Đồng hồ đếm ngược về 0, điện thoại vô cùng tẫn trách rung lên, nhắc nhở chủ nhân về thời gian.
Ôn Húc dừng lại, lấy điện thoại ra thoát đồng hồ đếm giờ, ngăn bạn thân từ nhỏ đang muốn chạy tiếp, “Giang Trì, đã qua nửa giờ rồi, nên nghỉ ngơi.”
Từ lúc Giang Trì phân hóa nằm viện đến giờ đã qua hơn nửa tháng, Giang Trì nằm trên giường một tuần, khoảng thời gian này tay không được cầm vai không được vác, Ôn Húc và mẹ Giang thay phiên nhìn chằm chằm cậu. Cũng may vẫn có điện thoại chơi, bằng không Giang Trì thật sự cảm thấy trên người mình mọc cỏ. Mấy ngày trước đã tiến hành một đợt kiểm tra thân thể, cuối cùng bác sĩ thông báo Giang Trì có thể bắt đầu phục kiện, Giang Trì suýt chút nữa kêu Ôn Húc đốt pháo hoa ăn mừng, vừa xuống giường đã ồn ào muốn chạy bộ buổi sáng. Ôn Húc nào dám để cậu chạy một mình, nên đã điều chỉnh thời gian với mẹ Giang, buổi sáng đến bệnh viện tập thể dục cùng Giang Trì.
Giang Trì bất đắc dĩ ngừng lại, hiện tại Ôn Húc nắm giữ thực đơn của cậu. Trải qua giáo huấn đau đớn chỉ có thể gặm rau cải mấy ngày trước, Giang Trì đã học được thế nào là một đứa bé ngoan ngoãn.
Gạch bỏ câu trên.
*Tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu, chờ đi học lại, Ôn Húc trừ của cậu bao nhiêu bữa thịt, cậu sẽ ăn lại bấy nhiêu bữa.
*: việc nhỏ không nhịn được thì việc lớn ắt sẽ hỏng ( tục ngữ nên t giữ hán việt luôn)
“Ôn Húc, cậu đã thu dọn hành lý chưa?”
Đã giữa tháng 8, học sinh cả nước đều tiến vào thời gian đếm ngược ngày khai giảng, Ôn Húc và Giang Trì cũng không ngoại lệ.
Từ ngày 30 tháng 8 đến ngày 1 tháng 9 là ngày nhập học của tân sinh viên đại học D, quả thật đã đến lúc phải chuẩn bị.
Hai ngày nữa Giang Trì mới có thể xuất viện, Ôn húc tự nhiên biết cậu đang nghĩ cái gì, “Hôm nay tớ về sớm một chút, buổi tối đi siêu thị mua sắm, tớ đã liệt kê hết nhu yếu phẩm, chút nữa sẽ đưa cậu xem, cậu muốn mua thì tớ mua một phần cho cậu.”
Giang Trì không nghe được câu trả lời mong đợi, không cam lòng bĩu môi, không thể đi trước hai ngày sao, cậu đâu đến nỗi đến túi mua hàng cũng không cầm được?
Ôn Húc nhìn thấu hết mọi biểu tình, cho Giang Trì câu trả lời, cậu nghĩ cũng đừng nghĩ.
“Tớ nhịn, qua hai ngày nữa tớ sẽ hồi máu sống lại!” Giang Trì khịt mũi, sải bước trở lại khu nội trú, cậu cũng đã thi vào đại học rồi, còn sợ hai ngày này sống như cá mặn sao.
–
Sau khi Giang Trì xuất viện, để ăn mừng việc khôi phục ‘Tự do thân thể’, cậu gọi một nhóm anh em có quan hệ tốt ra ngoài ăn một bữa.
Bệnh viện trung ương Omega bảo vệ thông tin của bệnh nhân rất kĩ, cha Giang mẹ Giang ước gì có thể bảo vệ con trai thật tốt, nên tin tức phân hóa được giữ kín không kẽ hở, trừ Ôn Húc ra đúng thật là không còn ai biết. Cho nên khi Giang Trì gọi người tới, Alpha trong đám anh em sợ đến mức cằm rơi hết xuống đất.
“Vãi đạn, đây là kỳ tích của thế giới sao? Sống lâu thì việc gì cũng thấy, mẹ ơi, năm 9102 Trì ca của tôi vậy mà thành Omega!” Đây là Tiết Thần đã tạm thời sắp xếp lại tam quan của mình một lần.
“Trì ca, anh có ngửi thấy mùi chất ngăn mùi trên người em không?”
“Trì ca, tin tức tố của anh có mùi gì vậy?
