Vì hôm trước bị A Thi bắt ép nghỉ ngơi sớm nên bây giờ Vân Phượng rất có tinh thần.
Nàng ngồi ôm dĩa điểm tâm vào lòng, vừa nhai vừa ngắm cảnh vật bên ngoài.
Ngon quá đi a~
Đây là điểm tâm do chính thừa tướng đương triều làm nha~
Ngay cả hoàng đế cũng chưa từng được ăn đâu.
À…Tại sao nàng phát hiện ra hắn biết nấu ăn ?!!!
Chính là do một lần lòng tham nổi lên muốn “mượn” ngự trù của phủ thừa tướng một chút.
Ai ngờ đâu cảnh nàng nhìn thấy đó chính là thừa tướng đại nhân đang săn tay áo vừa xào vừa nấu trong trù phòng.
Từ lúc đó, trong lòng Vân Phượng liền cảm thấy áy náy không nguôi .Người ta tốt với mi như vậy ,vậy mà mi có thể có ý nghĩ “mượn” trù của người ta.
Vân Phượng đã thầm quyết định sau này nhất định sẽ đối xử tốt với hắn hơn nữa.
******
_Rừng Nhạc Lâm_
Cuối cùng cũng đến nơi ,Vân Phượng được A Thi cùng A Linh đỡ xuống xe ngựa.
Trước mắt nàng chính là một rừng tre bạt ngàn. Phải…chỉ toàn là tre.
Toàn khung cảnh toàn màu xanh thật khiến người khác yêu thích.
Không khí trong lành này cũng không phải nơi nào cũng có.
Nhìn Tĩnh Hàn đã xuống khỏi xe ngựa một bộ dáng thanh lãnh tiêu sái.
“Tĩnh Hàn…rừng tre này thật có thể tự phát ra tiếng nhạc sao?!”
Hôm nay lựa chọn y phục cho mình vô cùng đơn giản. Vào rừng mà…ăn mặc rườm rà để làm gì.
Nhưng cũng phải nói bất kỳ một bộ y phục nào khoát lên người Vân Phượng đều tuyệt diễm vô song.
Tĩnh Hàn nhìn bộ dạng nhíu mày không tin của nàng thầm thấy đáng yêu vô cùng.
Thật muốn ôm lấy nàng mà cưng nựng. Nhưng vì không muốn dọa nàng chạy mất….h~…thôi vậy.
“Đương nhiên là thật.Khu rừng tre này có tên là Nhạc Lâm cũng là do có thể tự phát ra tiếng nhạc.Rừng tre này đã có cách đây rất lâu,nó ………… ” Hai người kề vai nhau mà đi.
Hướng vào sâu trong khu rừng tìm kiếm sự mới mẻ.
Đột nhiên Vân Phượng quay lại nhìn A Linh phía sau.
“Mang thêm một thanh kiếm. ” Nổi bất an trong lòng nàng không vơi đi.
Cứ cho là đem theo phòng thân vậy.
“Sao vậy?! ” Tĩnh Hàn đứng bên cạnh nàng cất tiếng hỏi.
“Không có gì. Ta chỉ thấy có chút bất an.”
“Ừm.Đừng suy nghĩ quá nhiều. Lát nữa ta sẽ làm gà rừng nướng cho người. Được không??! ” Tĩnh Hàn vừa phóng tên thì lập tức trúng hồng tâm.
“Được!!!Đương nhiên được….Mà rừng tre này có gà sao??!” Nàng thật nghi ngờ a~
“Sẽ có. Tin tưởng ta.” Mấy ngày trước hắn đã cho người đến đây kiểm tra trước.
Mỗi một nơi hắn giới thiệu cho nàng cũng là đều cho người điều tra kỹ càng trước. Làm sao có thể để nàng đi đến một nơi không thú vị được.
“Ừm~” Gà…gà…gà…Sắp có gà rồi.
Vân Phượng ngước mặt nhìn lên những cành tre cao cao.
Khung cảnh này đẹp làm sao…Khiến nàng không thể cưỡng lại.
Bước chân bất giác từng chút từng chút đi vào sâu bên trong.
*****
Tiếng gió thổi va đập vào thân tre cứng cáp….Từng đợt từng đợt tạo nên những âm thanh tựa tiếng sáo.
Tuy không bất kỳ quy luật nào nhưng lại mang đến cảm giác êm đềm. Đây chính là âm thanh chân thật do chính thiên nhiên tạo ra.
