A Chước an phận ngồi trong Tĩnh Thất, hai tay đặt trên đầu gối, khẽ ngẩng đầu, nhắm mắt lại. Lam Vong Cơ mang từ hầm băng tới một khối băng để vào khăn tay, nhẹ nhàng xoa lên đôi mắt khóc đến sưng đỏ của nàng, động tác lộ ra cẩn thận nhưng không lưu loát lắm.
“Để con tự mình làm, con không có mảnh mai như vậy, người không cần áy náy.” A Chước cũng nhận ra trạng thái bây giờ của Lam Vong Cơ, nhận lấy khối băng trong tay y xoa lên mắt, mở một bên nhìn Lam Vong Cơ, “Bình thường con không khóc, chỉ là hôm nay bão cát hơi lớn…..”
Cô Tô mùa này đừng nói trời đầy cuồng phong, đến một chút gió cũng chưa chắc có, bộ dáng của A Chước bây giờ có chút buồn cười, trong mắt còn đỏ, nhưng ngoài miệng hết lần này tới lần khác cậy mạnh và trấn an, rất giống người kia, bất luận là thời điểm nào đều lấy người khác làm trọng. Lam Vong Cơ ngồi đối diện A Chước, đem ly trà đẩy đến trước mặt nàng, “Ta biết.”
A Chước bưng ly trà, nhiệt độ của nước trà xuyên qua ly sứ truyền đến đầu ngón tay, lại truyền vào toàn thân, trong Tĩnh Thất đốt hương, bây giờ tự nhiên mà nhiễm một chút hương vị đàn hương, làm lòng người bình tĩnh, “Phụ thân, ngày mai con muốn rời đi.”
“Con muốn đi đâu?” Lam Vong Cơ chợt có chút khẩn trương, chuyện cho tới bây giờ y vẫn như cũ có chút không tự tin, y luôn cảm thấy A Chước tựa như là chim bay chân trời, sau một khắc sẽ bay về trong mây, rời xa trần thế.
A Chước vuốt ve ly trà, “Con muốn đi tìm Hủ Cốt Hoa, là một trong những thuốc dẫn của Thái Sơ đan.”
“Ta biết Hủ Cốt Hoa ở nơi nào.” Một thanh âm trầm thấp vang lên trong Tĩnh Thất, thân ảnh Ngụy Vô Tiện dần dần hiện hình, cuối cùng ngồi bên cạnh Lam Vong Cơ, chống cằm nhìn hai người trò chuyện.
“Ở đâu ạ?”
Ngụy Vô Tiện sờ lên đỉnh đầu A Chước, bên môi mang theo ý cười, “Lúc trước ta có thấy qua nó ở bãi tha ma.”
******
A Chước nhìn thẳng phía trước, không nhìn hai người sau lưng, à không, là một người một quỷ, hồn thể của Ngụy Vô Tiện bị hao tổn, vốn nên ôn dưỡng trong Tỏa Linh Nang, nhưng hết lần này tới lần khác một mực muốn đồng hành với Lam Vong Cơ. Mỗi lần thúc giục Ngụy Vô Tiện trở về Tỏa Linh Nang, A Chước cảm thấy mình giống như thiên hà vô tình đã cách trở một đôi uyên ương khắc cốt ghi tâm, chỉ là mỗi lần nhìn thấy nụ cười trên mặt Ngụy Vô Tiện, nàng liền không nhịn được nhẫn tâm đem Ngụy Vô Tiện trực tiếp khóa vào Tỏa Linh Nang sau đó giao tất cả cho Lam Vong Cơ, nàng không muốn quản vấn đề nhân duyên của trưởng bối đâu.
Bãi tha ma trong trí nhớ của Ngụy Vô Tiện không có một ngọn cỏ, âm khí tràn ngập, lộ ra một cỗ tĩnh mịch, mà bây giờ sườn núi đã có chút cỏ xanh ngoan cố sinh trưởng giữa những khe đá bãi sỏi, quả thực khiến cho bãi tha ma hoang vu có thêm vài phần sức sống.
