Huong vị trong tắc xi Trịnh Trác Gia không phải thực thích, dò hỏi tài xế có thể đóng điều hòa lại để cô mở cửa sổ không, tài xế đương nhiên vui.
Lúc này nhiệt độ không khí đã giảm xuống, sau khi mở cửa sổ gió lạnh thổi vào, đem một ít cảm xúc không vui của hôm nay thổi tan.
Trịnh Trác Gia nhìn ngoài cửa sổ đến phát ngốc, chiếc xe chờ đèn đỏ ở vào lối vào chính của phố ẩm thực bên ngoài.
Khi đèn đỏ còn còn đang đếm ngược, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một trận kinh hô, theo bản năng ánh mắt nhìn về phía âm thanh vọng tới ngoài cửa sổ, bên kia giống như xảy ra sự cố gì, tiếng mắng của người phụ nữ cùng với tiếng khóc của tiểu hài tử tiếng dẫn tới không ít người ghé mắt.
Ánh mắt tùy ý đảo qua, liền nhìn đến nơi truyền thanh âm đến, mơ hồ có thể thấy được một kiện áo đồng phục của trường số 5.
Trịnh Trác Gia không phải người thích lo chuyện bao đồng, bất quá kia kiện đồng phục làm cô không khỏi xem nhiều thêm một chút, hai mắt liền thấy được cái lưng đưa về phía nàng mặc đồng phục nam sinh của trường số 5, thuốc bôi trên cánh tay lại giống thuốc mỡ cô bôi buổi sáng.
Không phải là Lâm Bách Thăng đi? Cô sửng sốt, đèn xanh vừa vặn sáng lên, chiếc xe chậm rãi đi về phía trước.
“Chú, xin lỗi, phiền chú dừng xe lại, cháu quên mua đồ.”
“A? Được, được.” Tài xế nói, lúc sau tốc độ xe chậm lại.
Trả xong tiền, sau đó Trịnh Trác Gia trở về chỗ kia, đợi phân nửa đèn đỏ lại chạy một đoạn đường lúc sau mới tới nơi vừa rồi ồn ào, người còn chưa có tan đi.
Quả nhiên là Lâm Bách Thăng.
Lâm Bách Thăng bị hắt một cốc trà sữa vào ngực, bên chân đảo hai cái ly, trân châu rơi đầy đất, dính mấy viên trên vạt áo đồng phục của hắn, trên giày vải màu trắng cũng có hai viên, thoạt nhìn có chút buồn cười, bất quá hiện tại không phải thời điểm để cười.
“Sao lại thế này?” Trịnh Trác Gia đi tới bên người Lâm Bách Thăng hỏi.
Lâm Bách Thăng nhìn đến người đến là cô đầu tiên kinh ngạc một chút, nhưng nhanh chóng thu hồi cảm xúc, nói hai chữ: “Không sao.”
“Xin lỗi xin lỗi, tiểu hài tử không cẩn thận đụng vào cậu.” Người phụ nữ vẫn luôn ở trong bộ dạng đánh đứa trẻ nói, nhưng trong giọng nói không có ý ăn năn hối lỗi, thậm chí còn không buồn liếc mắt xem Lâm Bách Thăng người bị đụng vào, hơn nữa một chút cũng không có ý tứ muốn bồi thường.
Truyện chỉ được đăng trên wattpad của nhacuacam
Trịnh Trác Gia nhìn nhìn trên mặt đất, cái ly bị đổ, ánh mắt dừng tại hóa đơn trong túi trà sữa túi đã bị ướt, bất quá vẫn còn thấy rõ giá tiền.
“52 tệ.” Trịnh Trác Gia khom lưng đem hóa đơn kéo xuống xác nhận một chút, không có bao lì xì để khấu linh tinh, lúc sau, đưa tới trước mặt phụ nữ kia, nói ra giá tiền.
“Cái gì? Này……” Ánh mắt người phụ nữ né tránh.
“Hai ly trà sữa này 52 tệ, cô là trả tiền mặt hay chuyển khoản?” Trịnh Trác Gia lại hỏi một câu.
“Trà sữa gì mà quý như vậy, trẻ nhỏ không cẩn thận, cô lớn như vậy, như thế nào cũng không cẩn thận.” Phụ nữ lại lẩm bẩm một câu, tay không quên ở trên mông tiểu hài tử vỗ nhẹ hai cái, tiếng tiểu hài tử khóc đến lớn hơn nữa.
“Quần áo cùng giày của cậu ấy cũng bẩn, cô xem giặt mất bao nhiêu tiền, cùng cho đi.” Ngữ khí Trịnh Trác Gia không nhẹ không nặng.
