Nguyễn Hoàng Nhật Nam ngạc nhiên hỏi. Nó giống tôi, trên người vẫn còn mặc đồng phục trắng quần tây, nhưng khoác cái bomber nâu ở bên ngoài với một tay đút vào túi áo khoác.
– Ê tao phải hỏi là mày đang đi đâu ấy.
Nam cười cười đáp:
– Tao chở bồ tao đi chơi.
– Mày quen tiếp đứa nào rồi?
– Uyên Linh bên 10A6 ấy, nó đang lựa đồ ở đằng kia kìa.
Tôi nhìn theo hướng tay Nam chỉ. Chà cũng xinh thật, thằng này lúc nào cũng biết chọn gái, và nó cũng thay người yêu thường xuyên như thay áo ấy.
Một thằng bad boy như thế mà vẫn khối đứa đâm đầu vào.
Tôi biết sức hút của Nhật Nam rất dữ dội khi tôi và nó còn ôn chung một lớp bồi dưỡng. Nếu Nam được ví như đầu cực dương của cục nam châm thì những đứa con gái khác trong lớp sẽ là đầu cực âm còn lại – một khi ở gần thì chắc chắn sẽ bị thằng này sử dụng cái nhan sắc cùng với chất giọng vừa ấm áp vừa ngọt như mía lùi thu hút. Mãi tới sau này khi thằng Nam lấy lý do không còn hứng thú nữa mà bỏ ôn thi thì cái phòng mới giảm bớt sự nhốn nháo hẳn.
– Mày đi chung với một đứa con gái phải không? Lúc nãy tao thấy mày có nói chuyện với nó.
– Ừ, tao đi với bạn.
Nhật Nam quan sát tôi:
– Hình như nó học chung lớp cũ với mày?
– Ừ.
– Hai đứa tới đâu rồi?
Tôi khó hiểu:
– Mày nói gì vậy?
– Yêu nhau chưa?
– Cẩn thận tao đấm mày sưng mỏ nhé.
Tôi chau mày nhìn thằng bạn mình. Câu hỏi gây sốc này của nó khiến tôi đứng không vững trong hai giây. Nó nhìn tôi cười khì, sau đó vẫy tay:
– Thôi hẹn gặp mày khi khác nhé, tao quay lại với bồ tao. Không hồi nó kiếm tao không thấy thì giận hờn.
– Ừ, cút đi.
Sau khi thằng Nam rời đi, tôi xách giỏ nhựa tới quầy thu ngân, lấy từng món đồ ra đặt sẵn lên bàn chờ tới lượt. Con bé này mua lắm đồ thật, phần lớn là đồ ăn vặt, còn lại là một số thứ linh tinh như dầu thơm với dầu dưỡng.
Hoài đứng chờ tôi ngoài cửa, tôi thanh toán bằng tiền mặt trong ví nó rồi xách đồ đi ra.
– Nhật Duy, cái ổ bánh mì mày mua bao nhiêu tao quên rồi.
– Hả gì?
– Tao trả tiền mày mua giùm tao.
Phải mất vài giây xử lý, bộ não cá vàng này mới ngờ ngợ ra lúc sáng lên trường, Hoài có nhờ tôi mua giùm nó ổ bánh mì với lý do quên đem tiền. Nếu nó quên thì giờ cái tôi đang cầm để trả tiền vừa rồi là gì?
Thấy tôi ngơ ngác nhìn cái ví Missout màu trắng trên tay, Hoài có lẽ hiểu tôi đang nghĩ gì nên nó lên tiếng trả lời:
– À hồi sáng tao kẹp ví tiền trong cuốn sổ sketch nên mò ở ngăn ngoài không thấy… cứ tưởng là để quên ở nhà rồi.
Rồi nó lặp lại câu hỏi vừa nãy. Tôi không để tâm lắm, chỉ cười cười xua tay:
– Thôi tao mua cho mày đó, mày khỏi trả tiền tao.
– Hà Nhật Duy nói vậy thì tao không khách sáo đâu nhé.
– Ừ.
Tôi trả đồ cho Hoài, nó đưa lại mấy lon pa tê cho tôi. Giờ đã trưa rồi, chúng tôi không đi đâu nữa mà về thẳng nhà.
Những ngày tiếp theo trường chủ yếu tổ chức hoạt động vệ sinh lớp và nhổ cỏ dưới sân. Tôi lười chảy thây nên nghỉ hẳn không đi buổi nào, mặc cho thân là Lớp phó lao động đi chăng nữa. Dù sao thì đây cũng là hoạt động tự do nên không ai điểm danh, ngại gì mà không cúp?