Tiếng lá tre va vào nhau nghe xào xạc.
Hai âm thanh hòa vào nhau tạo nên một bản đồng dao thật hài hòa.
Vân Phượng vừa thưởng thức vẻ đẹp thiên nhiên vừa ngắm nhìn Tĩnh Hàn đang nướng gà bên cạnh .
Vân Phượng có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của hắn.
Người nam nhân này có thể nói là………
Thẳng tắp như thân tre .
Trang nhã trong trẻo như hoa mai.
Cứng cáp như cây tùng .
Những từ để diễn tả một quân tử đều tập hợp lên người hắn .
Vân Phượng khi nhìn đến cũng phải bật ngón cái thuốc lên hai từ “cực phẩm”
Chậc…chậc… Nam nhân này thật sự quá ưu tú rồi.
“Người đang nhìn gì vậy.?! ” Tĩnh Hàn rắc chút gia vị lên trêи con gà đang nướng vừa nhẹ giọng hỏi Vân Phượng.
“Ta đang nhìn mỹ nam” Vân Phượng không chút che dấu ngượng ngùng lên tiếng trả lời.
“Vậy ta có thể hiểu rằng người đang khen ngợi ta không?!!”
“Cái gì mà hiểu rằng chứ?!!! Ta rõ ràng là đang khen ngợi ngươi.”
Tĩnh Hàn không tiếp lời mà chỉ cười nhẹ một tiếng giống như không để trong lòng .Nhưng thật ra trong thâm tâm hắn đang nhảy nhót không ngừng.
Vui mừng đến nỗi xém chút nữa là đứng bật dậy nhảy nhót ăn mừng .Mọi người xem xem nàng ấy là đang khen ngợi ta tuấn mỹ.
******
Sau một lúc thì gà chín người ăn đầu tiên đương nhiên là Vân Phượng.
Nguyên một con gà rừng gần như vào hết trong bụng nàng.
Vì nàng cùng Tĩnh Hàn ăn một con riêng mà Tĩnh Hàn thì lúc nào cũng nhường cho nàng .
Cuối cùng chính là nàng gần như ăn hết một con gà .
A Linh vừa gặm cánh gà Nhất làm vừa thèm thuồng nhìn gà trong tay Vân Phượng .
Chủ tử thật xấu!!! rõ ràng là một con gà lớn như vậy mà không chịu chia cho nàng được một chút.
Nhìn con gà vàng ươm kia…..chắc chắn là rất ngon a~
Vân Phượng đâu rảnh rang để nhìn đến ánh mắt ai oán của A Linh. Nàng lúc này đang bận gặm cánh gà rồi.
Gà vừa thơm vừa ngọt cắn vào thì thiệt cứ như tan trong miệng .
Đúng là mỹ thực a~
Ta ăn… Ta ăn… Ta ăn….
Cuối cùng chỉ còn lại một cái đùi gà.
” Này ngươi ăn đi.Nãy giờ đều nhường cho ta.” Vân Phượng đưa đùi gà về phía Tĩnh Hàn nhưng ánh mắt không nhịn được toát lên sự tiếc nuối.
Tĩnh Hàn nhìn bộ dạng của nàng lúc này thì thật muốn cười.
“Không cần-” Chưa nói dứt câu thì bên kia A Thi đột nhiên rút roi bên hông đánh gãy vài cây tre xung quanh.
Từ phía trêи một vài hắc y nhân rơi xuống nhưng giữa đường thì nhanh nhẹn tóm lấy một thân tre gần nhất lại leo lên cao.
Nhìn thân thủ này chắc chắn là sát thủ hàng nhất nhì.
Bốn người Nhất ,Nhị ,A Linh cùng A Thi đồng loạt đứng lên cảnh giác nhìn xung quanh.
Vân Phượng vẫn điềm nhiên ngồi đó nhìn vào cái đùi gà ngon lành mình đang cầm trêи tay.
Mẹ nó!!! Chỉ ăn thôi mà cũng không yên!!!
Thật có thể nói Vân Phượng bị ám sát đã thành quen .
Nhìn nam tử trước mặt tuy lúc nãy có chút giật mình(giả vờ) nhưng lập tức trấn tỉnh lại.
Rõ ràng cũng thuộc loại người bị ám sát thường xuyên.