Đầu tóc gọn gàng, quần áo chỉnh tề đem bữa sáng đặt lên cái bàn. Ánh sáng ban sớm thật trong lành thoải mái và tươi mới, cảm giác sức sống tràn về cho một ngày mới vui vẻ. Huyền đã rảo vài vòng quanh cái thư viện của mình và cũng làm xong cả bữa sáng. Mùi thơm hấp dẫn từ hai tô hủ tíu chẳng đủ sức gọi cái con người lười nhác trong phòng kia. Huyền lắc đầu mỉm cười đi về phía phòng cô bạn, gõ cửa và gọi.
– Vi ơi đậy đi, sáng lắm rồi đó. – bên trong vẫn im lìm, chỉ nghe thi thoảng tiếng thở đều mà thôi. – Vi, dậy nấu cơm cho tớ ăn đi làm mau.
Huyền lớn tiếng hơn một chút, chuyển âm điệu giả như tức giận nhưng hình như vẫn không tác dụng. Huyền đánh liều mở cửa mò vào gọi con sâu lười này dậy thôi. Cái tướng nằm ngủ gì đâu mà nó xấu tệ. Chân tay cứ gọi là thừa thãi chồng chéo lung tung, mền cuốn nửa giữa thân, một ít vắt lên vai, vắt chéo người hết cả cái giường. Huyền tự nghĩ “cái giường mà nhỏ lại một tí nữa là kiểu gì con sâu lười này cũng lăn xuống đất mà ngủ luôn cho coi”. Vỗ vỗ vào cái mặt ngủ ngon lành Huyền ghé sát lại bên tai.
– Cậu có muốn ra đường ngủ không hả? Mặt trời soi tới mông rồi mà không đói à? – Lần này là hét thật đấy.
– Hả hả? Cái gì, cái gì? – Vi giật mình ngồi dậy ngó quanh.
– Cái gì là cái gì? Bữa sáng của tớ đâu?
– Ài.. – Sau khi nhìn thấy Huyền lại lờ đờ con mắt nằm vật xuống giường ôm chăn. – Vi không ăn sáng!
– Ai bảo cậu ăn! Cậu quên là phải nấu cơm cho tớ thay chi phí mọi thứ hả? Thỏa thuận rồi mà. Dậy nấu cơm nhanh, tớ đói lắm rồi. – Huyền kéo Vi ngồi dậy.
– Ừ hừ.. Huyền tự nấu cũng được mà, buồn ngủ lắm luôn á. – Vi nhăn nhó mặt mày không mở mắt.
– Dậy đi, còn phải đi làm đó, mẹ cậu mà không thấy cậu ra là lại réo ầm lên bây giờ.. cậu.. – Tiếng chuông điện thoại của Vi cắt ngang lời Huyền. – Tớ nói mà, mẹ cậu gọi này..
– À hà à.. – Vi giãy nảy mà rên rỉ. – AAA Huyền nghe đi, Vi..
– Dạ alo. – Huyền rất nghe lời bắt máy dùm. – Dạ vẫn đang còn ngủ bác, dạ đang đây ạ, bác đợi cháu tí nhá. – Đưa điện lại tai Vi. Cô hơi mỉm cười hắng giọng nhẹ.
– Hửm.. – Vi hơi ngoáy cái đầu khó chịu nhưng chỉ ba giây sau liền bật dậy ngay. – Dạ.. con.. biết.. rồi..
Vi nhăn mặt vò đầu sau câu trả lời dài hàng ki lô mét, lườm Huyền một cái rõ dài. Huyền thì cười tươi hưng phấn nhìn Vi.
– Dậy mau ăn sáng đi cô nương, tui còn phải đi làm đấy cô ạ, muộn lắm rồi đấy cô.
– Biết rồi..
– Không nhanh tớ lại gọi mẹ cậu đó nha.
– Biết rồi, biết rồi, dậy thì dậy. Biết vậy tối qua ngủ sớm tí. – Vi càu nhàu bò ra ngoài. – Cũng tại Cậu đấy, lắm sách làm gì chứ..
– Đổ thừa cho tớ hả? Nhanh lên, hủ tíu nở hết rồi đây này.