Tới xế chiều của ngày chủ nhật, mưa tạnh mây tan trời quang. Sau khi thay cát cho con mèo rồi cho nó ăn, tôi không có chuyện gì làm bèn đi lên phòng lôi cây ukulele cất ở một góc ra gảy vài cái. Vì mới tập chơi nên tôi sẽ chọn bài có hợp âm dễ mà mình mới học được không lâu – Tình đắng như ly cà phê.
Tôi an vị trên ghế với tay ôm đàn, hắng giọng gảy từng nhịp:
“Thì ra tương tư là thế này
24/7 nghĩ đến em… nghĩ đến em
Thả mây trôi qua từng kẽ tay
Cho làn khói này khẽ bay
Chìm sâu vào giai điệu êm ái…”
Đang phiêu theo lời bài hát thì bỗng có tiếng gõ cửa phòng khiến tôi giật mình ngưng bặt. Sau đó có tiếng người từ ngoài vọng vào:
– Tương tư ai vậy con?
Giọng mẹ tôi như đang trêu chọc, trong khi mặt tôi thì sắp đỏ lên vì ngượng, ước chi mình hát nhỏ lại một chút.
– Con có bạn tới kiếm kìa.
Mặc dù còn thấy cấn sau pha vừa rồi, tôi vẫn cố giữ giọng thản nhiên nhất có thể hỏi vọng ra:
– Ai vậy ạ?
Tôi lại nghe mẹ tôi cười:
– À là thằng Nam. Nó đang ngồi ở dưới nhà ấy, con mau xuống mắc công để bạn đợi.
Sau đó mẹ tôi nói có chút việc ra ngoài nên bà để tôi ở nhà với thằng bạn chết giẫm. Tôi chỉ đợi đến khi nghe tiếng bước chân xa dần thì mới quẳng cây đàn lên giường, lò dò mở cửa bước ra khỏi phòng. Vừa thấy tôi từ trên lầu bước xuống, Nam đã ngoắc tay gọi:
– Hà Duy!
– Kiếm tao có chuyện gì?
Nam đang ngồi trên sofa, tôi kêu nó chờ chút rồi xuống bếp lôi dĩa trái cây gọt sẵn trong tủ lạnh đem ra để lên bàn phòng khách. Tôi kéo cái ghế con ngồi đối diện với Nam. Nó không buồn ăn, chầm chậm đan hai bàn tay lại:
– Tao có một chuyện muốn nhờ mày…
Bạn tôi sao bữa nay trông yếu mềm thế này? Chả có khí chất như thường ngày một tẹo. Chắc hẳn nó phải có chuyện gì hệ trọng lắm?
– Chuyện gì nói đi.
Nam ngập ngừng:
– Ừ thì… mày cho tao ngủ nhờ ở đây một đêm được không?
– Sao?
Tôi ngạc nhiên pha lẫn chút sửng sốt nhìn Nhật Nam. Nó không chút đổi sắc gì trên khuôn mặt, giọng nói vẫn đều đều:
– Tao đang có xích mích với gia đình, có lẽ tao sẽ không ở nhà mấy ngày tới.
– Mày định làm gì vậy Nam? Tính đi bụi hả?
– Tao không biết sẽ đi đâu, nhưng trước hết mày cho tao ngủ ở nhà mày một đêm được không? Tao ngủ dưới sàn phòng mày hay ở đâu cũng được.
Tôi nhìn nó chòng chọc:
– Nhật Nam, rốt cuộc mày đang gặp chuyện gì?
– Chỉ là chút chuyện gia đình, tao không tiện nói. Nhưng mày có thể giúp tao được không? Nếu không thì thôi.
Tôi vốn coi Nam là bạn, bởi chúng tôi từng học chung với nhau suốt năm năm cấp Một. Lên cấp Hai tuy tách lớp riêng nhưng tôi và nó vẫn gặp mặt nhau thường xuyên. Lớp 9 hai đứa đăng ký thi Học sinh giỏi Vật lý, ôn chung một phòng. Hiểu biết về nó tôi có không ít, nhưng chuyện riêng tư như gia đình thì nó chưa bao giờ hé răng. Ừ thì tôi tôn trọng nó, những gì nó không muốn kể ra thì tôi không cũng không đành tra hỏi. Ngày trước thằng Nam có không ít lần ghé nhà tôi, thường thì chúng tôi sẽ kéo nhau lên phòng chơi game hoặc ôm một xấp đề Lý rồi cùng giải đến mệt nghỉ.
