Lạc Băng Hà buông tay ra, xách cổ áo Thẩm Thanh Thu lên đem hắn đặt lên giường:”chân của người thời điểm ta sửa chính là rất tốt, là chính người dáng ngồi không đúng, sống sờ sờ áp thành như vậy”.
Lời này nghe thật không xấu, Thẩm Thanh Thu bị nhốt ở trong phòng kia không có một chút ánh sáng, mấy chục năm một cử động nhỏ cũng không dám, mặc cho chân cẳng là của ai cũng không chịu nổi.
“Không có việc gì chính người tự mình xoa bóp không chừng sẽ tốt một chút” Lạc Băng Hà nói, tay đã sờ soạng đi lên quy củ mát xa chỉ là phản ứng của Thẩm Thanh Thu lại cực lớn lập tức vỗ rớt tay Lạc Băng Hà.
Chân cử động không có lực, liền dùng tay ngồi dậy lui về phía sau, thẳng đến khi không thể lui được nữa.
Thẩm Thanh Thu nhớ tới tình cảnh lúc trước Lạc Băng Hà cười hì hì xé xuống tay chân hắn.
Lạc Băng Hà nhìn xuống bàn tay bị Thẩm Thanh Thu vỗ rớt câu môi cười cười, giữa mày Thiên Ma ấn thiêu đến diễm liệt, y đưa tay bốp cổ Thẩm Thanh Thu đem cả người hướng sườn trong vách tường đâm vào.
Thẩm Thanh Thu trong nháy mắt cảm thấy đất trời quay cuồng, hô hấp không thể. Trong phòng tối tăm hắn cố sức giương mắt nhìn lại chỉ có thể thấy mắt Lạc Băng Hà sáng quắc, trên trán Thiên Ma ấn giống thiêu đốt một đoàn hỏa.
Lạc Băng Hà dựa vào cực gần,
“sư tôn ngoan một chút”
Thẩm Thanh Thu bị y bốp cổ đến hít thở không thông mới được buông ra, thân thể này yếu ớt quá, hắn cố chống người thở hỗn hển nửa ngày, miến cưỡng hoãn lại đôi chút, lại bị Lạc Băng Hà kéo kéo ra bên ngoài.
Lạc Băng Hà như vô chuyện lạ, tiếp lời nói mới rồi vừa nói,”Không sai biệt lắm chính người lại luyện tập, không, là trọng yếu học một lần đi đường là như thế nào, dù sao sư tôn vài thập niên không cần đi cũng quên đến không sai biệt lắm”.
” Ân…..còn có đôi mắt của người trước mắt không thể thấy ánh sáng mạnh, trước đừng ra cửa, trên bàn đèn hai ngày thêm một trản.”
Thẩm Thanh Thu ngây ngẩn cả người như thế nào nghe ý tứ là muốn hắn ở chỗ này chịu đãi ngộ thật lâu, còn không phải bị nhốt trong phòng này theo như lời Lạc Băng Hà nói còn có thể ra khỏi cửa.
“Có ý tứ gì?”Hắn mở miệng ra cũng chỉ là cái khẩu hình.
“A! Đúng rôi, ta đã quên sư tôn hiện tại không thể nói chuyện. Ân….qua một một đoạn thời gian liền không có việc gì.”
“Vẫn là nói, sư tôn muốn đệ tử dạy người nói chuyện?”
Lạc Băng Hà cười tủm tỉm mà tiếp tục nói như là không phát hiện Thẩm Thanh Thu dò xét thần sắc của mình.
Thẩm Thanh Thu túm chặt vạt áo y vẫn là câu kia.
“ngươi có ý tứ gì?”
Sắc mặt Lạc Băng Hà lạnh xuống như là không nghĩ nhắc tới cái gì, y mềm nhẹ mơn trớn thái dương của Thẩm Thanh Thu, động tác ôn nhu nhưng âm thanh phát ra lại lạnh, “không có ý tứ gì, chính người ở chỗ này về sau chịu đãi ngộ”
” không nghe lời liền quay về địa lao”
Thẩm Thanh Thu nghiêng đầu tránh thoát, trên mặt thần sắc không hiện trong lòng lại cười nhạo một tiếng.
A! Ai để ý?