– Hờ hờ.. em nhanh ngay đây.
Huyền lắc đầu nhìn Vi mà buồn cười, thưởng thức bữa sáng kiểu này cũng hay đấy. Con sâu lười lạch cạch vệ sinh cá nhân không quên tụng vài câu buổi sáng. Vật lộn hết cả tiếng đồng hồ giờ hai đứa mới vi vút trên xe đi làm. Sáng bực bội là thế nhưng ra khỏi nhà chưa đầy năm giây mặt hớn hở hỏi đủ thứ trên đời.
Vi vẫn phụ mẹ bán quán, khác trước là được trả lương đàng hoàng. Huyền thì vẫn vậy, chỉ là thêm vài việc nên làm cũng đến muộn mới về được. Mệt mỏi là thế nhưng chỉ cần nghĩ tới chuẩn bị đón con bạn còi nhà mình về là tâm trạng vui hơn liền. Nhưng mà Vi hôm nay lại buồn. Huyền cũng nhận ra điều khác thường từ mẹ Vi, không như mọi ngày niềm nở khi thấy Huyền nữa. Không tiện hỏi nhiều, chỉ chào hỏi lịch sự rồi theo tiếng giục của Vi hai người ra về.
Vi tự giác im lặng làm bữa tối, Huyền nhìn từ xa cũng biết có chuyện nhưng biết bắt đầu từ đâu đây. Huyền không có thói quen khơi chuyện riêng tư của người khác nên nếu người đó không chủ động thì cô nhất định sẽ không hỏi.
Hai đứa thích đọc sách nên tối rảnh là mỗi đứa một cuốn và một góc không gây tiếng động gì thêm. Huyền nếu không vào phòng thì sẽ ngồi ngoài cái bàn gần cửa. Vi do dự thật lâu mới lại ngồi đối diện với Huyền.
– Tối nay.. cho Vi ngủ với Huyền một tối được không?
– Hửm?
– Một tối thôi.
– Ừm, có chuyện gì vậy?
– Ừm.. tí kể cho nghe, chuyện lớn rồi.
Không để Huyền hỏi thêm Vi cầm sách ra một góc ngồi đọc tiếp. Nói là đọc chứ Huyền vẫn luôn quan sát và thấy rõ là cô chỉ đang cầm sách che mắt thôi chứ tâm trí đang ở đâu rồi ấy. Đủ muộn để đi ngủ Huyền cất sách thở dài vào phòng. Vi không đi theo mà lúc sau mới gõ cửa, cửa không khóa nên Vi cứ thế mà vào thôi. Mệt mỏi nằm sấp xuống giường cạnh Huyền, cô dang suy nghĩ và sắp xếp lại từ ngữ để nói với Huyền.
– Nói nghe coi chuyện gì mà xem cậu khó chịu thế! – Huyền vỗ lưng Vi.
– Mẹ Vi biết chuyện rồi, hồi chiều cấm tớ về cùng Huyền luôn. – Vi lật người lại nhìn Huyền. – Cũng tại bà chị Vi, Vi đã nói là bạn thân thôi nhưng mà bả biết chuyện của Huyền thế là nói mẹ Vi không cho Vi chơi với Huyền nữa kìa. – Sợ Huyền cản lại Vi sẽ không còn can đảm nói tiếp nên cô nhanh chóng nói một mạch. – Ba mẹ tớ còn chửi Huyền là.. – Vi bỗng khựng lại khó nói.
– Giống như kiểu dị hợm chứ gì! – Hơi cười Huyền nói thay. – Người lớn à không, xã hội này có ai nhìn những người như tớ là bình thường đâu mà. Riết rồi cũng thấy thường thôi à.
– Nói vậy mà nghe được à, không bình thường chỗ nào? Tay chân què quặt hả? Hay tâm trí thần kinh? Tớ thấy mấy người đấy mới là không bình thường ấy. – Vi liếc mắt giễu.
– Tóm lại thì cậu tính sao? Có về không? – Huyền bẻ lái về vấn đề chính.
– Về đâu? Tớ thích ở đây hơn.
– Nhưng mà..
