Edit: Hy
Chuyện của nữ quỷ đã được giảiquyết, Khúc Yến Ninh mang theo lá bùa bình an về nhà.
Sở Chu mặc áo ba lỗ với quầnđùi ngồi dựa lưng vào ghế, ngậm một que kem trong miệng xem phim.
“Haizz”
Khúc YếnNinh cầm que kem, cảm giác lạnh lẽo dọc theo bàn tay cậu truyền đến tứ chi, cậumềm nhũn ngồi phịch xuống sô pha, nhàn nhạn thở dài, “Nóng quá, tớ không muốnđi ra ngoài.”
“nắng nóng rất sớm. Mới tháng sáu, nhiệt độ bên ngoài đã là 35 đến36℃. Đi ra ngoài một chuyến trở về, đủ làm tớ mất nửa cái mạng.”
Sở Chu quay qua xoa xoa mái tóc xoăn củacậu, dương dương tự đắc nói: “Vậy thì đừng đi ra ngoài, ca ca chăm sóc cậu.”
“vẫnlà thôi đi, tớ không có ở nhà, cậu còn không có đồ ăn nóng để ăn.”
“…” Nói đến nấuăn, Chu Chu mất tự tin, không cam lòng: “Cái gì, tớ cũng không phải chưa bao giờvào bếp, ít nhất tớ cũng biết nấu mì ăn liền!”
Khúc Yến Ninh tán thưởng nhìn y,”Vậy cậu thật là giỏi?”
“…” Sở Chu làm lơ cậu, quay người tập trung xem phim.
Saubữa tối, Khúc Yến Ninh cưỡi chiếc xe ba bánh chở đồ nghề của mình ra ngoài kiếmtiền.
Quán thịt nướng bây giờ đang rất nổi tiếng, một quán thịt nướng có hương vịrất ngon cùng với anh chủ quán đẹp trai, chỉ cần Khúc Yến Ninh đến bày quầythì sẽ không có thời gian rảnh rỗi.
Ngoài mực, cậu còn bán thêm mấy loại khác nữa,chủ yếu là hải sản, giá hải sản ở đây rẻ hơn nhiều so với nội địa ở Thượng Hải.
KhúcYến Ninh vừa mới châm lửa, đã có người xếp hàng chờ sẵn.
“Chủ quán, năm xiên tômnướng, mười xiên mực, mười xiên sò.” Đều là khách quen nên liền gọi trực tiếpkhông cần hỏi giá.
“Được.”
Mấy con hàu được xếp thành hàng và rưới nướcsốt tỏi, những viên tôm, mực được phết nước sốt rồi nướng chín, mấy con hải sảntrắng phau nhuộm đỏ dưới nhiệt độ cao, mùi thơm nồng quyến rũ người đi đường,gió mang theo mùi thơm bay đi xa.
Càng ngày càng nhiều người bày quầy hàng,nhưng chỉ là quầy nhỏ xíu thôi, khách mua xong đứng ven đường bưng bát dùng mộtlần ăn cho thỏa thích. “Hay là cậu mở quán ăn đi, chỗ này quá nhỏ, không có chỗđể ngồi, nếu chỗ của cậu lớn hơn, bạn học của chúng tôi sẽ đến ăn ở đây.”
“Bâygiờ vẫn chưa được.” Khúc Yến Ninh mỉm cười, nói: “Phải chờ một thời gian nữa.”
Ngườikhách thở dài vài cái, sau khi ăn xong đồ ăn, đưa tay xoa xoa miệng, gọi rấtnhiều món đóng gói mang về.
Khúc Yến Ninh bị hun đến hai má đỏ bừng, nghe lờingười khách, nghĩ khi nào tiết kiệm được ít tiền, liền đi xem có cửa hàng nàothích hợp hay không.
Lúc bán hết nguyên liệu, đã hơn mười hai giờ tối, Khúc YếnNinh thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Đường vẫn là con đường như cũ, nhưng Khúc YếnNinh mơ hồ có thế cảm giác được phía sau có người đi theo mình, cậu nhìn lại vài lần,trên đường vắng vẻ không có gì ngoại trừ đèn đường đứng lặng lẽ.
