn, có chút mừng vì mình đang mặc chiếc áo choàng màu xanh lá cây nặng nề mà cậu sẽ mặc trong đám cưới. Nó không thoải mái, nhưng nó sẽ là cái cớ hợp lí cho khuôn mặt đỏ bừng của cậu.
Ngu ngốc. Đồ ngốc. Không thể tin được mình vừa sử dụng phép thuật đó như vậy! Đó không phải là cách nó hoạt động!
Harry cho rằng đó là một vấn đề của Định lý Heller. Một người sẽ dễ dàng sử dụng Số học huyền bí cho bất cứ điều gì nếu họ có cảm giác tốt với các con số. Và Harry chính là như vậy.
Không được dùng nó cho đến khi đám cưới xong xuôi, cậu quyết định, rồi ăn nốt món trứng, xúc xích và bánh mì nướng với mứt cam ngon lành của Sirius.
Khi ba người ăn xong bữa sáng và ngả lưng vào ghế, Sirius thở dài, nhấp một ngụm trà và nhìn thẳng vào mắt Harry. “Vậy sau đám cưới con sẽ làm gì?”
Harry nhún vai nhìn xuống. “Con đã nghĩ có thể sử dụng đám cưới như một cơ hội để nói chuyện với cha mẹ và Diana và chữa lành vài vết thương cũ,” cậu thì thầm. “Nhưng không có tác dụng gì. Con không nghĩ Diana đã tha thứ cho việc con phản đối việc con bé kết hôn với Riddle. Và cha mẹ con thì thường sẽ ưu tiên Diana hơn mọi thứ khác.”
“Khả năng kiểm soát phép thuật của con bé vẫn chưa cải thiện chút nào,” Remus nói. “Điều đó làm ta có chút băn khoăn. Cậu cũng để ý đúng không, Padfoot? Đúng, đêm qua không có vấn đề gì, nhưng đó là do Riddle đã ngồi cạnh con bé suốt cả buổi tối. Con bé phải học được cách tự kiểm soát phép thuật của mình.”
Sirius nhíu mày. “Phải. Nhưng đó là một lý do để con bé kết hôn với Riddle, vì chúng ta chưa từng tìm được bất kì ai khác hoặc bất cứ thứ gì có thể giúp con bé kiểm soát nó.”
Harry gật đầu nhưng không nói gì thêm. Theo cậu thì về cơ bản nó đã bị phá hỏng vì Diana phải đối đầu với Voldermort khi còn quá nhỏ, và có lẽ con bé sẽ không bao giờ có thể kiểm soát nó được nữa. Nhưng đó không phải là điều mà Sirius và Remus sẽ muốn nghe, dù họ có sẵn sàng nhìn nhận những lỗi lầm của Diana như thế nào.
“Con lo lắng về hạnh phúc của con bé với Riddle,” cậu nói. “Riddle là một tên ngạo mạn trong hai năm con học ở Hogwarts cùng y.”
“Nhưng cậu ta đối xử với Diana như một nàng công chúa vậy,” Remus hòa hoãn nói.
Nói với họ chuyện này cũng không có tác dụng gì, Harry kết luận, và thay đổi chủ đề. “Thế nên con sẽ lánh đi một thời gian sau đám cưới. Có lẽ con sẽ đến thăm Violet vào cuối tuần Hogsmeade sau khi con bé trở lại trường học.”
“Ta ghét việc phải nhìn thấy con xa lánh gia đình mình,” Sirius nói, vung vẩy tách trà đủ mạnh để làm cho một vài giọt trào ra. “Chuyện đó thật vô lý.”
“Cũng không hẳn là vậy,” Harry nói, và trong một giây thoáng qua, cậu cân nhắc việc nói cho họ về việc mình định làm với những phương trình ma thuật. Nhưng Harry gạt đi suy nghĩ ấy. Họ chắc chắn sẽ phản đối và nói rằng cậu hiện tại đã tốt rồi và không cần thay đổi chính mình để cố gắng hòa nhập với gia đình.
Nhưng đó là một điều cần thiết. Harry không phải một thiên tài, cậu không phải loại người mà họ sẽ chấp nhận, và cậu cũng không phải loại người có thể chấp nhận Riddle, kẻ sẽ sớm kết hôn với Diana. Nếu cậu muốn có được gia đình – và cậu thực sự muốn vậy – thì Harry sẽ phải trở thành một hoặc tất cả những thứ đó.
“Ta nhìn thấy Riddle rời khỏi phòng ngay sau khi con đi khỏi,” Remus nói nhỏ. “Con đã tranh cãi với cậu ta à?”
“Đại loại thế,” Harry nói, vì một cuộc tranh cãi chỉ tồn tại khi một trong hai bên không bị thần kinh. “Ít nhất là y không ném cuốn sách con tặng Diana.”
“Con bé đã thô lỗ,” Remus nói với một cái gật đầu kiên quyết. “Con bé có thể dễ dàng nói một câu cảm ơn trước mặt khách khứa.”
Harry mỉm cười với ông, trong lòng cảm thấy ấm áp. “Cảm ơn, Remus.”
Sirius định nói thêm gì đó, nhưng ông ngừng lại rồi quay đầu. “Chờ chút. Hình như ai đó đang muốn Floo đến đây.” Ông đặt tách trà xuống rồi ra khỏi phòng.
“Ta hi vọng con không nghĩ mình cần thay đổi để nhận được sự chấp nhận của Diana hay của cha mẹ,” Remus vỗ vai Harry. “Con đã là một người rất tốt rồi, và họ đang rất áp lực vì đám cưới. Khi mọi chuyện xong xuôi, ta nghĩ họ sẵn sàng bàn bạc ổn thỏa mọi chuyện.”
Harry giữ nguyên nụ cười trên khuôn mặt mình, dù không đồng ý với bất cứ điều gì Remus vừa nói, cậu vẫn gật đầu.
“Nhìn xem tên Slytherin mang đến cái gì này.”
Harry quay phắt đầu lại, vì đó không phải là điều bình thường Sirius sẽ nói. Và đằng sau lưng ông cũng không phải một cảnh tượng bình thường. Tom Riddle chỉnh trang lại áo choàng của mình – đương nhiên là y không dính chút bồ hóng nào rồi – và bình tĩnh gật đầu cười với họ.
À, ít nhất thì đối với Remus là vậy. Ánh mắt nóng rực của y hướng đến chỗ Harry.
“Mr. Lupin. Harry. Liệu tôi có thể làm phiền mọi người vào phần còn lại của bữa sáng chứ?”
**