Sau vài giây im lặng, tôi ậm ừ đáp:
– Được mà, không sao.
Mặc dù không rõ Nam đã gặp phải điều gì, nhưng nhìn hai vầng thái dương đang co giật của nó mà tôi có thể đoán rằng nó đang căng thẳng. Từ đó mà tôi không thể buông một câu trả lời phũ phàng với nó được, làm người ai lại làm thế?
– Hà Duy à, mày có thấy phiền không?
Tôi cắn miếng lê, vừa nhăn mặt lườm nó:
– Thằng cờ hó này, mày có thôi đi cái kiểu ăn nói tiều tụy này với tao được không? Tao nghe mà ngột vãi ra.
Tôi đang tự hỏi rằng liệu cái thằng ngồi trước mặt mình có phải là thằng Nguyễn Nam mà tôi quen biết thường ngày hay không? Ôi cái sự cẩu huyết vốn có của nó đã tiêu biến đâu mất rồi?
– Mà khoan, bồ mày đâu sao mày không lại nhà nó ở?
Tôi nhoẻn miệng cười đểu.
– Linh ấy hả, tao với nó chia tay rồi. Con gái chỉ toàn những đứa thích õng ẹo, tao nghĩ là tao nên quen đứa nào cá tính một chút…
…
Tối hôm ấy thằng Nam ở nhà tôi ăn cơm. Ban đầu nó không có ý muốn làm phiền, nhưng vì sự nhiệt tình của mẹ tôi mà nó không thể nói lời từ chối. Bình thường trên bàn ăn chỉ có hai mẹ con tôi và dì giúp việc. Nhưng dì Nga đã xin tạm nghỉ mấy bữa nay nên giờ chỉ có mỗi tôi và mẹ, còn ba tôi đi công tác xa ít khi ở nhà, mỗi tháng chỉ về được dăm ba bữa.
Nay lại có một người khác ăn cơm chung mà bầu không khí lại trở nên khác hẳn. Tôi có thể thấy rõ biểu cảm không mấy tự nhiên trên khuôn mặt Nhật Nam khi đón nhận sự tử tế quá mức từ mẹ tôi.
– Có gì đưa cô cái chén cô bới thêm cơm cho.
– Dạ.
– Để cô gấp cho con miếng gà.
– Con cảm ơn.
– Duy nhà cô ít khi rủ bạn ở lại đây lắm. Có gì con giúp đỡ bạn giùm cô nha con, dạo này cô thấy nó toàn lủi thủi với con mèo của nó là nhiều, không thấy đi chơi đâu hết.
Tôi nghe mà mắc nghẹn ở cổ họng, rũ mắt nhìn mẹ vẫn còn đang tươi cười với thằng bạn. Tôi thấy thằng Nam ăn nốt chén cơm xong hỏi mẹ tôi nhà vệ sinh ở đâu, rồi nó xin phép ngừng ăn rời khỏi bàn.
– Con cứ để đó ở trên bàn đi, hồi cô với thằng Duy dọn.
Bà thấy Nam cầm chén đũa định đem đi thì kêu nó để xuống. Tôi cảm giác đầy bụng nên cũng không ăn nữa, ho một tiếng thu dọn chén đũa của tôi lẫn nó xong rời đi luôn. Thằng Nam chắc mắc tè nên nó đi toilet. Nhưng không hiểu lát sau khi Nam mở cửa đi ra, tôi rửa chén ở bồn bên cạnh liếc sang thấy sắc mặt của nó thì thoáng kinh ngạc, sau đó không kiềm được mà sửng sốt hỏi:
– Ê mày mới khóc hả Nam?
– Tao khóc hồi nào?
Nam thản nhiên nói. Nhưng tôi đã sớm nhận ra cái giọng nặng âm mũi của nó, mắt thằng Nam hơi đỏ và phần bên dưới còn sưng nhẹ. Đây là lần đầu tiên tôi thấy bộ dạng này của bad boy Nguyễn Nhật Nam, rốt cuộc đã có chuyện gì với bạn tôi vậy?
– Nam…
– Hả?
Mặt Nam chuyển sang ửng hồng, nó cố tình lảng sang chuyện khác:
– Ê mai học có ba tiết rồi nghỉ, hay mày đi Bi-a với tao không? Mấy tháng hè rồi tao với mày không chơi.
Nó không muốn bộc bạch thì tôi cũng không buồn đè nó ra hỏi nữa. Thay vào đó tôi gật đầu đồng ý với lời rủ rê của thằng Nam, cũng lâu rồi tôi không luyện trình bắn Bi-a của bản thân, không chắc quên luôn cách cầm cây cơ rồi ấy.