“Trì ca yên tâm, anh có trở thành Omega thì vẫn là Trì ca của em”
…
Một đám đại lão gia do Tiết Thần cầm đầu đều khai máy hát, ríu rít rất náo nhiệt.
Giang Trì ghét bỏ đạp Tiết Thần hồn còn chưa nhập xác, cậu cũng đâu phải động vật quý hiếm, kích động gì chứ.
Nhưng có một điều mà Giang Trì cũng thật sự rất thắc mắc.
Tin tức tố của cậu có mùi gì?
Dường như chỉ có bác sĩ và mẹ của cậu biết
“Chậc, không nói cho các cậu, dù sao các cậu cũng không ngửi được.” Cho dù chính mình không biết, cũng phải giữ chặt miệng đến cuối cùng.
Giang Trì không nói họ cũng không tiện hỏi lại, chủ yếu là hỏi cũng như không, rất nhanh đã từ bỏ, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Bữa cơm này nói là chúc mừng Giang Trì xuất viện, nhưng thực chất cũng là lần tụ họp cuối cùng của mọi người trước khi khai giảng. Tỷ như là Tiết Thần thi đậu đại học G, hắn chính là người khai giảng sớm nhất lớp B, thảm vẫn là hắn thảm, người khác vui vẻ đi leo núi Trường Bạch, một mình hắn khốn khổ nhập học ở đại học, nguyện vọng tự mình điền, có khóc cũng phải niệm xong.
Đương nhiên, Tiết Thần hiện tại vui sướng khi người gặp họa là người may mắn, cũng không còn mấy ngày tiêu dao trôi qua nữa.
–
Ngày 30 tháng 8, lúc 1 giờ 28 phút chiều, Ôn Húc và Giang Trì kéo vali đến cổng chính của trường đại học D.
Thủ tục báo danh rất đơn giản, hướng dẫn nhập học gửi kèm theo thư báo trúng tuyển được viết rõ ràng, bản sao các giấy tờ cần chuẩn bị sẵn sàng, đi theo người tình nguyện nhiệt tình đến quầy chuyên ngành, lấy thẻ trường thì có thể đến ký túc xá.
Nói đến ký túc xá, trong đây còn có một việc nhỏ, Giang Trì phân hóa thành Omega, chứng minh thư, sổ hộ khẩu, thẻ công dân cùng các loại giấy tờ khác đều đã được đổi mới, cho nên trường học cũng nhận được liên hệ từ hiệp hội bảo vệ Omega cùng đồn công an cư trú.
Học sinh này, có cá tính.
Nhà trường đã liên hệ với Giang Trì và cha mẹ Giang Trì, vô cùng có nhân văn dò hỏi ý kiến của Giang Trì về ký túc xá. Mọi người đều biết, ký túc xá sinh viên chia làm hai khu: Omega và Alpha, mà số lượng Beta chiếm phần lớn có thể ở khu của Alpha, cũng có thể ở khu của Omega. Nhà trường từ thông tin tuyển sinh tự nhiên nhìn ra, học cùng chuyên ngành với Giang Trì thậm chí là học cùng lớp, có một bạn học cùng lớp cấp ba tên là Ôn Húc, có bạn học lâu năm ở chung có thể chăm sóc nhau ở nhiều phương diện, điều này rất tốt.
Giang Trì nghe nói Ôn Húc có thể ở chung ký túc xá với cậu, cậu rất vui mừng, cậu còn lo sau khi nhập học sẽ không tiện tìm Ôn Húc, xem ra phân hóa vẫn có chỗ tốt.
Đại học D là một khu lớn, giàu có và rộng rãi đúng như danh của nó, ký túc xá là một căn phòng dành cho 4 người cổ điển, trên là giường dưới là bàn mang tính độc lập. Khi hai người kéo vali đến 404 thì cửa vẫn khóa, cả hai đến sớm mà bạn cùng phòng vẫn chưa đến, bảng tên dán trên cửa để mọi người tiện nhận diện.
“Hình Bách Tuyết? Sao tên người này giống nữ vậy?” Giang Trì lập tức liền vui vẻ, người bạn cùng phòng này có lẽ khá hài hước, có phải là Omega không nhỉ? Từ nhỏ đã phá phách với Ôn Húc và một đám dã tiểu tử, Giang Trì không tiếp xúc nhiều với Omega, cũng không hiểu bọn họ, cậu rất mong chờ xem bạn cùng phòng có thể là Omega không.
“Trọng Hoàn.” Ôn Húc có chút hứng thú với người bạn cùng phòng khác, lý do cực kỳ đơn giản, tên tao nhã, không hợp với thiết lập của “anh chàng máy tính sống trong phòng 404”
Hai người dường như đã đi nhầm chỗ.
Ôn Húc cuối cùng đưa ra kết luận này.
