Ba ngày sau, Hạ Thần được âm thầm phong thành tướng quân, giữ một nửa tấm lệnh phù điều động quân mã ở Tây Thành, thấy lệnh phù như thấy hoàng đế, Tề Lãng hỏi Hạ Thần muốn được phong thế nào, Hạ Thần chỉ nói, có thể để hắn nói người khác phải nghe theo liền được, vì vậy Tề Lãng đưa một nửa tấm phù, nhìn thấy nó sẽ không ai dám cãi lệnh hắn, Tề Lãng không dám hoàn toàn tin tưởng Hạ Thần, nhưng hắn tin tưởng Hàn Tử Ninh, y nhất định sẽ không phản bội hắn.
Quân mã điều động được Bình Tây tướng quân thẳng hướng Tây thành đi trước, nhóm Hạ Thần theo sau, mà trước đó, hắn đã gửi một bức thư đến Giang Nam, cho người đưa tận tay Tiêu Thương.
Qua gần nửa tháng đã đến Tây Thành, Hạ Thần nhìn đoạn đường đi liền suy nghĩ, Đông Nhạc nói đúng, chỉ cần Tây Thành bị hạ, việc Miêu Cương tiến thẳng kinh thành sẽ không còn trở ngại, bên trong lại còn có phản quân hỗ trợ, việc chiếm được Hoàng Thổ Quốc chỉ còn là vấn đề thời gian.
Sau khi hội hợp cùng các tướng quân, Hạ Thần vấp phải không ít phản đối từ bọn họ, trong thư họ nhận được, người này chỉ là một nông gia, không biết sao lại quen biết quân hậu, ngay sau đó liền lên làm tướng quân, vì vậy mà họ không phục hắn cũng là chuyện thường.
“Hừ, một vô danh tiểu tốt có chút quan hệ với quân hậu liền được làm tướng quân, vậy chẳng phải ai cũng dễ dàng làm tướng quân sao?”
“Quân hậu trước giờ đều một thân một mình, giờ lòi đâu ra một người thân?”
“Nghe nói hắn còn là nông gia, thật sự khiến người cười chê mà”
“Không bằng chúng ta thử thực lực hắn, nếu không được liền có lý do cáo trạng, cũng không cần phải nghe lời hắn”
“Việc các tướng quân thách đấu nhau cũng là chuyện thường”
“Được, vậy cho người mời hắn đến đài luyện binh đi”
Nhóm tướng quân bàn bạc xong liền cho người đi mời, Hạ Thần ngồi nhàn nhã bắt chéo chân trong trướng của mình nhìn tấm bản đồ hắn mang theo, bên trên Miêu Cương đã bị đánh dấu chéo âm thầm suy nghĩ, hiện tại bọn người này phục mệnh cũng chỉ là vì tấm lệnh phù, nhất định sẽ không nghe theo hắn.
Hắn phải tìm cách thu phục toàn bộ mới được, như vậy lời hắn nói mới có trọng lượng, người ta hay nói “không sợ quân địch mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu”, nếu nhóm người này vẫn không phục, bước đi của hắn mỗi bước nhất định đều khó khăn.
Nhẹ giọng trò chuyện với Triệu Tiểu Mộc bên trong không gian, bên ngoài lại truyền đến tiếng một binh sĩ “Tướng quân, những tướng quân bên kia mời ngài đến Đài luyện binh có chút chuyện”
Hạ Thần nhíu mày gấp tấm bản đồ cho lại vào trong không gian liền nói “Ta đến ngay”
Ta không tìm thì người cũng tự đến, bọn họ nhất định đã tìm ra cách khó dễ hắn, không sao, hắn cũng muốn xem nhóm người này làm được gì?
Trên đài, ba tướng quân đã đứng đợi sẵn, vừa nhìn thấy Hạ Thần đã nhìn nhau cười, một nông gia, phải đánh cho hắn đến gào cha khóc mẹ mới được.
Hạ Thần chậm rãi đi lên đài, những người này đều lớn tuổi hơn hắn, cũng là già dặn trong việc điều binh, quân sự, hắn cũng thật không muốn đối nghịch với những người này, nhưng để bọn họ phục hắn chỉ có thể hành động.
“Hạ tướng quân, chúng ta nghe nói ngươi rất lợi hại, muốn cùng ngươi tỷ thí một chút” Uy Võ tướng quân Võ Thiện lên tiếng trước, ông là người đã ngoài bốn mươi, bởi vì chinh chiến sa trường mà có chút già dặn, nhưng nhìn lại thập phần khỏe mạnh cường tráng
Nhóm binh sĩ vây xung quanh nghe có thể xem tướng quân bọn họ đấu lại reo hò không thôi, có người còn chia nhau đoán xem ai thắng, nhưng đa phần đều chọn về phía nhóm tướng quân kia, chỉ có những người theo Hạ Thần là đứng về phía hắn.
Tưởng Tùng khi mới vào quân doanh đã bị cười nhạo không ít, nhưng sau đó đều bị hắn đánh cho gào khóc, về sau bọn họ gặp hắn cũng là né tránh hoặc cúi đầu.
Chín người bị tách biệt đứng một bên cũng không có ngỡ ngàng, bọn họ biết chủ nhân bọn họ có bao nhiêu thực lực.
Hạ Thần nghe nói chỉ mỉm cười nói “Đã vậy thì để kịch tính hơn, không bằng mọi người cùng nhau lên đi”
“Tiểu tử ngươi cũng đừng quá tự phụ, đừng nghĩ có quân hậu chóng lưng chúng ta liền nhẹ tay” Võ Thiện tức giận nói
“Không cần nhẹ tay, cứ thẳng tay mà đánh” Hạ Thần nói xong xung quanh bắt đầu hít khí, ba người tướng quân vì tức giận cũng không nghĩ có phải họ ỷ đông hiếp yếu hay không liền vung tay hướng Hạ Thần mà đánh, Hạ Thần không công kích ngay chỉ tiện đà né tránh một chút.
Không bao lâu, hắn đã hạ hai người, lại híp mắt nhìn người còn lại, Bình Tây tướng quân Nguyên Hải này là người dẫn quân đội đi trước hắn, cũng rất có thực lực, nhìn thấy hai người kia bị xuống tay không thương tiếc, ông lui lại chắp tay nói “Không ngờ Hạ tướng quân lại giỏi võ như vậy” ông nhìn ra được hắn vẫn còn rất nhẹ tay với họ.
Hai người kia vẫn không phục đứng lên mắng Nguyên Hải, lại muốn nói Hạ Thần, hắn một tay vung chưởng về phía giữa hai người, một chưởng này thẳng đến phiến đá lớn phía sau khiến nó vỡ vụn, miệng Võ Thiện còn đang mở cũng không khép lại được, binh sĩ phía dưới sợ hãi kêu một tiếng.
Hạ Thần chắp tay ôn hòa nói “Vẫn mong các vị chiếu cố, tiếp tục huấn luyện binh sĩ”
Lời nói ba phần cung kính nhưng bảy phần là ra lệnh, một chưởng đánh vỡ đá hắn không ngại một chưởng đánh chết họ đâu, việc giết gà dọa khỉ hắn vẫn thường hay làm đó thôi.