“Năm đó tìm được bản thảo của ngươi trong sơn động.” Hồn thể không có trọng lượng, càng không có khả năng sẽ ngã bị thương, nhưng Lam Vong Cơ vẫn thận trọng đưa tay che chở phía sau lưng của Ngụy Vô Tiện, vững bước đạp lên thềm đá, “Căn cứ vào bản thảo ngươi lưu lại hoàn thiện trận pháp, bãi tha ma mới có bộ dáng ngày hôm nay.”
“Thảo nào, bãi tha ma năm đó cả cỏ cũng không mọc nổi sao lại có thể xanh biếc như hôm nay.” Ngụy Vô Tiện hài lòng ghé vào trên lưng Lam Vong Cơ. Bản thảo năm đó hắn lưu lại có thể nói là chữ như gà bới, khỏi cần phải nói, riêng việc phân biệt chữ viết của hắn giống như bị phế đi một phần công phu thật lớn, cũng không biết công trình vĩ đại như thế bao lâu mới hoàn thành.
Lam Vong Cơ nhớ tới lúc thu thập bản thảo trong Tĩnh Thất ghi chép lại, bờ môi câu lên mỉm cười, đem Ngụy Vô Tiện trên lưng xốc lên một chút, “Ngươi đừng động, sẽ ngã.”
Huyết trì bởi vì trận pháp năm xưa vẫn còn, bên cạnh mọc vài bông hoa sáu cánh màu đỏ, nhụy hoa màu vàng sáng, chập chờn lung lay trong gió.
“Tranh tranh!” Hai tiếng đàn mãnh liệt vang lên, động tác của âm hồn bốn phía dừng lại, đứng im tại chỗ, dù thèm nhân khí trong sơn động đến nhỏ dãi cũng bị tiếng đàn làm cho không thể động đậy, nhao nhao ngửa mặt lên trời thét dài, trong lúc nhất thời âm khí trên bãi tha ma đột nhiên nổi lên.
Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên lưng Lam Vong Cơ, Trần Tình trong tay xoay chuyển, tua rua đỏ tươi tung bay trong không trung thành một độ cong hoàn mỹ, ngưng mắt nhìn âm hồn ngoài động, “Lam Trạm, xem ra trận pháp của ngươi còn lỗ thủng a, những âm hồn này vậy mà còn chưa tán đi.”
Thứ cần lấy là nhụy hoa màu vàng sáng của Hủ Cốt Hoa, kim lấy ngọc trang, đợi A Chước đem nhụy hoa cất vào túi càn khôn thì chiến đấu bên ngoài đã ngừng.
Ngụy Vô Tiện gối lên đùi Lam Vong Cơ chợp mắt, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu trên thân hai người phát ra một tầng kim quang, Lam Vong Cơ xoa nhẹ huyệt thái dương của Ngụy Vô Tiện, cúi đầu nói với hắn gì đó.
Cũng không biết Ngụy Vô Tiện nhớ tới chuyện gì, cả người đều phấn chấn tinh thần, có chút cong người lên, ôm lấy gương mặt của Lam Vong Cơ hôn một cái, nói lớn, “Lam Trạm, sao ngươi có thể tốt như vậy.”
A Chước đứng ở cửa động hồi lâu, sắc mặt phiếm hồng, ánh mắt nhìn về phía khác, ho nhẹ một tiếng, “Cha, người mau dậy đi, nơi này không tốt với hồn thể của người, chúng ta có thể đi rồi.”
“Tốt, đều nghe A Chước.” Ngụy Vô Tiện thuận thế đứng lên theo Lam Vong Cơ, bàn tay giấu trong ống tay áo kéo lấy tay Lam Vong Cơ, nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay y, “Ta nghe nói thị trấn gần chân núi có hội chùa, chúng ta đi xem một chút đi?”
“Ngụy Anh, bây giờ hồn thể của ngươi chưa ổn.” Lam Vong Cơ trở tay nắm chặt bàn tay lạnh buốt của Ngụy Vô Tiện, không đồng ý nói.