– Ừ, mai có gì tao qua lớp kiếm mày.
– Okay.
Nam nắn trên môi một nụ cười méo xệch, trong phút chốc tôi không nhịn được mà bật cười.
– Mày cười gì bố mày đó?
– Nhìn mặt mày hài bỏ…
Đúng lúc mẹ tôi đi xuống bếp, tôi bỏ lửng câu trong một giây rồi nhanh chóng nói nốt chữ còn lại:
– … Bỏ rác.
– Rác đâu đưa đây mẹ đem đi giục?
Mặt thằng Nam đã bớt đỏ hơn rồi, nó giả bộ nói với tôi vài câu rồi lướt nhanh qua mẹ tôi lên phòng lấy chút đồ trong ba lô.
Tới mười giờ khuya, tôi trải cho nó tấm nệm nằm dưới đất thay vì cho nó ngủ chung giường, vả lại nó cũng không muốn nằm với tôi…
– Nửa đêm lỡ mày ôm tao nữa thì chắc tao rớt cục đàn ông này quá Hà Duy.
Tôi cuộn tay thành nắm đấm, vừa nghiến răng ken két:
– Thằng khứa này, có tin tao cho mày ra đường ngủ luôn không?
Tôi thay xong cái ga giường mới thì chợt nhớ ra gì đó, bèn quay sang hỏi Nam:
– Ê mà… bữa nay mày ở chỗ tao rồi thì mấy bữa sau mày ở đâu? Mày có đủ tiền thuê nhà trọ hả?
– Yên tâm, tao có chỗ nương tựa rồi, mày khỏi lo.
Nam giơ ngón cái với tôi, ra vẻ nó hoàn toàn ổn.
Và nó ổn thật!
Nhưng qua ngày hôm sau, sự bất ổn từ đâu lại đổ sang cho tôi. Mẹ tôi là giáo viên dạy cấp Trung học Cơ sở nên sáng thứ hai này phải lên trường sớm, tôi và thằng Nam lúc sau mới dắt xe ra đi học.
– Mày đi trước đi, tao còn mua đồ ăn sáng nữa.
Nam vừa khoác cặp vừa đáp:
– Okay, vậy tao đi trước nhé.
Khóa cổng xong cũng là lúc tôi nhận ra chiếc Kymco K-Pipe 50 của nó đã lao vun vút ra khỏi ngõ từ bao giờ.
Tôi mở điện thoại ra xem thời gian, còn gần hai mươi phút nữa mới vào học. Sau khi ghé chỗ bán bánh mì, tôi quẹo sang Circle K mua thêm chai trà đào nữa rồi mới lên trường. Những tưởng mọi chuyện sẽ êm xuôi, nhưng đời này ai học được chữ ngờ?
Trong lúc tôi đang chạy giữa đường lộ, khoảng cách từ đây tới trường không còn bao xa. Không hiểu từ đâu lại có con chó bất ngờ lao ra khiến tôi trong một giây không phản ứng kịp, cuối cùng bị mất tay lái ngã nhào xuống, cả người lăn lộn mấy vòng xuống mặt đường.
Chưa cảm nhận được cơn đau ê ẩm thì phía bên tai lại văng vẳng tiếng rầm rú của xe phân khối lớn…
Đang gần kề bên cạnh.
Không ổn rồi.
Thôi xác định! Chân tôi truyền đến cơn nhức nhối đau rát, muốn lết thì cũng không tài nào lết kịp vô lề. Chết thật rồi!
Đời tôi sẽ kết thúc tại đây sao? Khi tôi vẫn chưa chạm cột mốc của tuổi mười tám?
Khi tiếng còi xe vang lên cũng là lúc tôi chắc mẩm mình không thoát được cửa tử. Nhưng người tính lại không bằng trời tính. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này, đột nhiên bên hông tôi có bóng dáng ai đó chạy tới bế xốc hai cánh tay lên rồi lôi mạnh vô trong lề.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, đến mức khiến tôi phát hoảng.
Lúc tôi mở mắt ra cũng là lúc chiếc xe tải vừa kịp chạy qua trước sự ngỡ ngàng trên mặt. Tôi chưa kịp định thần thì bên tai đã vọng tới giọng nói mà bản thân đã từng nghe ở đâu rồi. Có ai đó trong cơn thở dốc cất giọng hỏi:
– Ông có sao không Nhật Duy?!