********
Buổisáng, chuông điện thoại điên cuồng reo lên, Khúc Yến Ninh bàng hoàng nghe máy,một giọng nói gấp gáp phát ra từ micro, “Tình trạng của Đại Hoàng đột nhiên xấuđi, cậu có thể đến đây một chuyến hay không…”
Khúc Yến Ninh đang buồn ngủ liền tỉnhtáo, ngồi bật dậy, nhanh chóng thay quần áo, “Làm sao vậy, hôm trước không phảikhông có chuyện gì sao?”
Bác sĩ cũng lo lắng, kể lại trình trạng của Đại Hoàngtrước đó, Khúc Yến Ninh vểnh tai nghe hồi lâu cũng không tìm ra nguyên nhân nênchỉ nói: “Tôi đến ngay, cứu nó trước đã.”
Khi đến nơi, Đại Hoàng đang được cấp cứutrong phòng phẫu thuật, “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Y tá chăm sóc cho Đại hoàng cũngrất ngạc nhiên, “Vết thương của Đại hoàng ngày càng tiến triển và đang dầnhồi phục. Tối hôm qua cũng không sao. Sáng nay tôi kiểm tra thì phát hiện nó đãhôn mê”.
Y tá cũng đã cho biết tình hình. Dù kết quả tốt hay xấu, Khúc YếnNinh cũng chỉ có thể đợi ở bên ngoài.
Hai giờ sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra,bác sĩ mặc áo choàng phẫu thuật bước ra, nói lời xin lỗi: “Xin lỗi, Đại hoàngđã mất rồi.”
Khúc Yến ninh hơi bối rối mộtlúc. Sau lưng bác sĩ là chiếc giường trùm khăn màu trắng bị đội phồng lên ởtrong phòng.
“Sao… tự nhiên lại như thế này.” Cậu cũng đã đến thămĐại hoàng hai ngày trước. Sau khi cơ thể bắt đầu hồi phục, Đại hoàng trở nên hoạtbát hơn nhiều. Khi Khúc Yến Ninh đưa nó đi dạo, Đại Hoàng không hề chạy lungtung, chỉ ngoan ngoãn đi theo bên cạnh cậu.
Bác sĩ lại xin lỗi Khúc Yến Ninh, cậucũng không phải người nhiều lời, trả tiền xong, cậu định tìm nơi chôn cất ĐạiHoàng.
Nghĩ dù sao Đại Hoàng cũng là con chó của nạn nhân, cậu liền báo một tiếngvới Vương Lợi.
Thật trùng hợp, chỉ trong đêm qua, cảnh sát nhận được tin báo củanhững người dân nhiệt tình và đã bắt được nghi phạm trong vụ án mạng.
Khi nghiphạm bị cảnh sát tìm thấy, gã ta đã bị tra tấn một cách dã man, một người đànông to lớn cao khoảng 1m8. Tay chân gã ta rã rời, gã ngã xuống đất như một vũngthịt thối, máu, nước mắt và nước bọt chảy ròng ròng trên mặt đất. (blood sweatand tears 🤣).
Khi Khúc Yến Ninh gọi đến,Vương Lợi đang thẩm vấn nghi phạm. Nghi phạm được cấp cứutại bệnh viện một đêm, hôm sau tỉnh dậy, ngoại trừ tay chân bị gãy và đứt độngmạch gây mất nhiều máu, nghi phạm không có vết thương nào khác. dường như khôngphải để giết người. Nhìn giống như trả thù hơn.
Quá trình thẩm vấn của Vương Lợicũng suôn sẻ đến không ngờ, nghi phạmtên là Lý Hàn Vũ, gã ta có vẻ vô cùng sợ hãi, khi nhìn thấy cảnh sát, gã khôngnhững không sợ hãi mà trên mặt còn đầy phấn khích, tất cả đều khai nhận.
Theo LýHàn Vũ, gã ta cải trang thành người giao hàng và thực hiện hành vi phạm tội. Mộtsố nạn nhân là phụ nữ trẻ sống một mình. Trước khi quyết định tấn công ai, gãtheo dõi họ trong một thời gian dài. Gã giả danh người giao hàng và bấm chuông nhà nạnnhân, khi nạn nhân mở cửa ra lấy đồ, hắn đánh người này bất tỉnh, sau đó sát hạirồi băm xác phi tang.