Một người đi nhầm ký túc xá, một người vào nhầm chuyên ngành.
Đương nhiên, sau khi nhìn thấy người thật, Ôn Húc hiếm thấy được cái vả mặt.
Mở cửa, ký túc xá trống trải hơn hai tháng dùng cát bụi nhiệt liệt chào mừng hai người.
Giang Trì với Ôn Húc liếc nhau, không hẹn mà cùng để vali và cặp sách ngoài cửa, chộp lấy dụng cụ vệ sinh!
Có lẽ là do nhà trường đặc biệt an bài hai người ở cùng nhau, Giang Trì là giường số 1, bên cạnh đó là Ôn Húc giường số 2, đều ở bên phải cửa.
Làm ướt giẻ lau, hai người lau sạch thang trước, sau đó lần lượt từng người lau khung giường và ván giường.
Lắp màn chống muỗi, trải giường và bọc vỏ chăn.
Dọn bàn ghế, xếp tủ, xếp hành lý.
Chờ cả hai thả người trên chiếc ghế sạch, làn gió mát lành thổi từ quạt và điều hòa mới lau chùi, thì trời đã xế chiều.
“Ăn cơm không?” Giang Trì đã đói rồi, trong nhóm tân sinh nhìn thấy bảng xếp hạng đồ ăn ở nhà ăn của đại học D do chị tiền bối nhiệt tình đăng, rất đáng thử!
Nhóm tân sinh là Ôn Húc kéo Giang Trì vào, Ôn Húc cũng tự nhiên lưu lại một bản danh sách xếp hạng, anh lấy điện thoại ra nhìn, gần ký túc xá nhất là nhà ăn tầng hai, nhà hàng Trung Hoa tầng một: thạch nồi gà, súp thịt bò, gà xiên vị Tứ Xuyên; tiệm cơm Tây ở tầng hai: beef steak bí chế, mouse nấm cục đen, trà sữa uyên ương kiểu Hồng Kông; ẩm thực Nhật Bản và Hàn Quốc ở tầng ba: Sashimi cá hồi cắt lát, sushi tôm bơ,..*
*: t lượt bỏ 1 2 món rồi do tên khó hiểu quá, mà t cũng đang edit vội vì hôm sau có việc rời tỉnh nên k lên mạng tra được, mong mọi ng bỏ qua ạ.
“Cậu muốn ăn gì?” Ôn Húc liếc mắt nhìn cái gì cũng cảm thấy không đặc biệt hấp dẫn, vẫn là Giang Trì yêu thích nghiên cứu món ăn.
“Thạch nồi gà! Nhiều thịt!”
Được rồi, người này chỉ đơn thuần là thích ăn thịt mà thôi.
Nhà ăn D đại danh bất hư truyền, một chữ, lớn.
Có lớn bao nhiêu đâu? Chỉ lớn đến mức nhà ăn thứ hai cũng phải lắp đặt thang cuốn.
Mỗi người một phần thạch nồi gà, hai người tìm chỗ trống ngồi xuống, một nồi đầy ắp thịt, mặt trên là khoai tây chiên giòn, cùng với bát cơm trắng, trải nghiệm vị giác rất tốt, tầng một đúng là danh xứng với thật.
Sau khi cơm nước xong, hai người không vội về ký túc xá mà vừa đi dạo trong khuôn viên trường vừa tiêu thực. Học viện máy tính đại học D thật sự rất lớn, không có phương tiện đi lại nên hai người cũng không đi bao xa, lắc lư nửa giờ thì về tới ký túc xá.
Trước khi cả hai ra ngoài, Ôn Húc đã khóa cửa ký túc xá, nhưng lúc này cửa phòng 404 đang mở, bên trong truyền ra vài tiếng người.
Bạn cùng phòng mới!
Là Hình Bách Tuyết hay là Trọng Hoàn?
Giang Trì dẫn đầu, hai người lần lượt đi vào ký túc xá, liền nhìn rõ người trong ký túc xá.
Omega da trắng mặt đẹp! đây là cảm nhận trực quan của Giang trì.
Người cũng như tên, không lừa già dối trẻ. Đây là cảm nhận của Ôn Húc.
Tác giả có lời muốn nói: bên trong group chat của 404 not found:
Sanda tiểu vương tử: Ba thiếu một!
*Gia nhất khởi thị cửu điểm thủy: vậy đợi cậu.
Gương thần gương thần nói cho ta biết: Mọi người tới chơi nha~
Phu tử nói muốn đọc nhiều sách:…….
*: cho ai không hiểu thì t cũng không hiểu cái biệt danh này nghĩa là gì nên để hán việt luôn nghe cho văn vẻ, ai hiểu giúp t với ạ.