Ngụy Vô Tiện nâng tay kia lên, mượn ống tay áo rộng che mặt nhanh chóng hôn một cái lên cánh môi Lam Vong Cơ, “Nhưng mà Lam nhị ca ca à, đã lâu ta chưa đến những nơi náo nhiệt như vậy, ngươi đồng ý cho ta đi lần này thôi có được không?”
A Chước mấp máy môi, nắm chặt túi càn khôn chứa dược liệu, “Mấy ngày trước cha hấp thu Đế Lưu Tương, hồn thể vững chắc, chỗ con còn Hỗn Nguyên đan, cha có thể dùng một viên.”
“Lam Trạm ngươi nghe thấy không, A Chước của chúng ta đã đồng ý rồi.” Ngụy Vô Tiện nhận đan dược A Chước đưa qua, ngoan ngoãn nuốt xuống, lôi kéo ống tay áo Lam Vong Cơ xuống núi.
‘Chúng ta’, Lam Vong Cơ nghe hai chữ này, trong lòng giống như là được lông vũ mơn trớn, như là thấm mật ngọt, trong lúc hốt hoảng liền bị Ngụy Vô Tiện dẫn tới trấn bên cạnh, hỏi người bán hàng ở đầu đường mua một đôi mặt nạ con thỏ đeo lên.
Trấn dưới chân núi bây giờ đã náo nhiệt, gánh xiếc, quầy hàng, đủ loại thanh âm đan vào một chỗ, tấu lên một khúc nhạc đặc thù của hồng trần.
Ngụy Vô Tiện khẽ hát, lôi kéo Lam Vong Cơ xuyên qua đám người, trong tay đã ôm không ít quà vặt, trên bầu trời pháo hoa nổ tung, chiếu sáng đôi mắt xinh đẹp của Ngụy Vô Tiện, “Lam Trạm, ta ở đây.”
Lam Vong Cơ tiếp nhận quà vặt trong tay Ngụy Vô Tiện, nắm chặt bàn tay hắn, che chở Ngụy Vô Tiện xuyên qua dòng người nhốn nháo rộn ràng, hai người đứng trước một gốc cổ thụ trong miếu, Ngụy Vô Tiện rất hào hứng đưa mảnh vải đỏ kèm giấy viết tâm nguyện treo lên chỗ cao nhất trên cây, gió đêm thổi qua, mơ hồ có thể thấy được mơ hồ vài chữ ở cuối – Chỉ nguyện đời này của ta mãi…..
Ngụy Vô Tiện ngồi trên cành cây hướng Lam Vong Cơ vươn hai tay. Nghiêng nghiêng đầu lộ ra nụ cười xán lạn, “Lam Trạm, tiếp được ta.”
Lam Vong Cơ giang hai cánh tay, vững vàng ôm Ngụy Vô Tiện vào trong ngực, vượt qua mười bốn năm, y rốt cuộc một lần nữa có được hắn trong vòng tay, một cái ôm này chính là cả đời, y sẽ không bao giờ buông hắn ra nữa, “Ngụy Anh, ta ở đây.”
“Ta biết, chúng ta sẽ mãi mãi cùng một chỗ.”
A Chước ở nơi xa nhìn chăm chú hai người ôm nhau, nhấc tay áo xoa nước mắt trên mặt, khóe môi lộ ra một nụ cười vui mừng, bây giờ nàng chỉ còn thiếu Cửu Tâm Liên là có thể luyện chế Thái Sơ đan, không bao lâu nữa, phụ thân và cha của nàng có thể giống những đôi uyên ương khác trên đời, vĩnh viễn ở bên nhau, nàng cũng sẽ có được một cái nhà hoàn chỉnh, đây từng là bức tranh nàng nghĩ đến vô số lần, cuối cùng cũng sắp hoàn thành.
Editor: Ngáo
Đã đăng: 20:13 – 26/04/2020