– À, còn một chuyện vô cùng nghiêm trọng là.. mẹ tớ nói tớ ở với Huyền thì lấy lại cái xe luôn. Giống như là từ mặt vậy đó.
– Vậy thì không hay.
– Đúng rồi, có mỗi cái xe đi làm giờ lấy lại thì đi bằng cái gì được. – Vi chép miệng. – Chỗ làm thì xa lắc.
– Tớ không nói chuyện đó, xe mai mua là được mà ba mẹ cậu..
– Tớ quyết không chịu về nên chỉ lấy lại xe thôi còn cứ đi làm bình thường, cãi nhau với tớ cả buổi chiều mới chịu đó. Chỉ là không vui.
– Vậy cũng coi như ổn đi. Thôi ngủ đi, mai rồi tính.
– Ê, lúc nãy Huyền nói mua xe phải không? Thật không vậy?
– Thật, mai đi mua luôn cũng được nữa là.
– Tiền đâu ra mà mua?
– Cậu không phải lo. Ngủ đi.
– Ờ.
Mọi chuyện phức tạp hơn Vi nghĩ. Người mẹ nào cũng thương con cả, nhưng cách thể hiện lại khác nhau. Có người luôn ủng hộ con chỉ cần con thấy vui và điều đó không hại ai cũng như chính bản thân nó là được, ngược lại đa số- nhất là những người khá lớn tuổi, thích con làm đúng với chuẩn mực mà xã hội đề ra hơn. Cũng phải thôi, ai nhìn thấy con mình bị điều ra tiếng vào mà không xót. Mẹ vi cũng vậy và bà chọn cách giải quyết là đến tìm Huyền. Ánh mắt khinh thường đối với Huyền không cần che giấu.
– Bác không có ý gì khác, bác chỉ muốn con khuyên Vi nó về nhà có được không? Xem như bác xin con.
– Tại sao lại phải khuyên cậu ấy về ạ? Cậu ấy lớn rồi cũng nên sống tự lập và có quyết định của mình chứ ạ!
– Lớn cái gì! Suy nghĩ còn nông cạn như vậy thì tự lập làm sao chứ, với lại là con gái mà, bác cũng lo.
– Cháu thấy bác là sợ Vi ở với cháu thì đúng hơn. Nếu như Vi..
– Mày đừng lôi nó xuống bùn giống mày. Coi như tao xin mày, buông tha cho nó đi.
– Bác. Cháu thấy việc này không thể nói một câu hai từ là hiểu đuợc, hơn nữa bác cũng giống họ, không dám đối mặt với nó nên cố ép nó đi lệch quỹ đạo của nó thôi nên có nói nữa cũng vậy.
– Mày đừng có lôi ba cái triết lý đấy ra mà giảng với tao, tao không có học như tụi mày, không hiểu nổi đâu. Tao chỉ cần mày cách xa con tao ra là được rồi. – Mẹ Vi tức giận.
– Cháu không giúp gì được bác cả, con gái bác phải tự quyết thôi, cháu mong là bác thấy vui vì những gì mình làm. Cháu xin lỗi cháu phải về rồi ạ. – Huyền không muốn tiếp tục.
– Mày, cái con mất dạy.. mày bệnh hoạn mình mày là được rồi việc gì phải lôi cả con tao vào vậy hả? Con mất dạy này..
Đó là quán cà phê Huyền làm thêm ngày Chủ Nhật, lúc này không còn tiếp khách nhưng nhân viên thì vẫn còn. Họ chứng kiến và nghĩ gì? Huyền không quan tâm lắm, có thể ngày mai mất việc cũng chẳng sao vì ngay từ đầu Huyền cũng không giấu chỉ là không ai hỏi tới thôi. Họ cũng từng thấy Huyền vài lần dẫn Vi đi cùng nhưng đơn thuần họ nghĩ giống Vi, chỉ là đôi bạn thân.
Vẫn là buổi tối vì lúc đó hai người mới ở nhà cùng nhau. Vi lại kể cho Huyền nghe chuyện mẹ mấy ngày nay cứ lèm bèm hoài. Mẹ Vi lần này gay hơn lần trước ép Vi phải xem mắt cho bằng được. Không biết từ lúc nào Vi cũng hơi bị mẫn cảm với dụ này rồi, nhắc tới là rùng hết cả mình. Than chưa đã tiếng điện thoại mẹ réo làm Vi mắc phiền. Nghe xong điện thoại liền ảo não quay sang Huyền.