“Giặt cái gì, đồng phục này của cậu ta tùy tiện tẩy tẩy đi là tốt rồi, giày lau đi cũng sạch sẽ, giặt cái gì.” Phụ nữ thanh âm đột nhiên lớn lên.
“Cô cũng biết đây là đồng phục, chúng cháu đều vẫn là học sinh, vừa học vừa đi đưa cơm hộp, người nhà cô không thấy đường đâm vào chúng cháu, không thể nào tính để chúng cháu tự mình bồi thường.” Trịnh Trác Gia nghĩ Lâm Bách Thăng hẳn là mua cho bản thân mình uống, nhưng cô cố ý nói là đưa cơm hộp, hơn nữa cô không nói là đứa trẻ, riêng hai chữ người nhà này âm tiết càng thêm nặng.
“Cô……” Phụ nữ còn muốn thoái thác. Người bên cạnh vừa nghe thấy mấu chốt là học sinh, vừa đi học vừa đi đưa cơm hộp, lúc sau, lập tức có hai bác gái đứng về phía Lâm Bách Thăng, thúc giục phụ nữ bồi tiền.
“WeChat, Alipay hay vẫn là tiền mặt?” Trịnh Trác Gia lại hỏi một lần.
“…… WeChat đi.” Phụ nữ mắt thấy người chung quanh không có đứng về phía cô ta, sợ là thoái thác không được. Nói xong dùng sức đánh hai cái vào mông tiểu hài tử mới chậm rì rì lấy di động ra.
Trịnh Trác Gia ý bảo Lâm Bách Thăng một chút, hắn vội vàng móc di động ra click mở thu khoản mã.
52 tệ, ước chừng quét năm phút mới chuyển qua.
Trịnh Trác Gia phảng phất có mười phần kiên nhẫn, một câu cũng không thúc giục người phụ nữ kia, mà nhìn chằm chằm cô ta.
Phụ nữ không tình nguyện nhập xong mật mã lúc sau rất sợ Trịnh Trác Gia còn tìm cô ta muốn đòi tiền giặt, vội vội vàng vàng lôi tiểu hài tử đi.
Lưu lại Lâm Bách Thăng và đống hỗn độn dưới đất.
Trịnh Trác Gia nhìn nhìn Lâm Bách Thăng ngồi xổm dưới đất, cũng ngồi xổm xuống cùng hắn đem ly trà sữa thu thập lại ném vào thùng rác.
“Cậu…… có muốn hay không đi mua hai ly khác? Hay vẫn là về nhà đổi quần áo một chút?” Trịnh Trác Gia chỉ chỉ vạt áo của Lâm Bách Thăng, lấy ra một bao khăn giấy rút ra một tờ cho mình lau tay còn lại đưa cho Lâm Bách Thăng.
Lâm Bách Thăng dừng một chút mới tiếp nhận lấy giấy, bắt đầu lau vạt áo đồng phục vạt áo cùng trân châu trên giày.
“Muốn đi đưa cơm hộp, tôi lại đi mua hai ly. Cậu muốn uống cái gì? Lạnh?” Lâm Bách Thăng mở miệng hỏi.
“Hả? Đưa thật? Tớ không cần, cậu mau đi mua đi.” Trịnh Trác Gia thúc giục nói.
Lâm Bách Thăng nhìn cô một cái, lúc sau mới xoay người đi vào tiệm trà sữa, Trịnh Trác Gia thật đúng là sợ hắn mua cho cô, vì thế đi theo vào.
Người trong tiệm trà sữa biết Lâm Bách Thăng, nghe được trà sữa của hắn bị người ta làm đổ lúc sau vội vàng làm lại cho hắn hai ly, Lâm Bách Thăng còn muốn nhiều thêm một ly, vừa vặn bị Trịnh Trác Gia đứng sau lưng nghe được ngăn lại.
Chỉ chốc lát sau trà sữa liền làm xong, Lâm Bách Thăng muốn đưa tới nơi đối diện phố ẩm thực, là cửa hàng nữ trang khách hàng gọi điện thoại tới đặt cơm hộp, khoảng cách rất gần, hơn nữa cũng không phải cơm hộp mà khách đặt hàng, cho nên không có giống như hộp cơm trước.
Trịnh Trác Gia theo Lâm Bách Thăng đi đưa cơm hộp, Lâm Bách Thăng không nói cái gì, cũng không đuổi cô, cho cô đi theo.
“Tiểu Lâm, hôm nay cậu tới đưa à, ai nha, trên người của cậu sao lại thế này?” Nhân viên cửa hàng nữ trang hiển nhiên biết Lâm Bách Thăng, nhưng nhìn hắn một thân hỗn độn không nhịn được kinh hô.