Khi gãkhai nhận, khuôn mặt của Lý Hàn Vũ nở một nụ cười tràn đầy phấn khích, “Nhữngcon chó cái đó, từng người một, quyến rũ đàn ông, lại nói mình muốn độc thân,giả vờ xa cách, hehe. Cuối cùng chẳng phải cũng quỳ xuống trước mặt tôi khóclóc van xin tôi thao họ…”
Lý Hàn Vũ cười một cách điên cuồng, nét mặt bình thườngméo mó đến đáng sợ, “Những loại người đó giống như chó cái, làm ơn, tôi đã nóirồi, đừng đụng vào chúng, thà giết con chó đó còn hơn.” Gã nghiến răng nghiến lợi,mắt trợn trừng, nhìn ghê tởm đến mức muốn ăn cả “con chó cái” trong miệng.
VươngLợi lạnh lùng nhìn gã, Lý Hàn Vũ đang đắm chìm trong tưởng tượng hư ảo, sắc mặtđỏ bừng, nếu không phải tay chân không thể động đậy, hắn đã nhảy rồi… loại diễnnày hiển nhiên không phải của người bình thường.
Sau khi Vương Lợi ghi âm xong,hắn nhìn gã một cách trịch thượng, “Pháp luật sẽ tìm kiếm công lý cho nhữngcô gái đã bị anh giết chết.”
“Nếu tao có thể giết mày một lần, tao lại có thể giếtmày!”
Gã liều mạng lắc đầu, hai tròng mắt lộ ra vẻ kinh hãi, giống như đã nhìnthấy thứ gì đó cực kỳ kinh hãi, cố gắng thu tay lại nhưng vô ích, Vương Lợi đứngnhìn gã. Bên cạnh kẻ điên cuồng kia, khí tức ủ rũ không biết từ đâu xuất hiện từđầu đến giờ cuối cùng cũng tiêu tán một chút.
“Thiện ác cuối cùng sẽ được đềnđáp.”
Lúc này Khúc Yến Ninh gọi điện thoại đến. Vương Lợi thở ra một vòng khói,dựa vào hành lang, giọng nói nặng nề hơn trước rất nhiều, “Không sao, đã tìm đượckẻ giết người, tìm nơi chôn cất tử tế đi.”
Khúc Yến Ninh nói được, thi thể ĐạiHoàng tạm thời để trong bệnh viên thú y, sau khi tìm được chỗ tốt, liền gửi ĐạiHoàng đi hoả táng rồi chôn cất.
Buổi tối Khúc Yến Ninh không đi bày quầy, lên mạngtìm kiếm. Trung tâm chôn cất động vật gần nhất nằm ở vùng ngoại ô của Thân thị.Khúc Yến Ninh đã liên lạc với bên đó, họ nói sẽ lái xe đến đón cậu vào buổi chiều.
VươngLợi vào giờ tan tầm cũng đến, cả hai đi theo xe của trung tâm mai táng và mang trocủa Đại Hoàng trở về.
Khúc Yến Ninh nói cậu muốn đợi Lý Hiểu Hồng được hoả táng,đặt tro cốt của hai chủ tớ ở cùng nhau, ít nhất là phải có một người bạn đồnghành.
Khi làm xong viêc thì trời đã tối, Vương Lợi đưa cậu đến cửa tiểu khu trước,sau đó quay trở lại văn phòng cùng với bình đựng tro cốt Đại Hoàng.
Đèn ở lốivào của tiểu khu có một cái bị hỏng, chiếc đèn còn lại nửa sáng nửa tối, chỉ chiếusáng được 1 inch vuông. (ultr đã sợ ma còn đào trúng cái hố này).
Co vai lại, cậusải bước đi vào, nhưng không hiểu vì sao lại cảm thấy ớn lạnh sau lưng, Khúc YếnNinh đột nhiên dừng lại, quay người lại, chỉ thấy một người đang đứng dưới ánhđèn đường mờ ảo.
Tác giả có chuyện muốn nói: Tác giả hết chỗ nói rồi ~
Editor: mấy hôm nay đang hot vụ dẫm đạp bên Hàn, xem video thấy sợ thật sự í, tui mở máy lên edit truyện để tĩnh tâm, ai dè cái chương này nó còn ố dề hơn 😑😑😑
Bài tập chưa làm mà ngồi edit truyện như đúng rồi z á 😒