– Huyền đi với Vi đi.
– Đi đâu?
– Thì đi gặp cha đó đó, Vi mà đi một mình có khi khỏi về luôn quá.
– Không hay lắm đâu.
– Đi đi, một bữa thôi mà.
– Tớ cũng không yên tâm nhưng mà vẫn thấy kì kì sao á.
– Kì cái gì mà kì. Giờ có đi không?
– Ờ..
– Ờ cái gì mà ờ, nhanh lên chở tớ đi. Nhanh. – Vi đứng lên chống nạnh trừng con mắt.
Vi bá đạo từ bao giờ vậy, kéo Huyền đi được là mừng rồi. Hai người suy nghĩ giống nhau lắm, con trai chỉ cần làm bạn thân là được rồi. Mà cái tầm tuổi hai mấy ba mươi ai đi quen biết để làm bạn thân bao giờ chứ hả? Vi chán nản tựa cằm vào vai Huyền, qua lớp mũ bảo hiểm Vi thủ thỉ.
– Mai bọn mình nghỉ một bữa đi chơi đi, đi đâu cũng được luôn. – Du lịch cũng là sở thích chung của hai người.
– Hẹn hò hả? – Huyền đùa.
– Thì sao? Không được à!
– Sao lại không nhưng mà mai Huyền hơi bận không thể bỏ được, muốn đi phải nói trước chứ.
– Thế lúc nào mới hẹn hò được hả? – Vi ngồi thẳng lên nhắc lại.
– Hửm.. – Tay lái Huyền bỗng lạc đi làm xe chao đảo. -Cậu nói thật đấy hả? Chuyện này không đùa được đâu nha. – Huyền muốn chắc chắn.
– Ai đùa. Chú ý mà lái xe đi, tớ còn chưa nếm đủ vị cuộc đời này đâu.
Huyền im lặng suy nghĩ miên man. Đến rồi đi cũng nhanh lắm, nói xem chứ đã đi cùng còn nói thẳng với nhau rằng “chúng ta có thể làm bạn và em đã có người yêu” kiểu này thì buổi gặp sao không nhanh cho được. Nhìn vẻ mặt người con trai đó cũng tội mà thôi thì cũng kệ chứ biết sao giờ. Có duyên gặp mặt cũng hay rồi.
Ngày hôm sau hay sau nữa, sau nữa gì đó Huyền vẫn còn nhớ chuyện Vi bất ngờ nói kia. Huyền muốn hỏi nhưng lại sợ nó chỉ là trò chơi của cô bạn thôi, nhưng mà cũng thật sự muốn biết liệu bạn thân có thật muốn tiến một bước mới? Vui mà cũng lo. Để trong lòng thật khó chịu nên Huyền ăn cơm xong liền mân mê lại gần Vi.
– Chuyện hôm bữa Vi nói là thật hả?
– Chuyện gì? – Con nhỏ này não cá vàng lắm.
– Thì chuyện người yêu và hẹn hò đó.
– Hở? – Vi chớp mắt suy nghĩ. – À, thật, tớ thử yêu cậu xem sao. – Vi nói nhẹ bẫng.
– Thử yêu? Tớ nói hết yêu rồi thích cậu không biết bao nhiêu lần thế mà giờ cậu chỉ thử yêu thôi á!
– Vì tớ cũng chưa xác định được mà.
– Ừm.. vậy cũng tốt, biết đâu được đấy. – Vậy thôi cũng đủ làm Huyền vui rồi. – Thế thì cuối tuần chúng ta sẽ chính thức hẹn hò.
Vi nhìn Huyền hưng phấn mà tròn cả mắt. Nói không phải đùa chứ hai đứa đã ở chung rồi còn hẹn hò cái nỗi gì nữa. Mà thôi kệ, dù sao bắt đầu một mối tình vẫn phải hẹn hò thì mới giống cặp tình nhân chân chính chứ.