“Không có việc gì, ở trong tiệm làm đổ trà sữa, xin lỗi, đưa đến muộn.” Lâm Bách Thăng đem trà sữa đưa qua.
“Không sao không sao, ồ? Vị này là nhân viên mới của cửa hàng các cậu sao?” Nhân viên cửa hàng nữ trang chỉ vào Trịnh Trác Gia phía sau Lâm Bách Thăng hỏi.
“Không phải.”
“Như vậy a, khà khà, vất vả.” Nhân viên cửa hàng nữ trang cười một chút lúc sau liền cầm trà sữa đi vào trong tiệm.
Đứng ở cửa tiệm hai người đều có chút xấu hổ.
“Cậu……”
“Cậu……”
“Cậu nói trước đi.” Lâm Bách Thăng nói.
“Cậu muốn hay không trở về trước thay quần áo xong lại đi đưa cơm hộp tiếp?” Trịnh Trác Gia hỏi.
“Tan tầm, thuận tiện đưa, bây giờ về nhà, cậu cũng về đi, hôm nay cảm ơn cậu.”
Trịnh Trác Gia cảm thấy Lâm Bách Thăng ở trường học và bên ngoài thật là hai gương mặt khác nhau, ở trường học một câu cũng không nói, ở bên ngoài có thể hảo hảo nói chuyện.
“Không sao, cậu ở tiệm trà sữa làm công à?” Trịnh Trác Gia lại hỏi.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad nhacuacam
Lâm Bách Thăng gật gật đầu.
“Oa, vậy cậu có phải hay không biết làm rất nhiều loại trà sữa a?”
Lâm Bách Thăng ban đầu tưởng rằng Trịnh Trác Gia sẽ hỏi hắn vì sao lại ở tiệm trà sữa làm công, không nghĩ tới cô sẽ hỏi vấn đề này, hắn kiên nhẫn trả lời nói: “Không sai biệt lắm, nhưng có bảo mật hiệp nghị.” Nói xong còn có chút khó xử nhìn thoáng qua Trịnh Trác Gia.
“Ha ha, bạn học Lâm, cậu thật đúng là đáng yêu.” Trịnh Trác Gia buột miệng thốt ra sau mới ý thức là không ổn, vội vàng lại giả bộ khụ hai tiếng hóa giải xấu hổ.
“Vậy nhà cậu ở đâu? Xa sao?” Trịnh Trác Gia lại hỏi.
“Cái gì?”
“Tay của cậu bị phỏng, nhà ngươi không xa thì trở về đổi quần áo một chút, tớ mang cậu đi bệnh viện xử lý một chút.” Trịnh Trác Gia chỉ chỉ cánh tay Lâm Bách Thăng.
“Không cần.” Lâm Bách Thăng cũng nhìn tay mình một chút, không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.
“Cần, nói đến cùng vẫn là tớ làm cậu bị phỏng, cậu không xử lý, lòng tớ băn khoăn.” Trịnh Trác Gia ra vẻ nhẹ nhàng nói.
Lâm Bách Thăng vẫn không nhúc nhích.
“Đi nhanh đi, cậu sẽ không muốn cùng tớ đứng ở chỗ này đâu, đã khuya.” Bộ dạng của Trịnh Trác Gia là nếu hắn không chịu cùng cô đi bệnh viện liền không bỏ qua.
“Trực tiếp đi bệnh viện đi, tôi trở về đổi sau.”
“Không được, cậu về nhà trước, tốt nhất tắm trước đi đã, đổi quần áo sạch sẽ theo tớ đi.” Trịnh Trác Gia trịnh trọng một cách lạ lùng nói.
Sắc mặt Lâm Bách Thăng trong nháy mắt có chút mất tự nhiên, cô đây là ghét bỏ sao? Bất quá cũng là, toàn thân đều là mùi trà sữa, nếu là người khác ai cũng đều sẽ ghét bỏ đi.
Trịnh Trác Gia phảng phất như đọc đã hiểu tâm tư của Lâm Bách Thăng, vội vàng giải thích: “Cậu trước tiên về nhà tắm rửa trước, thay thuốc xong về đến nhà có thể trực tiếp ngủ, bằng không cậu thay thuốc xong lúc sau lại tắm rửa, nếu đụng tới cánh tay thì không tốt.”
Nghe xong những lời này, một tầng mây đen trong lòng Lâm Bách Thăng nháy mắt tiêu tán, thậm chí còn không biết ánh sáng từ đâu tới đây chiếu đi vào.
_____
Cam: Điều quan trọng phải nói 3 lần: Không được reup, không được reup, không được reup!!!!